Ý đồ đầu tư của họ rốt cuộc là thật hay giả? Họ tham dự cuộc họp báo lần này với mục đích gì?
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ bỗng chìm vào trong suy tư.
Tần Soái cũng nhíu chặt mày, im lặng suy nghĩ.
Mặc dù Tần Soái không ở bên cạnh Liễu Kình Vũ hai ngày vừa rồi, nhưng lại rất quan tâm tới việc của Liễu Kình Vũ.
Thời gian dần trôi qua, hai người cũng dần thoát ra khỏi suy tư.
Tần Soái nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Lão đại à, giờ anh có cách nào không?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Dù là họ đầu tư thật hay giả đi nữa, dù họ có mục đích gì đi nữa, đều
không quan trọng. Bởi vì, họ có thể tham dự cuộc họp hôm nay cũng đủ để
gây hiệu ứng rất lớn đối với dự án này của huyện Thụy Nguyên chúng ta
rồi. Cho dù sau chuyện này không còn đầu tư nữa thì cũng giúp đỡ chúng
ta rất nhiều rồi. Nếu họ thực sự có mục đích khác ….
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ bật cười ha hả, vẻ mặt toát lên một nụ cười thản nhiên:
– Tới lúc đó, họ sẽ biết thế nào gọi là tự đập đá vào chân mình.
Tần Soái thấy vẻ mặt như vậy của Liễu Kình Vũ, liền hiểu ý đồ của Liễu Kình Vũ, xem ra hắn cũng đã có sách lược đối phó rồi.
Lúc này, Tần Soái cũng không nói gì thêm nữa. Thân là tiểu đệ của Liễu Kình Vũ, thân là ngưu nhân quốc học, cậu ta biết khi nào nên làm gì. Về
chuyện tiến lui đều có thể hiểu rất sâu sắc.
Buổi sáng ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ đi phi cơ trở về tỉnh Bạch Vân, lập tức lên xe trở về huyện Thụy Nguyên.
Buổi sáng ngày thứ hai trở về huyện Thụy Nguyên, Liễu Kình Vũ lập tức triệu
tập cuộc họp thường ủy lần thứ nhất sau khi phục chức.
Trong cuộc họp thường ủy, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Thưa các đồng chí, mục đích hôm nay triệu tập cuộc họp thường ủy gồm
hai lý do như sau: Một là, sau khi tôi phục chức, mọi người cũng nên
nhận thức lại một chút, đồng thời cũng bàn bạc một chút về việc điều
chỉnh nhân sự liên quan. Ngoài ra, thảo luận một chút về vấn đề tổ chức
đấu thầu đường cao tốc Thụy Nhạc. Sau đây chúng ta hãy thảo luận một
chút về việc điều chỉnh nhân sự.
Liễu Kình Vũ nói tới đây, sắc mặt Ngụy Hoành Lâm đã trở lên hết sức khó coi.
Y hiểu rất rõ, những lời Liễu Kình Vũ nói rõ ràng là nhằm vào mình. Sau
khi Liễu Kình Vũ bị Ủy ban Kỷ luật điều tra, đặc biệt là bị người khác
ngầm đánh hôn mê bất tỉnh, y bắt đầu tiến hành bố trí nhân sự, đồng thời cũng tích cực chạy vào thành phố, chuẩn bị lấy vị trí Bí thư Huyện ủy
này xuống. Tuy nhiên, y lại không ngờ, Liễu Kình Vũ lại có thể tỉnh lại
nhanh như vậy, còn nhanh chóng khôi phục lại chức cũ. Điều này đã đả
kích rất lớn đối với y. Giấc mơ Bí thư Huyện ủy của y đã tan biến rồi.
Đặc biệt là sau khi y biết Liễu Kình Vũ được phục chức rồi, ngay cả
trong huyện cũng không trở lại mà trực tiếp đi thẳng tới thành phố Yến
Kinh tiến hành họp báo dự án đầu tư. Trong lòng y càng thấy bất an hơn.
Ngụy Hoành Lâm đoán quả không sai, Liễu Kình Vũ quả đúng là nhằm vào y. Ánh
mắt Liễu Kình Vũ quét một lượt tất cả mọi người, lập tức ánh mắt dừng
lại ở Ngụy Hoành Lâm, trầm giọng nói:
– Nghe nói thời gian tôi bị thương nằm việc, có người đã điều chỉnh vị trí lãnh đạo chính của một
số ban ngành và Giám đốc đài truyền hình huyện. Ngoài ra, việc điều
chỉnh này còn xảy ra tình trạng một số người làm việc rất xuất sắc, mà
một số người này được điều tới vị trí nhàn hạ hơn. Về việc này, các đồng chí cấp dưới phản ứng rất kịch liệt, thậm chí có người còn đau xót cảm
thán “Vua nào thần nấy”. Về chuyện này tôi đã gọi điện cho mấy đồng chí
bị điều chỉnh, hỏi rõ một chút. Họ nghĩ rằng họ bị điều chỉnh là vô cùng ấm ức, oan uổng, bọn họ không phục.
Nói tới đây, ngữ khí của Liễu Kình Vũ tăng thêm vài phần nữa, gõ nhẹ tay xuống bàn nói:
– Thưa các đồng chí, thân là lãnh đạo Huyện ủy, chúng ta cần phải có cái
nhìn đại cục, cần phải suy xét vấn đề xuất phát từ đại cục, phải làm
việc công bằng công chính, cần phải bố trí những cán bộ có năng lực vào
vị trí xứng đáng. Tôi thấy mấy vị trí này có lẽ cần phải điều chỉnh lại
một chút. Ồ, không, nên là là chuyển đổi cho nhau một chút. Mọi người có ý kiến gì không?
Nói xong, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Tôn Húc Dương, muốn nhận sự ủng hộ của ông ta.
Tôn Húc Dương thản nhiên nói:
– Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Liễu, trước đây việc điều chỉnh một số người quả thực có chút qua loa đại khái, hơn nữa người mới lên rõ ràng
là không thể đảm đương được công việc của mình, gần đây liên tiếp xuất
hiện tình trạng làm việc sai, nên cần hoán đổi cho nhau.
Thấy
thái độ của Tôn Húc Dương ủng hộ Liễu Kình Vũ, Ngụy Hoành Lâm liền ý
thức được vị thế của mình đã mất rồi, muốn ngăn cản Liễu Kình Vũ để
những người đó hồi phục chức vụ là điều không thể nữa rồi. Song, y còn
muốn cố gắng tránh mình bị tổn thất ở bên này, dù sao một số người mình
đề bạt trước đây đều là những đơn vị rất tốt, chỉ có điều là chức phó mà thôi. Tổn thất này của mình có lẽ là lớn rồi, cho nên sau khi Tôn Húc
Dương nói xong, Ngụy Hoành Lâm liền nói:
– Bí thư Liễu, tôi thấy
để những cán bộ đó hồi phục nguyên chức cũng không thành vấn đề, nhưng
những cán bộ hiện đang đảm nhiệm đó nên cho họ trở về đơn vị trước của
mình, không nên để bỏ trống vị trí.
Liễu Kình Vũ liền nói thẳng:
– Như vậy thì rất rắc rối, hơn nữa tôi tin những vị trí của những người
trước đây anh đề bạt có lẽ cũng có người đã lên thay rồi, cứ xem như họ
muốn trở về vị trí cũ thì cũng không còn ghế nữa. Tôi thấy lần này trước tiên nên thay đổi một chút, hơn nữa thời gian tôi tới huyện Thụy Nguyên cũng không ngắn, tiếp theo huyện Thụy Nguyên chúng ta phải lập tức bước vào giai đoạn phát triển quy mô lớn. Đối với lãnh đạo chủ chốt của các
thị trấn, xã huyện cũng tiến hành trao đổi luân phiên, đề bạt năng lực
tốt, trọng dụng, năng lực bình thường điều đổi sử dụng, năng lực kém,
phẩm đức cũng kém, danh tiếng cũng kém nên xử lý thì xử lý, nên nghỉ hưu thì nghỉ hưu. Phải đảm bảo huyện Thụy Nguyên chúng ta có thái độ mới để đón nhận thách thức mới.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ quay sang nhìn Tôn Húc Dương nói:
– Đồng chí Húc Dương, tháng kế tiếp, đồng chí và đồng chí Tống Hiểu Quân
cùng các đồng chí phòng tổ chức sẽ vất vả hơn chút. Đối với những cán bộ này nên rà soát cẩn thận, viết báo cáo điều chuyển chi tiết gửi cho tôi làm tốt công tác điều chỉnh nhân sự cho tháng sau. Thế nào, có khó khăn gì không?
Tôn Húc Dương thấy Liễu Kình Vũ giao phó nhiệm vụ này
cho mình, trong lòng bỗng thấy vui hơn. Ông ta biết, đây là một thông
điệp mà Liễu Kình Vũ muốn gửi tới ông ta về thái độ của ông ta ngày hôm
nay, liền nói:
– Không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ cố gắng khắc phục mọi khó khăn, hứa sẽ làm tốt công việc điều chuyển nhân sự.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Tốt lắm, vậy việc này tạm thời chúng ta dừng thảo luận ở đây. Tiếp
theo, chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận về việc đấu thầu đường cao tốc Thụy Nhạc. Hiện tại dự án đường cao tốc Thụy Nhạc phê duyệt rồi, vốn đầu tư
đã về rồi, chúng ta đã có thể chính thức triển khai đấu thầu công trình. Tôi đề nghị chúng ta thành lập một bộ chỉ huy cao tốc Thụy Nhạc, chuyên phụ trách chỉ đạo trù tính dự án này. Tôi đảm nhiệm Tổ trưởng bộ chỉ
huy, đồng chí Tôn Húc Dương và đồng chí Ngụy Hoành Lâm đảm nhiệm Phó tổ
trưởng, các đồng chí thường ủy khác đảm nhiệm tổ viên, mọi người dốc sức hỗ trợ làm tốt dự án này. Tuy nhiên, do các thường ủy đều khá bận rộn,
cho nên tôi thấy công việc thường ngày sẽ do đồng chí Tống Hiểu Quân phụ trách tổ chức, đồng chí Phó chủ tịch huyện Chu Phục Sơn và đồng chí
Trình Chính Mậu hỗ trợ cho đồng chí Tống Hiểu Quân cùng làm tốt dự án
này.
Trước mắt, trọng trách số một của dự án đường cao tốc Thụy
Nhạc chính là việc đấu thầu. Chúng ta nhất định phải chọn ra một số công ty xây dựng có chất lượng công trình đáng tin cậy, thương hiệu tốt, để
làm bước đệm vững chắc cho công trình đầu mối giao thông ba tỉnh của
huyện Thụy Nguyên chúng ta ở giai đoạn sau thuận lợi triển khai, mọi
người có ý kiến gì không?
Tôn Húc Dương lại là người đầu tiên tỏ ý tán đồng:
– Tôi không có ý kiến gì, hoàn toàn tán đồng.
Lập tức, người bên phía Tôn Húc Dương cũng tỏ vẻ tán đồng.
Lần này Ngụy Hoành Lâm bức bối vô cùng, trong cuộc họp thường ủy mặc dù
Liễu Kình Vũ không có quan hệ gì nhiều, nhưng liên kết với Tôn Húc Dương cũng đã hơn bên mình hai phiếu rồi. Trong tình cảnh này, y xem như có
phản đối cũng chẳng có tác dụng gì. Ngoài ra, y cũng đã thấy rõ, Liễu
Kình Vũ đã muốn bài trừ người của mình ra khỏi dự án đường cao tốc Thụy
Nhạc rồi. Điều này khiến y vô cùng bức bối trong lòng. Nhưng toàn bộ vốn của dự án này đều do Liễu Kình Vũ lấy về, dự án cũng là Liễu Kình Vũ lo liệu, y quả thực chẳng có gì để sánh với Liễu Kình Vũ, chỉ có thể cắn
chặt răng tỏ vẻ tán đồng.
Sau khi tan họp, Phó chủ tịch huyện
thường vụ Phương Bảo Vinh và Phó chủ tịch huyện Chu Phục Sơn lần lượt
tới phòng làm việc của Phó Bí thư Huyện ủy Tôn Húc Dương.
Sau khi ngồi xuống, Phương Bảo Vinh liền tỏ vẻ ngưng trọng nói:
– Bí thư Tôn, Liễu Kình Vũ hắn ta muốn chơi trò gì thế? Sao chẳng báo
trước gì mà đã muốn điều chỉnh nhân sự cả huyện thế? Chuyện này quá là
đột ngột.
Tôn Húc Dương cười nói:
– Sự thực, ông cảm thấy
bất ngờ là vì ông không hiểu con người Liễu Kình Vũ mà thôi. Nếu ông
hiểu được lời của hắn ta, hắn ta làm chuyện gì cũng không cảm thấy bất
ngờ nữa. Điều đầu tiên từ khi Liễu Kình Vũ lên nhậm chức tôi biết sớm
muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay. Đó cũng là vì sao nhiều khi tôi phải cố gắng phối hợp với Liễu Kình Vũ.
Phương Bảo Vinh liền sửng sốt:
– Đó là vì sao?