Phạm Kim Hoa cười nói:
– Kỳ thực thì phương pháp cũng vô cùng đơn giản ….
Nói đoạn, Phạm Kim Hoa ghé sát tai Ngụy Hoành Lâm nói thầm.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe xong, gật đầu:
– Ừ, không tệ không tệ, cứ vậy đi. Liễu Kình Vũ xem như có tức giận
cũng không dám thể hiện ra ngoài, cả cuộc triển lãm sẽ tiêu đời. Hay,
chiêu này quả là thâm hiểm, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm và Phạm Kim Hoa rời khỏi đó nửa giờ, Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi dẫn theo đội ngũ hơn 200 người tới quảng trưởng Dân
Tâm.
Hai người vừa nói vừa cười rất vui vẻ, dù sao họ cũng đã không phải hợp
tác lần đầu, cả hai đều đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng đối
phương.
Tuy nhiên hai người đứng cùng một chỗ, lại khiến cho các vị lãnh đạo này của huyện Thụy Nguyên đều trợn tròn mắt nhìn.
Bởi vì họ bỗng thấy, Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi đứng chung một chỗ
giống như song sinh vậy. Cho dù là cái đầu, màu da, thậm chí là tính
cách cũng rất giống nhau, rất khó phân biệt được ai là Liễu Kình Vũ, ai
là Lưu Tiểu Phi.
Nhưng may mà mọi người đều là người thông minh, từ giọng nói đã có thể phân biệt được rồi.
Liễu Kình Vũ là giọng nói Yến Kinh điển hình, khi nói đầy chất Kinh, còn Lưu Tiểu Phi nói lại là giọng phức hợp, có một nửa là giọng Thạch Môn,
một nửa là giọng Đường Sán, hai giọng này dung hợp hoàn mỹ với nhau,
nghe rất thú vị.
Sự thực thì những người này không biết, Lưu Tiểu Phi thực sự cũng nói
được giọng chuẩn Yến Kinh, chỉ có điều là để người ta có thể phân biệt
được, lúc này mới đặc biệt dùng giọng phức hợp. Bình thường anh ta và
Liễu Kình Vũ nói chuyện với nhau, tất cả đều là giọng Yến Kinh.
Lưu Tiểu Phi thấy mọi người ở hiện trường bận rộn, cười nói:
– Liễu Kình Vũ, lần này anh không phải lo lắng nữa rồi nhé.
Liễu Kình Vũ cười thỏa mãn, gật đầu nói:
– Đúng vậy, Lưu Tiểu Phi, lần này thực lòng cảm ơn anh rồi. Anh không
những đích thân triệu tập nhiều thương nhân như vậy tới cổ động, mà còn
giúp huyện Thụy Nguyên chúng tôi làm quảng cáo trên truyền hình tỉnh Hà
Tây nữa.
Lưu Tiểu Phi cười nói:
– Liễu Kình Vũ, anh nói như vậy khách khí quá rồi. Trước đây, khi tôi
đầu tư ở thành phố Thương Sơn, anh đã chiếu cố tới tôi rất nhiều. Chúng
ta hợp tác với nhau, đôi bên cùng có lợi.
Liễu Kình Vũ hiểu tính cách của Lưu Tiểu Phi, cũng không còn khách khí với anh ta nữa.
Chính lúc này, Phó chủ tịch huyện Trình Chính Mậu bỗng đi tới, ghé sát tai Liễu Kình Vũ nói thầm:
– Bí thư Liễu, vừa rồi tôi thấy Chủ tịch huyện Ngụy và Tổng giám đốc
Phạm Kim Hoa của tập đoàn Di Hải nói chuyện với nhau rất lâu, còn liên
tục dùng tay chỉ khắp nơi hiện trường triển lãm này của chúng ta. Nhìn
sắc mặt của họ rất ngưng trọng và không vui. Tôi nghĩ, chúng ta có nên
cẩn thận chút không?
Sau khi nghe xong lời này của Trình Chính Mậu, Liễu Kình Vũ liền sửng sốt, sắc mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
Từ những lời này của Trình Chính Mậu, hắn bỗng ý thức được một vấn đề,
đó chính là từ sự việc xảy ra ở triển lãm nông nghiệp lần này giữa Ngụy
Hoành Lâm và Phạm Kim Hoa có lợi ích chung. Đó chính là bọn họ đều không muốn triển lãm lần này được tổ chức thành công, đặc biệt là Phạm Kim
Hoa còn gọi điện thoại cho Chủ tịch các công ty và thương nhân giống cây trồng của tỉnh Bạch Vân, uy hiếp họ không được tới huyện Thụy Nguyên
tham gia hội chợ lần này. May mà vào giờ phút cuối cùng, mình đã tìm tới sự giúp đỡ của Lưu Tiểu Bàn và Lưu Tiểu Phi, cuối cùng mới giải quyết
xong vấn đề triển lãm lần này.
Tuy nhiên, Ngụy Hoành Lâm và Phạm Kim Hoa có nguyện xem triển lãm tổ chức thành công vào ngày mai không?
Đáp án hiển nhiên là không rồi.
Vậy, họ nguyện ngồi chờ chết sao? Càng không thể rồi.
Họ sẽ dùng cách gì?
Liễu Kình Vũ đứng ở đó chìm vào suy nghĩ.
Lúc này, Lưu Tiểu Phi tới vỗ vai Liễu Kình Vũ chỉ tay về phía xe buýt nói:
– Đi, chúng ta lên đó ngồi chút.
Liễu Kình Vũ gật đầu cùng Lưu Tiểu Phi bước lên xe buýt.
Sau khi đóng hết cửa kính xe, Lưu Tiểu Phi cười nói:
– Liễu Kình Vũ, lo lắng gì thế?
Liễu Kình Vũ liền thuật lại những lời của Trình Chính Mậu cho Lưu Tiểu Phi nghe.
Kỳ thực, khi Trình Chính Mậu nói với Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Phi cũng
nghe được một ít rồi. Chờ sau khi Liễu Kình Vũ nói hết những lời Trình
Chính Mậu đã nói, Lưu Tiểu Phi liền cười nói:
– Liễu Kình Vũ, đừng vội, chúng ta có thể thay đổi vị trí suy nghĩ một
chút. Anh làm trong quan trường lâu rồi nên không thuần thục thủ pháp
trên thương trường của chúng tôi. Nói thế này nhé, nếu đặt tôi vào địa
vị của Phạm Kim Hoa, vậy nếu tôi không còn cách nào hiệu quả nhất để làm cho triển lãm lần này thất bại hoàn toàn, để anh bị mất mặt, vậy cách
tốt nhất chính là nhân lúc trời tối cho người tới quảng trường Dân Tâm
làm mồi lửa, khi đó triển lãm sẽ bị cháy hoàn toàn. Khi đó cứ xem như
anh có điều động người thế nào đi nữa cùng không thể làm xong được trong vài giờ.
Đặc biệt là trong hầu như tất cả các gian triển lãm đều để hạt giống và
nông cụ, nếu một mồi lửa lớn, những nông cụ này chắc chắn sẽ bị cháy
hết, triển lãm ngày mai không thể tiến hành bình thường được. Nếu lúc
này, đám người Ngụy Hoành Lâm đưa nhà báo tới mai phục xung quanh, sáng
sớm ngày hôm sau trên các phương tiện truyền thông sẽ đồng thời đưa tin
triển lãm bị cháy, Liễu Kình Vũ anh và huyện Thụy Nguyên chắc chắn sẽ bị mất mặt. Năng lực của anh cũng sẽ bị lãnh đạo cấp trên nghi ngờ.
Sau khi nghe Lưu Tiểu Phi phân tích như vậy, Liễu Kình Vũ gật đầu tán
thành. Hắn không thể không thừa nhận, phương thức tư duy về mặt thương
trường quả thực khác với quan trường. Trong chốn quan trường mọi người
ra tay với nhau thường là phải e dè một chút đại cục, nhưng trong thương trường, có vi phạm pháp luật một chút cũng không có gì phải e dè, khi
ra tay thủ đoạn vô cùng hung hiểm.
Hơn nữa, Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ Phạm Kim Hoa. Quả thực gã có thể làm
chuyện hỏa thiêu, nghĩ tới đây hai mắt Liễu Kình Vũ bỗng lóe lên tia
sáng, khóe miệng nhếch lên, nhìn Lưu Tiểu Phi nói:
– Lưu Tiểu Phi, anh có hứng chơi trò trốn tìm đêm nay không?
Lưu Tiểu Phi cười nói:
– Được thôi, không vấn đề gì, đã lâu rồi không có cơ hội hoạt động chân tay.
Hai người nhìn nhau cười, phẩm chất anh hùng đồng cảm lẫn nhau.
Đám người mà Lưu Tiểu Phi đưa tới vẫn bố trí tới khoảng một giờ sáng mới sắp xếp xong các gian hàng cuối cùng. Sau khi sắp xếp xong, theo sự an
bài của huyện Thụy Nguyên, cứ ba gian hàng để lại một người trực, những
người khác đều tới khách sạn gần đó nghỉ ngơi. Chỉ có nghỉ ngơi tốt thì
ngày mai mới có đầy đủ tinh thần tham gia triển lãm lần này được.
Chờ sau khi họ đi rồi, mấy chiếc đèn ha-lô-gen công suất lớn trên quảng
trường đều tắt đi. Trên quảng trường lại một lần nữa chỉ còn lại mấy
chiếc đèn đường mờ vàng chiếu sáng.
Tới khoảng ba giờ sáng, những chiếc đèn đường mờ vàng đó bỗng đều bị tắt, toàn bộ quảng trường Dân Tâm chìm vào bóng tối.
Lúc này, rất nhiều người trực ở hiện trường đều đã vì làm việc mệt nằm trên kệ ngáy o o, cũng có một số lấy di động ra chơi.
Trong màn đêm tối mịt, xung quanh bỗng xuất hiện hơn 20 người, những
người này mặc quần áo đen, đi giày đế mềm, khi bước trên đường cố ý đi
rất chậm. Họ đi trên quảng trường hầu như không nghe thấy tiếng động.
Những người này trong tay mỗi người đều cầm một cây đuốc chưa châm lửa,
trong tay còn mang theo ít xăng. Mọi người hình thành thế bao quanh toàn bộ khu vực triển làm, từ từ ép sát vòng vây.
Trong một chiếc xe hơi cách 300m phía ngoài, trong tay Phạm Kim Hoa cầm
chiếc kính viễn vọng hồng ngoại mặt đầy đắc ý quan sát hiện trường. Bên
cạnh gã là bang chủ bang Thanh Long huyện Thụy Nguyên Chu Thanh Long.
Trong tay Chu Thanh Long cũng cầm chiếc kính viễn vọng hồng ngoại vừa
quan sát tình hình thủ hạ của mình ở hiện trường, vừa quan sát động tĩnh xung quanh, đồng thời chỉ huy hành động của họ qua tai nghe.
Sau khi nhìn thấy thủ hạ của minh đã tiến vào tới vị trí dự định, Chu Thanh Long liền hạ lệnh:
– Được rồi, tạm thời không nên cử động, tất cả nằm xuống, ở trạng thái đợi lệnh.
Nói xong, Chu Thanh Long nhìn đồng hồ, cách thời gian dự định ra tay có năm phút nữa.
Lúc này, trong chiếc tai nghe của Phạm Kim Hoa bên cạnh cũng đã vang lên tiếng của thủ hạ:
– Phạm Tổng, các nhà báo đã xuất phát từ khách sạn rồi, khoảng 10 phút nữa sẽ tới quảng trường Dân Tâm.
Phạm Kim Hoa gật đầu nói:
– Ừ, biết rồi, cậu chú ý khống chế nhịp độ, không nên gấp, chờ sau khi
chúng ta ra tay khoảng 5 phút, các cậu thấy đám cháy to mới chạy xe tới.
Sau khi cúp điện thoại, Phạm Kim Hoa cười nhìn Chu Thanh Long nói:
– Lão Chu à, chuyện hôm nay nhờ hết vào các anh rồi, làm xong chuyện
này, kinh phí hoạt động năm nay của bang Thanh Long các anh tôi sẽ tăng
cho anh lên gấp ba lần.
Sau khi Chu Thanh Long nghe được lời này của Phạm Kim Hoa, trong lòng
phấn khởi. Nên nhớ bang Thanh Long bọn họ có tổng cộng 50 người, tiền
tài trợ hàng năm của Phạm Kim Hoa cho bang Thanh Long bọn họ là 2 triệu
tệ làm kinh phí hoạt động. Đồng thời còn giúp họ mở thêm một câu lạc bộ
làm nguồn thu nhập, khiến họ không phải vất vả bôn ba vì sinh tồn. Mục
tiêu chính của họ vô cùng đơn giản, đó chính là tay chân bí mật của tập
đoàn Di Hải Phạm Kim Hoa, dùng để đối phó với những thương nhân không
nghe theo lời họ.
Cho nên, sau khi nghe Phạm Kim Hoa nói sẽ tăng kinh phí hoạt động năm
nay của họ lên ba phần, Chu Thanh Long rất đỗi vui mừng, liền bày tỏ
thái độ:
– Phạm Tổng, xin Sếp cứ yên tâm, tối nay tôi nhất định cho Sếp xem trò
liên doanh hỏa thiêu, mà đêm nay gió cũng không nhỏ, một khi đám lửa này được châm lên, rất khó dập tắt.
Phạm Kim Hoa cười ha hả.
Lúc này, cửa kính xe mở ra, gió xuân lùa vào trong xe, mang theo chút lạnh, gió rất lớn, phải chừng cấp 5, cấp 6.
Giết người trong gió xuân.
Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi, Chu Thanh Long liền cầm tai nghe lên nói:
– Được rồi, bắt đầu triển khai hành động, đứng dậy xông thẳng tới triển lãm, hất xăng lên tất cả khu triển lãm, châm lửa đốt, ném hết lên gian
hàng, mau mau mau.
Cùng với lệnh của Chu Thanh Long, các thủ hạ của gã lập tức ở trạng thái bí mật đứng dậy, tiến về phía trước.
Song, chính lúc này, những chiếc đèn ha-lô-gen công suất lớn trên quảng
trường Dân Tâm bỗng đều bật sáng, hiện trường chiếu sáng như ban ngày.
Cùng lúc đó, tất cả những người cầm can xăng trên tay đứng ở hiện trường đều ngơ ngác nhìn hai người đàn ông che mặt xuất hiện trước mặt họ.