Nhưng khi nghe Liễu Kình Vũ nói hắn còn đưa thêm một nhóm người nữa tới, Ngụy Hoành Lâm bỗng trừng mắt lên nói:
– Bí thư Liễu, bên anh có bao nhiêu người?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Cũng không có bao nhiêu người, cũng chỉ có bảy xe buýt và ba xe tải
thôi, hơn 200 người, có 50 – 60 doanh nghiệp. Lần này, triển lãm ở quảng trường Dân Tâm chúng ta xem ra không còn chỗ trống rồi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền cúp điện thoại.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nói lại những lời Liễu Kình Vũ vừa nói cho Phạm Kim
Hoa biết, khi đó Phạm Kim Hoa bỗng đứng ngây người ra.
Còn hơn
200 người nữa, 50 – 60 doanh nghiệp, cuộc triển lãm nông nghiệp lần này
tổng cộng cũng phải hơn 100 doanh nghiệp rồi. Hiện tại đã có khoảng hơn
một nửa gian hàng đã bị chiếm cứ rồi, lại thêm 50 – 60 doanh nghiệp nữa, e là gian hàng chưa chắc đã đủ dùng.
Đúng lúc này, Phó chủ tịch
huyện Lỗ Nguyên Hoa lại dẫn thêm hơn 10 người công nhân nữa tới hiện
trường. Họ vừa tới hiện trường liền bắt tay vào công việc, bắt đầu bố
trí thêm gian hàng.
Thấy tình cảnh này, Phạm Kim Hoa rất buồn bực.
Ngụy Hoành Lâm bên này vừa mới cúp điện thoại của Liễu Kình Vũ xong, điện thoại bên phía Phạm Kim Hoa lại một lần nữa đổ chuông.
Phạm Kim Hoa thấy cuộc điện thoại này là của thư ký xinh đẹp Diêu Ngọc Dung
gọi tới, liền lên xe của mình, đóng cửa xe lại, như vậy người bên ngoài
sẽ không thể nghe được cuộc đối thoại giữa gã và Diêu Ngọc Dung.
Diêu Ngọc Dung nói:
– Phạm Tổng, tôi vừa nhận được một tin, bắt đầu từ tối hôm qua đài truyền hình tỉnh Hà Tây bỗng xuất hiện quảng cáo về huyện Thụy Nguyên muốn mời tham dự triển lãm nông nghiệp. Đoạn quảng cáo này được phát mỗi giờ một lần trên đài truyền hình tỉnh Hà Tây, phía trên còn viết rõ phương thức liên lạc và số điện thoại của tổ trù bị huyện Thụy Nguyên. Theo thông
tin mà tôi biết từ bên phía đại lý bán hàng của tỉnh Hà Tây, rất nhiều
công ty giống cây trồng và công ty vật tư nông nghiệp tỉnh Hà Tây đã
liên lạc với tổ trù bị rồi, đang tích cực xin tham dự Hội chợ triển lãm, tính đến thời điểm hiện tại đã có hơn 70 công ty lớn nhỏ xin tham gia
rồi. Mặt khác, có một số công ty chiều nay đã xuất phát đi tới huyện
Thụy Nguyên rồi.
Sau khi Phạm Kim Hoa nghe được thông tin này không khỏi nhíu mày:
– Tỉnh Hà Tây, vì sao tỉnh Hà Tây lại xuất hiện đoạn quảng cáo như vậy?
Cô đã điều tra rõ đoạn quảng cáo này là ai đưa lên không?
Nữ thư ký xinh đẹp của Phạm Kim Hoa liền nói:
– Tôi đã điều tra rõ việc này, là Phó tổng giám đốc tập đoàn Tiêu Thị của tỉnh Hà Tây Lưu Tiểu Phi đích thân đưa lên. Ngoài ra, tôi cũng đã có
được thông tin chính xác nội tình, Phó tổng giám đốc tập đoàn Tiêu Thị
Lưu Tiểu Phi đã quyết định đích thân tham gia tổ chức và thành lập chi
nhánh công ty về lĩnh vực nông nghiệp, chuyên kinh doanh và phục vụ các
vấn đề về nông nghiệp. Hiện công ty đã được thành lập, do Lưu Tiểu Phi
đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, chủ yếu kinh doanh về hạt giống và nghiên
cứu phát triển hạt giống, thu mua lương thực, tích trữ, tiêu thụ và gia
công sâu. Họ còn định sản xuất dầu ăn mang thương hiệu của mình. Mục
tiêu của họ là tạo ra loại dầu ăn, lương thực riêng cho Hoa Hạ mình.
Khẩu hiệu là đẩy lùi các thương hiệu dầu ăn nước ngoài, giả mạo ra khỏi
thị trường Hoa Hạ, đào thải dầu ăn biến đổi gen ra khỏi thị trường Hoa
Hạ, để người Hoa Hạ ăn uống an toàn, yên tâm sử dụng lương thực và dầu
ăn.
Sau khi Phạm Kim Hoa nghe xong, lập tức nhíu chặt mày hơn:
– Lưu Tiểu Phi, đó là nhân vật thế nào? Vì sao hắn ta lại muốn làm như
vậy? Lẽ nào hắn ta không biết thị trường dầu thực vật sớm đã bị các
doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài của chúng ta khống chế rồi sao? Lẽ nào hắn ta không biết ở đây có bao nhiêu tầng lợi nhuận sao? Lẽ nào hắn ta thực sự không sợ bị hàng loạt những đả kích thâm độc và hãm hại của
chúng ta sao? Lẽ nào hắn ta không nhớ năm đó Tam Lộc vì sao bị doanh
nghiệp sữa nước ngoài chúng ta ngầm bóp chết sao?
Nữ thư ký xinh đẹp cười khổ nói:
– Ông chủ, theo thông tin mà tôi nhận được, tên Lưu Tiểu Phi này là nhân
sỹ rất yêu nước. Trong lòng hắn ta chỉ có người Hoa Hạ và đất nước của
hắn thôi. Hắn đã sớm nói rằng quyết định dốc hết tinh lực đầu tư vào
lĩnh vực này, chuẩn bị sẵn sàng da ngựa bọc thây. Hắn nói vì sự an toàn
thực phẩm của người dân Hoa Hạ, một đời phấn đấu an toàn thực phẩm. Hắn
muốn người dân Hoa Hạ cũng giống như người Mỹ Châu Âu, yên tâm ăn thức
ăn an toàn. Ngoài ra, Hội chợ triển lãm nông nghiệp của huyện Thụy
Nguyên lần này, Lưu Tiểu Phi cũng đích thân đưa sản phẩm của tập đoàn
Tiêu Thị tới.
Sau khi Phạm Kim Hoa nghe xong, trầm giọng nói:– Chẳng phải Lưu Tiểu Phi vừa mới bước chân vào ngành giống cây trồng sao? Công ty của họ sao đã có sản phẩm gì trong tay rồi?
Nữ thư ký xinh đẹp Diêu Ngọc Dung liền nói:
– Phạm Tổng, là như này, Lưu Tiểu Phi làm Tổng giám đầu tư của tập đoàn
Tiêu Thị. Trước đây không lâu vừa mới hoàn thành ba hợp đồng kinh doanh, thu mua ba công ty giống cây trồng loại lớn của tỉnh Hà Tây, tiến hành
tổ chức lại thành một công ty mới, công ty TNHH dầu thực vậy Đằng Phi.
Ngoài ra Lưu Tiểu Phi còn tìm tới ông trùm công ty du lịch thành phố Yến Kinh là tập đoàn Tiên Phong, cùng với ông chủ của tập đoàn Tiên Phong
Điền Tiên Phong hợp tác hiệp nghị, đầu tư vào tập đoàn Tiên Phong. Từ
nay về sau hai bên sẽ dốc sức mở rộng lĩnh vực quảng bá sản phẩm dầu
thực vật của công ty TNHH dầu thực vật Đằng Phi, thự phẩm, dầu ăn không
biến đối gen. Phạm Tổng, từ nay về sau Lưu Tiểu Phi này sẽ là đại họa
của tập đoàn Di Hải chúng ta.
Sau khi Phạm Kim Hoa nghe xong, liền gật đầu nói:
– Ừ, rất tốt, lần này cô làm rất tốt. Cô cố gắng chỉnh lý lại những tài
liệu này, làm thành bản tài liệu hoàn chỉnh gửi vào email cho tôi, tôi
sẽ dùng tài liệu này báo cáo lên tổng bộ, chúng ta nhất định phải nhanh
chóng bóp chết công ty TNHH dầu thực vật Đằng Phi này của tên Lưu Tiểu
Phi, nếu không một khi bọn chúng dựa được vào cây đại thụ tập đoàn Tiêu
Thị, đối với tập đoàn Di Hải chúng ta mà nói sẽ là đại họa.
Ngoài ra, cô cũng nghĩ cách gặp gỡ nói chuyện với các chuyên gia trong lĩnh
vực nông nghiệp Hoa Hạ đó, nên tặng cho họ chút lễ vật thì tặng, cần
tặng người đẹp thì tặng người đẹp, đừng sợ tốn tiền, chỉ cần chúng ta
nắm được quyền khống chế thị trường giống cây trồng và thị trường dầu ăn Hoa Hạ, cộng thêm Nhật Bản nắm được quyền khống chế thị trường mì ăn
liền và nước uống đóng chai của Hoa Hạ, vậy thì chúng ta có thể làm bá
chủ toàn bộ sự an toàn thực phẩm và sức khỏe của người Hoa Hạ rồi. Chúng ta phải áp dụng phương thức “chưng cách thủy nhỏ lửa” khiến người Hoa
Hạ thông qua việc liên tục ăn thực phẩm biến đổi gen và dầu ăn gia công
do chúng ta cung cấp, cộng thêm các loại thực phẩm ăn liền có chất phụ
gia, từ đó khiến cho họ vô tình bị mắc bệnh cao huyết áp, tiểu đường,
khối u, ung thư. Chúng ta phải kiên quyết khiến cho thể chất của người
Hoa Hạ dần suy nhược, khiến cho thể chất của họ dần thích ứng với các
loại dịch bệnh mà chúng ta nghiên cứu ra, chờ thời cơ thích hợp, chỉ cần một cuộc chiến tranh nổi lên, chỉ cần chúng ta đưa vác-xin phòng bệnh
vào Hoa Hạ, toàn bộ Hoa Hạ bỗng chốc biến thành địa ngục.
Diêu
Ngọc Dung nghe xong chỉ thị của Phạm Kim Hoa, trong lòng có chút kích
động. Cha của cô ta là một tham quan siêu cấp, sau đó vì vấn đề tham
nhũng bại lộ, bị phán tội xử tử hình. Từ đó về sau Diêu Ngọc Dung đã
trút toàn bộ oán hận lên tổ quốc mình. Sau đó, được Phạm Kim Hoa đưa vào tập đoàn Di Hải, âm thầm trở thành một con cờ trong tổ chức bí mật nào
đó, phối hợp với Phạm Kim Hoa phát triển nghiệp vụ của tập đoàn Di Hải ở Hoa Hạ.
Mặc dù cấp bậc của Diêu Ngọc Dung không cao, nhưng Phạm
Kim Hoa khá sủng ái nên Phạm Kim Hoa đã nói mục đích cuối cùng của sự
phát triển tập đoàn Di Hải cho Diêu Ngọc Dung biết. Đó chính là dù tập
đoàn Di Hải bên ngoài là doanh nghiệp dầu thực vật xuyên quốc gia, nhưng trên thực tế chỉ là bên ngoài, mục đích thực sự của tập đoàn Di Hải
chính là dùng doanh nghiệp dầu thực vật xuyên quốc gia này làm bàn đạp,
dốc sức đẩy mạnh đặc chế thực phẩm biến đổi gen, biến đổi gen giống cây
trồng phổ cập ở Hoa Hạ. Cuối cùng thông qua phương thức hòa bình sẽ
thanh trừ hoàn toàn người Hoa Hạ trên thế giới.
Diêu Ngọc Dung đã nghe Phạm Kim Hoa nói, nước Mỹ sớm đã vì vét sạch ngoại hối dự trữ của
Hoa Hạ mà đã có sự chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa sớm đã triển khai hành động rồi. Đồng thời, để khuấy động thị trường tài chính Hoa Hạ mà đội ngũ
kinh tế học thứ năm cũng sớm đã vào Hoa Hạ tích cực hoạt động rồi. Một
số nhà kinh tế học vì lợi ích của nước Mỹ mà bắt đầu tuyên bố các loại
ngôn luận ở Hoa Hạ, hướng dẫn người Hoa Hạ áp dụng hành động kinh tế
theo phương pháp của họ.
Càng nghĩ tới những nội dung này, Diêu
Ngọc Dung lại càng hưng phấn. Vẻ mặt ngây ngô bên ngoài của cô đã toát
lên sự thâm độc, tàn nhẫn và điên cuồng. Cô ta muốn báo thù. Cô ta muốn
phục thù điên cuồng. Theo cô ta, cha mình chỉ là tham nhũng 3 – 400
triệu mà thôi, căn bản chỉ có thể xem là tham nhũng nhỏ, không nên xử tử hình.
Sau khi cuộc điện thoại giữa Phạm Kim Hoa và Diêu Ngọc
Dung kết thúc, lập tức trong thần mắt và khí chất của cô ta toát lên sự
oán hận, dự tợn và điên cuồng vừa rồi nhanh chóng được che giấu đi, biểu hiện bên ngoài lại trở về hình tượng của một cô thư ký xinh đẹp của Chủ tịch doanh nghiệp đầu tư nước ngoài. Trên thực tế, từ tận đáy lòng cô
ta sớm đã chán ghét vai diễn này của mình.
Bước xuống xe, sắc mặt Phạm Kim Hoa hết sức khó coi. Gã bước tới bên cạnh Ngụy Hoành Lâm hạ giọng nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, lát nữa Bí thư Liễu sẽ đưa hơn 200 người nữa tới, xem ra gian triển lãm hiện tại không đủ dùng rồi.
Ngụy Hoành Lâm nghe tới đây, sắc mặt bỗng biến sắc.
Y vốn muốn thông qua cuộc triển lãm lần này khiến cho Liễu Kình Vũ mất
mặt, nhưng không ngờ Liễu Kình Vũ lại có thể trở mình vào thời khắc cuối cùng. Hơn nữa, sự trở mình này đối với y mà nói căn bản không thể đảo
ngược tình thế một lần nữa được, bởi vì trong khoảng thời gian này quả
thực Liễu Kình Vũ quá mạnh, không có bất cứ cơ hội nào phản kích lại hắn ta.
Hai người đi xa dần, vừa đi Ngụy Hoành Lâm vừa hỏi:
– Phạm Tổng, tiếp theo anh đã có dự tính gì chưa? Lẽ nào anh chịu thua
sao? Anh nên nhớ, chỉ là bây giờ nhiều doanh nghiệp như vậy ở hiện
trường, cũng đủ gây ảnh hưởng bất lợi rất lớn tới việc kinh doanh của ba công ty giống cây trồng các anh rồi.
Hai mắt Phạm Kim Hoa chợt ánh lên hai tia nhìn lạnh lẽo, trầm giọng nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, nếu sự việc đã tới nước này, chúng ta có muốn trốn cũng không được nữa rồi, chỉ có thể binh tới tướng ngăn, nước lên tường chặn mà thôi. Tôi có một cách có thể thay đổi tình thế, nhưng cách này
cần có sự phối hợp mạnh mẽ của ông.
Ngụy Hoành Lâm sửng sốt, y không ngờ Phạm Kim Hoa vẫn còn có cách xoay chuyển tình thế, không hề do dự liền nói:
– Phạm Tổng, có yêu cầu gì anh cứ nói, chỉ cần có thể khiến cho Liễu Kình Vũ mất mặt, tôi sẽ cố gắng giúp anh.