Nhưng mà, Hoàng Phú Quý lại tuyệt đối không thể ngờ được, sâu trong nội tâm của Lâm Hải Phong là tràn đầy khó chịu với ông ta.
Phải biết rằng, Liễu Kình Vũ gọi Lâm Hải Phong là anh Lâm đấy, mà Hoàng
Phú Quý lại gọi Liễu Kình Vũ là thằng cháu trai, tính ra, theo lời Hoàng Phú Quý, Lâm Hải Phong cũng thành cháu trai của ông ta sao? Lâm Hải
Phong là ai, là một trong những thư kí được Lưu Phi tin tưởng và thưởng
thức nhất, hiện giờ mới 38 tuổi đã là Thứ trưởng thường trực, không chỉ
năng lực siêu cường, mà đối nhân xử thế cũng là hạng nhất.
Hoàng Phú Quý vòng vo tam quốc mắng anh ta như vậy, anh ta thích được mới là lạ.
Lâm Hải Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Phú Quý một cái, trầm giọng nói:
– Vừa rồi cậu ta vì sao lại đánh ông?
– Bởi vì…
Hoàng Phú Quý há miệng thở dốc, nói không ra lời.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Hoàng Phú Quý, nói:
– Hoàng Phú Quý, tôi cho ông biết, ông dám mắng tôi, tôi liền đánh ông.
– Được rồi, mọi người trước hết bình tĩnh đã, hai bên đều có vấn đề.
Hoàng Phú Quý ông cũng chú ý một chút, dù gì cũng là Vụ phó, là cán bộ
cấp quốc gia, lúc nói chuyện nên văn minh một chút.
Lâm Hải Phong lạnh lùng nói.
Hoàng Phú Quý vội vàng gật đầu, lập tức lại chỉ mặt của mình, nói:
– Thứ trưởng Lâm, ngài xem xem, đây là hậu quả của việc Liễu Kình Vũ
đánh tôi đây. Hắn ta căn bản cũng không đem cán bộ như chúng ta để vào
mắt, đúng là không coi ai ra gì…
Lâm Hải Phong vô cùng nghiêm túc nghe Hoàng Phú Quý nói, chờ ông ta nói xong, Lâm Hải Phong nhìn về phía Liễu Kình Vũ, hỏi:
– Liễu Kình Vũ, Hoàng Phú Quý nói có đúng không?
Liễu Kình Vũ thẳng thắn nói:
– Ông ta nói chính xác, tôi đánh ông ta, đúng vậy, tôi lúc nào cũng
thừa nhận là tôi đánh ông ta, nhưng tôi đánh ông ta là có lí do. Nhứng
lý do tôi tát ông ta, vì ông ta bịa đặt, tôi tát ông ta, vì ông ta tự
tiện xé bản kế hoạch mà huyện Thụy Nguyên chúng tôi cực cực khổ khổ làm
ra. Hiện tại bản kế hoạch bị xé còn nằm trong phòng làm việc của ông ta, Thứ trưởng Lâm và các vị nên đi nhìn một chút, xem tôi có nói dối hay
không.
Hơn nữa, tôi cũng nói rồi, trước khi xé bỏ bản kế hoạch của chúng tôi,
Hoàng Phú Quý còn chửi bới, lăng mạ, hạ thấp bản kế hoạch của chúng tôi, đối với chuyện này, tôi có thể nhẫn nại. Nhưng cho dù ông ta có coi bản kế hoạch của chúng tôi là rác rưởi, cũng không có quyền xe bỏ bản kế
hoạch này, tôi muốn dùng cách thức này báo cho ông ta, nhất định phải
biết tôn trọng thành quả lao động của người khác.
Thứ trưởng Lâm, hôm nay tôi ở đây nói rõ ràng, nếu Hoàng Phú Quý không
bồi thường cho chúng tôi một bản kế hoạch đầy đủ không sứt mẻ gì, tôi
cam đoan về sau mỗi ngày đều đánh ông ta một trận.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ vô cùng lạnh lùng nhìn Hoàng Phú Quý.
Giờ này khắc này Liễu Kình Vũ phẫn nộ đến cực điểm rồi. Liễu Kình Vũ
không phải đồ ngốc, Hoàng Phú Quý chắc chắn đã nhận không ít lợi từ
Triệu Chí Cường mới làm ra hành động xé bỏ bản kế hoạch như vậy, hành vi lần này rất có thể Hoàng Phú Quý đã định làm ngày từ đầu, nếu đổi thành người khác, phát sinh ra chuyện ngày hôm nay, sợ là chỉ còn cách ngậm
bồ hòn làm ngọt thôi.
Nhưng Hoàng Phú Quý đã nhìn lầm người rồi, mình tuyệt đối không phải loại người dễ bắt nạt.
Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường lập tức vô cùng an tĩnh, không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Hiện trường có rất nhiều người là cán bộ bình thường, bọn họ tuy rằng
không bị xé bản kế hoạch, nhưng chuyện bị làm khó dễ, bị giáng chức lại
đã gặp nhiều, nên đối với tâm tình của Liễu Kình Vũ, bọn họ có thể lý
giải.
Nhưng mà, trong đó có nhiều người lại có quan điểm khác, đối với bọn họ, đấy là đạo lý để sinh tồn, làm khó dễ người khác mới có thể thể hiện ra trình độ của chính mình. Người khác đều làm như vậy, mình không có lí
do gì mà không làm.
Đương nhiên, cũng có người cho rằng hành vi của Hoàng Phú Quý thật quá mức.
Lâm Hải Phong nghe Liễu Kình Vũ nói xong, lạnh lùng nói với Hoàng Phú Quý:
– Đồng chí Hoàng Phú Quý, đối với lời nói của Liễu Kình Vũ, ông có ý kiến gì không?
Hoàng Phú Quý lập tức dùng sức lắc đầu, nói:
– Thứ trưởng Lâm, Liễu Kình Vũ đang nói dối, bản kế hoạch kia là tự hắn xé, hắn đúng là ác nhân phải cáo trạng trước, vu oan hãm hại người
khác. Hơn nữa, tôi cũng không hề gây khó dễ cho hắn. Phải biết rằng, bản kế hoạch của bọn họ, tất cả quy trình đều một đường đèn xanh đấy, Liễu
Kình Vũ sở dĩ bất mãn với tôi, bởi vì hắn muốn tôi ngay lập tức phải kí
tên. Tôi không đồng ý, tôi muốn cẩn thận xem xét rồi mới kí tên, chúng
tôi vì thế mà xảy ra tranh chấp. Liễu Kình Vũ liền dùng khổ nhục kế tự
xé bản kế hoạch như ngài thấy.
Hoàng Phú Quý lúc nói chuyện cố ý thể hiện ra vẻ mặt vừa tức giận vừa
đắn đo, thật giống như những lời ông ta nói đều là sự thật, Liễu Kình Vũ nói tất cả đều là nói dối. Nnói tới điểm mấu chốt, ông ta còn cố ý tức
giận phẩy cánh tay một cái:
– Thứ trưởng Lâm, tôi thật sự rất buồn bực, vì sao loại người như Liễu
Kình Vũ, tố chất thấp kém như vật lại có thể công khai trà trộn vào đội
ngũ cán bộ, lại còn có thể lăn lộn đến vị trí Bí thư Huyện ủy, ánh mắt
lãnh đạo cũng hơi kém một chút.
Hoàng Phú Quý giọng điệu cứng rắn, đanh thép, nhưng ông ta vừa nói xong, một thanh âm uy nghiêm đột nhiên vang lên phía sau mọi người:
– Anh là nói tôi không tinh mắt sao?
Liễu Kình Vũ cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, lập tức xoay
người. Hắn không ngờ lại gặp Bí thứ tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân Tăng Hồng Đào ở đây. Bên cạnh Tăng Hồng Đào chính là Bộ trưởng Hoàng Chí Hoành. Tăng
Hồng Đào đến tìm Hoàng Chí Hoành có chuyện cần giải quyết, thật không
ngờ vừa mới hàn huyên chưa đầy 3 phút, thư kí của Hoàng Chí Hoành liền
đến nói cho ông ta biết, có một người là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy
Nguyên tỉnh Bạch Vân tên là Liễu Kình Vũ đánh Vụ phó Hoàng Phú Quý.
Tăng Hồng Đào nghe được tên Liễu Kình Vũ, lập tức có chút đau đầu. Ông
ta biết rằng Liễu Kình Vũ tính tình không tốt, tùy thời đều có thể gây
chuyện, nhưng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ không chỉ gây chuyện ở tỉnh
Bạch Vân, lên đến trung ương vẫn có thể làm người khác đau đầu như vậy,
đánh một Vụ phó cơ đấy, ông ta vội vàng đứng dậy, nói:
– Lão Hoàng, tôi đi xem một chút, Liễu Kình Vũ này thật không làm người ta bớt lo chút nào, ở đâu cũng đều gây chuyện, tôi phải đi xuống phê
bình cậu ta một chút.
Trong lúc nói chuyện, Tằng Hồng Đào vội vã đi ra ngoài.
Hoàng Chí Hoàng cũng là quan to một phương, sáng mắt sáng lòng, nghe
Tăng Hồng Đào nói vậy, liền đoán được Tăng Hồng Đào biết Liễu Kình Vũ,
hơn nữa quan hệ còn khá tốt. Tuy rằng Tăng Hồng Đào ngoài miệng nói Liễu Kình Vũ không phải, nhưng trong lời nói lại toát ra ý che chở, ông ta
nói muốn phê bình Liễu Kình Vũ, mà không phải xử lý.
Đây là biện pháp cho thấy thái độ của chính mình, cũng là nghệ thuật giải thích.
Hoàng Chí Hoành và Tăng Hồng Đào trước kia là bạn học cùng trường Đảng,
quan hệ rất tốt, hơn nữa Hoàng Chí Hoàng cũng cực kì khâm phục đạo đức
của Tăng Hồng Đào, cho nên, ông ta lập tức đứng dậy, nói:
– Lão Tăng, nếu có liên quan đến tỉnh Bạch Vân, chúng ra cùng đi xem một chút.
Điều làm Hoàng Chí Hoành và Tăng Hồng Đào không ngờ chính là, bọn họ mới đi gần tới nơi, lại nghe được lời nói của Hoàng Phúc Quý nói người đề
bạt Liễu Kình Vũ không thật tinh mắt.
Trong lòng của Tăng Hồng Đào vô cùng khó chịu. Liễu Kình Vũ là một tay
ông ta cất nhắc đi lên, ông ta thưởng thức Liễu Kình Vũ là điều không
thể nghi ngờ đấy, cũng đối với ánh mắt của mình vô cùng có lòng tin.
Hiện tại, chỉ một Vụ phó nho nhỏ mà cũng dám nghi ngờ ánh mắt của mình, Tăng Hồng Đào ngay lập tức hỏi lại.
Hoàng Phú Quý khi nhìn thấy Hoàng Chí Hoành và Tăng Hồng Đào, đầu tiên
vô cùng sửng sốt. Nhất là đối với Tăng Hồng Đào, ông ta biết người này,
chính là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân, tiền đồ vô lượng, nghe được đối
phương hỏi lại, ông ta vội vàng nói:
– Bí thư Tăng, ngài hiểu lầm, tôi không phải nói ánh mắt của ngài kém cỏi, tôi nói người cất nhắc Liễu Kình Vũ kém cỏi.
Tăng Hồng Đào thản nhiên nói:
– Tôi chính là người cất nhắc Liễu Kình Vũ đấy.
Hoàng Phú Quý lập tức trợn tròn mắt. Ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ được chính Tăng Hồng Đào đề bạt lên.
Hoàng Chí Hoành lúc này hiểu rồi, Tăng Hồng Đào che chở Liễu Kình Vũ
không phải bình thường, Liễu Kình Vũ đánh người, ông ta vẫn như cũ tự
hào vì hắn.
Hoàng Phú Quý cũng là một người hiểu chuyện, từ lúc Tăng Hồng Đào xuất
hiện, ông ta lập tức ý thức được hôm nay chỉ sợ mình có chút nguy hiểm,
nhưng ông ta vẫn có biện pháp, lập tức dùng tay chỉ vào mặt mình nói:
– Bí thư Tăng, rất xin lỗi ngài, ngài xem gương mặt của tôi này, đều là bị Liễu Kình Vũ đánh, ngài và Bộ trưởng Hoàng, Thứ trưởng Lâm nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi.
Tăng Hồng Đào sắc mặt âm trầm nhìn Liễu Kình Vũ:
– Liễu Kình Vũ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tăng Hồng Đào đương nhiên sẽ không chấp nhặt với Hoàng Phú Quý, cũng sẽ
không đi gây khó dễ cho ông ta, mà là trực tiếp nhắm ngay vào Liễu Kình
Vũ.
Liễu Kình Vũ lập tức đem sự tình kể lại tỉ mỉ một lần, Liễu Kình Vũ vừa
nói xong, Hoàng Phú Quý cũng lập tức đem lời bịa đặt của mình nói lại
một lần, mong các vị lãnh đạo lấy lại công bằng cho ông ta.
Hai người nói xong, ba vị lãnh đạo đều nhíu mày.
Rất hiển nhiên, Liễu Kình Vũ và Hoàng Phú Quý lời nói vô cùng tương
phản, Liễu Kình Vũ nói bản kế hoạch là do Hoàng Phú Quý xé, Hoàng Phú
Quý lại hết lần này đến lần khác nói Liễu Kình Vũ tự xé.
Sự tình đã bắt đầu có chút khó giải quyết. Dù sao, chuyện phát sinh lúc ấy, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Vừa lúc đó, Liễu Kình Vũ trực tiếp lấy ra điện thoại di động của mình,
bấm vài nút xong, liền xuất hiện một đoạn video, đưa cho Lâm Hải Phong,
nói:
– Thứ trưởng lâm, đây là quá trình tôi thăm hỏi Vụ phó Hoàng, ngài xem sẽ hiểu ngay.
Lâm Hải Phòng nhận điện thoại, trước mặt Tăng Hồng Đào và Hoàng Chí Hoành bật lên đoạn video.
Nhìn Liễu Kình Vũ bất ngờ rút điện thoại di động ra, mặt của Hoàng Phú
Quý liền trắng bệch. Ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ vẫn còn một
chiêu này.