Thấy Hoàng Lập Hải trầm tư, Aso cũng ngồi dậy, đôi mắt nhíu lại nhìn
Hoàng Lập Hải, lập tức cúi đầu xuống, từ sâu trong mắt bỗng lộ lên một
tia khinh thường và thâm độc.
Đối với Aso mà nói, quỳ xuống đất
cầu giúp đỡ chẳng qua chỉ là thủ đoạn để gã đạt được mục đích của mình
mà thôi. Mặc dù trong thâm tâm gã đối với Hoàng Lập Hải và người Hoa Hạ, dân tộc Hoa Hạ vẫn đầy lòng khinh thường. Song, gã lại rất thích cảm
giác vỗ tay đùa bỡn những người Hoa Hạ đó.
Aso đã từng làm việc ở nhiều nơi như nước Mỹ, Đức, Ấn Độ, nhưng thích nhất vẫn là Hoa Hạ. Bởi
vì từ kết luận của tự bản thân gã khi trải qua những công việc rất đơn
giản, đó chính là ở Hoa Hạ làm kinh doanh đơn giản nhất. Bởi vì gã ta
chỉ cần chú ý dụ dỗ cán bộ lãnh đạo chủ quản của các cơ quan là được.
Trong lòng Aso thầm nghĩ: “Ở nước Mỹ và nước Đức muốn kéo một cán bộ xuống
nước, mặc dù trả giá không cao, nhưng hiệu quả lại không tốt, bởi vì
mình muốn đạt được mục đích của mình thì nhất định phải kéo người giúp
đỡ xuống nước. Cái giá của câu này quá cao. Còn ở Ấn Độ, chi phí ở đó
còn cao hơn Hoa Hạ. Mà ở Hoa Hạ, chỉ cần kéo lãnh đạo chủ quản xuống
nước, bọn tướng lĩnh tôm cua cấp dưới qua loa một chút là được rồi.”
Nghĩ tới đây, Aso nhìn Hoàng Lập Hải, trong lòng có chút khinh thường nghĩ:
“Tên Hoàng Lập Hải này quả đúng là một cán bộ có năng lực, chỉ là hắn ta quá coi trọng thành tích và lợi ích của cá nhân. Ban đầu hắn ta đã
thông qua các mối quan hệ để tìm tới ngân hàng Suzuki. Hắn ta hi vọng
mình có thể đầu tư vào dự án của huyện Thụy Nguyên, để hắn ta bồi đắp
chiến tích. Khi đó hắn ta còn hứa sẽ cho ngân hàng Suzuki nhiều ưu đãi.
Những ưu đãi này bên ngoài xem ra rất tốt, nhưng Aso rất hiểu, khi Hoàng Lập Hải nhắc tới những ưu đãi này, nói rất khéo léo, cho tới sau khi
mình đưa cho hắn ta 8 triệu. Khi đó hắn ta mới bày tỏ những ưu đãi này
chắc chắn sẽ dành cho họ.”
Con người này ý trí và can đảm, cẩn
thận, xảo quyệt. Đó là đánh giá của Aso về Hoàng Lập Hải. Mặc dù Hoàng
Lập Hải đã lấy được của mình 8 triệu, nhưng số tiền này chưa vào tài
khoản của hắn ta, mà vẫn còn đang chu du.
Lúc này, mặc dù Aso
ngoài mặt rất lo lắng, sự thực trong lòng gã lại rất bình tĩnh. Bởi vì
gã vừa rồi đã trói Hoàng Lập Hải vào sa chiến của mình qua những lời nói đó. Gã đang uy hiếp Hoàng Lập Hải.
Trong đầu Hoàng Lập Hải suy
nghĩ đảo lộn. Sau khi trầm tư hồi lâu, cuối cùng Hoàng Lập Hải cũng đã
quyết định phải đứng về phía Aso. Điều này không những là vì sự uy hiếp
của Aso, mà còn có nhân tố khác nữa chính là một khi Aso lấy được dự án
này sẽ mang tới cho mình lợi ích kinh tế khổng lồ. Ngoài ra, theo Hoàng
Lập Hải, dù là người Hoa Hạ chủ đạo dự án này cũng được, người Nhật Bản
chủ đạo dự án này cũng được, chỉ cần có thể nhanh chóng triển khai dự án này, lợi ích cuối cùng vẫn là người Hoa Hạ. Còn mình cũng lập được
thành tích. Mặt khác nếu bên phía ngân hàng Suzuki giành được dự án này, vậy thì thành tích chính trị 100% là của mình rồi. Mình cũng không cần
phải dốc sức hái đào nữa.
Nghĩ tới đây, Hoàng Lập Hải trầm giọng nói:
– Chủ tịch Aso, tôi thấy dự án đường cao tốc Thụy Nhạc đầu tư khá nhỏ,
hơn nữa Liễu Kình Vũ đã trù bị đủ vốn rồi. Phía ngân hàng Suzuki các anh nhúng tay vào dự án này, áp lực bên tôi khá lớn, cũng không thể giao
phó cho Thành ủy được. Anh nên biết, giữa tôi và Bí thư Thành ủy Đới
Giai Minh luôn đối đầu nhau. Cho nên, tôi đề nghị phía ngân hàng Suzuki
các anh chỉ cần tham gia vào dự án đầu mối giao thông then chốt ba tỉnh
là được rồi. Tôi sẽ giúp các anh lấy được dự án này.
Nghe ý kiến của Hoàng Lập Hải, Aso chỉ cười:
– Ừ, dự án đường cao tốc Thụy Nhạc chúng tôi có thể không tham gia, nhưng anh làm thế nào bảo đảm chúng ta có thể lấy được dự án đầu mối giao
thông ba tỉnh này đây?
Hoàng Lập Hải cười thản nhiên:
–
Điều này quá đơn giản. Bây giờ chúng ta có thể để Liễu Kình Vũ tận tình
phát huy là được, căn bản không cần chú ý tới hắn ta, mặt khác từ quá
trình Liễu Kình Vũ tới Bộ xin vốn lần trước có thể thấy hầu như Liễu
Kình Vũ cũng có người ủng hộ bên đó. Cho nên, dự án ba tỉnh này muốn
được phê duyệt còn phải do Liễu Kình Vũ chạy đôn chạy đáo. Dù sao nếu
đổi thành người khác, e là thành phố Nam Hoa chúng ta vẫn thực sự chưa
có ai đảm nhiệm được công việc này.
Chúng ta có thể chờ Liễu Kình Vũ chạy dự án này được tương đối rồi, thủ tục phê duyệt cũng đều đạt
được rồi, thậm chí ngay cả công tác điều chỉnh của tỉnh khác cũng đã làm được tương đối, tới khi đó chúng ta có thể trực tiếp nhúng tay vào, đá
toàn bộ những nhà đầu tư mà Liễu Kình Vũ đã mời ra, thay thế tập đoàn
Suzuki của các anh lên đứng đầu. Vấn đề chỉ là vốn đầu tư của các anh
liệu có đáp ứng được nhu cầu của toàn bộ dự án hay không mà thôi.
Nghe Hoàng Lập Hải nói như vậy, Aso bỗng sáng bừng mắt lên, cảm nhận được
tâm địa hiểm ác của Hoàng Lập Hải. Chiêu này của y quả thực vô cùng hiểm độc. Gã liền cười nói:
– Phía ngân hàng Suzuki chúng tôi dù đã
huy động được 80 tỷ rồi, tuy nhiên số vốn này chỉ có thể làm trù bị
thôi. Chúng tôi định đầu tư 60.1 tỷ vào nắm quyền khống chế tuyệt đối
toàn bộ dự án này. Về phần 59.9 tỷ khác, có thể để các nhà đầu tư bên
phía Hoa Hạ các anh đi đầu tư không? Tôi hoàn toàn không cần phải đẩy họ ra khỏi cục diện. Dù sao thêm một người gánh vác rủi ro, rủi ro của
chúng tôi càng giảm bớt đi một phần.
Khi Aso nói những lời này,
trong lòng thầm nghĩ: “Tới lúc đó chúng ta có thể dùng 20 tỷ còn lại đầu tư vào huyện Thụy Nguyên. Tới khi đó chúng ta sẽ lấy được khoảng từ 30% – 50% đất xung quanh huyện Thụy Nguyên trước. E là tới khi đó chúng ta
chỉ cần xòe tay ra một cái là kiếm được 200% lợi nhuận. Tới khi đó,
huyện Thụy Nguyên chính là một chậu châu báu. Đồng thời, chúng ta cũng
có thể thực thi một số tình báo ở huyện Thụy Nguyên, giám sát toàn bộ
khu vực đông bắc Hoa Hạ.”
Hoàng Lập Hải không biết trong lòng Aso đang nghĩ điều gì, nhưng y cũng đã cảm nhận được, tên tiểu Nhật Bản này quả thực quá xảo quyệt. Ý đồ của gã quá rõ ràng rồi, chính là muốn dùng khoảng 50% đầu tư, khống chế tài chính 100%, quá âm hiểm.
Nhưng y cũng chẳng sao cả, chỉ cần có được thành tích, có lợi nhuận, y sẽ nhanh chóng triển khai dự án này. Về phần Liễu Kình Vũ, hiện tại y càng thấy
ngứa mắt hơn trước, bởi vì y đã xem Liễu Kình Vũ là một quân cờ của mình rồi.
Cách xa thành phố Nam Hoa hàng ngàn dặm, ở thành phố Yến
Kinh Liễu Kình Vũ không hề hay biết chuyện này, Hoàng Lập Hải và Aso sớm đã chuẩn bị hàng loạt cạm bất chờ hắn tự nhảy vào.
Bởi vì lúc này Liễu Kình Vũ vẫn còn đang chìm ngập trong niềm hân hoan.
Buổi tối hôm đó, Tần Soái biến mất hơn một ngày đã xuất hiện trong phòng Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ có chút ngạc nhiên nhìn Tần Soái nói:
– Tôi nói rồi mà Tần Soái, tối nay anh không ở bên bạn gái của mình, sao lại chạy về đây?
Tần Soái vẻ mặt rầu rĩ nói:
– Lão đại à, anh nghĩ tôi không muốn bên cạnh cô ấy sao? Nhưng sau khi ăn tối cùng nhau xong, cô ấy lại đi thẳng về nhà, nói là thấy tôi là phiền phức, muốn tôi mấy ngày này không được tới gặp cô ấy. Lão đại à, anh
nói tôi cũng không muốn đắc tội với cô ấy mà. Sao cô ấy lại thấy tôi là
phiền rồi? Tôi đẹp trai thế này cơ mà, tính tình lại rất khôi hài, sao
cô ấy lại bị phiền phức vì tôi chứ?
Liễu Kình Vũ cười nói:
–
Chuyện này tôi không biết, chẳng phải có một câu ca từ như thế này “Tâm
tư của phụ nữ anh đừng đoán, đoán đi đoán lại vẫn đoán không ra”. Dù cô
ấy thấy anh phiền phức, vậy thì anh đừng làm phiền cô ấy là được rồi,
không chừng tới lúc cô ấy lại nhớ anh. Tôi nói cho anh biết, tình yêu
mà, anh phải hiểu đạo cho và nhận. Đặc biệt là đối với phụ nữ, anh tuyệt đối không thể theo đuổi họ quá gấp gáp, nếu không sẽ khiến cho họ cảm
thấy bị áp lực. Đương nhiên, anh cũng không thể mười ngày nửa tháng
không gặp lại họ, như vậy họ sẽ nghĩ anh không quan tâm gì đến họ cả.
Tần Soái bỗng trợn trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Lão đại, vậy anh nói tôi nên làm thế nào?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Chuyện này vô cùng đơn giản. Anh nên giữ khoảng cách nhất định, liên
tục theo đuổi cô ấy mấy ngày, sau đó đột ngột biến mất hai ngày, để cô
ấy đoán xem anh đang làm gì. Chờ khi cô ấy bắt đầu quan tâm đến anh,
thậm chí còn chủ động chất vấn anh rốt cuộc đi đâu, làm gì? Như vậy, tỷ
lệ theo đuổi của anh đối với cô ây đã quá lớn tồi.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Tần Soái vỗ tay lên trán, sau đó giơ ngón tay cái về phía Liễu Kình Vũ nói:
– Cao minh, quả là cao minh. Lão đại, chiêu này của anh là lạt mềm buộc
chặt đấy. Không ngờ, anh lại có thể dùng 36 kế vào đây, tiểu đệ khâm
phục anh, anh nước sông cuồn cuộn, như Hoàng Hà ngập lụt ….
– Thôi được rồi, nịnh hót vừa thôi.
Liễu Kình Vũ cười mắng.
Nhưng, điều khiến Liễu Kình Vũ không ngờ, sau khi Tần Soái nịnh xong, liền quay lại hỏi:
– Lão đại à, anh nói rất có lý, không biết anh đã có bạn gái chưa nhỉ?
Liễu Kình Vũ liền bối rối, ho nhẹ nói:
– Ừ, à, Tần Soái này, anh và Trần Mộng Nghiên hai ngày này cũng làm gì đi thôi.
Liễu Kình Vũ quả thực không biết giải thích với Tần Soái thế nào. Mặc dù Tần Duệ Tiệp, Tào Thục Tuệ, Mộ Dung Thiện Tuyết, những hồng nhan tri kỷ này đều tồn tại, nhưng đến giờ Liễu Kình Vũ cũng không biết rốt cuộc ai mới là bạn gái thực sự của mình.
Hơn nữa, điều khiến hắn luôn nghi
ngờ là khi mình bị thương nằm viện Mộ Dung Thiện Tuyết lại chỉ tới thăm
mình có một lần, sau đó không tới nữa. Hắn cảm thấy chuyện này rất khó
hiểu. Song, Liễu Kình Vũ cũng không liên lạc với cô ấy, cho nên khi Tần
Soái hỏi như vậy Liễu Kình Vũ liền chuyển ngay đề tài.
Tần Soái bị lừa như vậy, liền cười ha hả nói:
– Lão đại ơi lão đại, chẳng trách đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái. Như
vậy, anh nói với tôi những lời như vậy cũng hoàn toàn là lý thuyết thôi. Ôi, lão đại, anh cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, nên tìm lấy người bạn
gái kết thúc cuộc đời xử nam của mình thôi.
Liễu Kình Vũ bỗng đỏ bừng mặt lên.
Lúc này, Tần Soái đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, ngữ khí bỗng trầm xuống:
– Lão đại, anh có cảm thấy trong cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án
hôm nay, sự xuất hiện của Từ Chính Long và Hồ Tuyết Phong quả thực quá
bất ngờ không? Họ dựa vào cái gì mà đầu tư số tiền khổng lồ như vậy vào
dự án giao thông then chốt ba tỉnh mà chẳng hiểu biết tình hình đáng là
bao?
Nghe những lời này của Tần Soái, Liễu Kình Vũ bỗng ngây người ra.
Thứ nhất, Liễu Kình Vũ đều dồn sự chú ý vào việc làm thế nào để thu hút đầu tư, bây giờ đã có nhà đầu tư rồi, tự nhiên hắn vô cùng phấn khởi. Lúc
này, tự nhiên không thể đi chất vấn được gì nữa.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe những lời này của Tần Soái, Liễu Kình Vũ bỗng bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ những lời của Tần Soái.
Tần Soái nói rất đúng, chỉ tham gia một cuộc họp báo nhỏ, chỉ nghe mình
trình bày chưa tới nửa giờ đã quyết định đầu tư số vốn khổng lồ vài chục tỷ, điều này có thể sao?
Làm gì có nhà đầu tư nào ngốc nghếch
thế, đã lăn lộn đến cấp bậc đầu tư, những người đó đều là đã từng trải
quả cuộc chiến thương trường khốc liệt, làm gì có ai không có nhãn lực
và phong cách làm việc độc đáo.
Đám người Lưu Tiểu Phi dám tới
đầu tư, đó là vì giữa mọi người đã tiếp xúc qua khá nhiều lần rồi, khá
nhiểu nhau rồi, tin tưởng lẫn nhau. Nhưng, những nhà đầu tư này thì lại
khác.