Cổ Chấn Dương lập tức tiếp lời, nói:
– Đương nhiên không cho phép, chúng tôi là cơ quan nhà nước, chứ không
phải chợ bán thức ăn, tôi tin tưởng, đồng chí Hoàng Phú Quý, thân là Vụ
phó Vụ Quy hoạch, nhất định lại càng hiểu rõ điều này, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy, chẳng lẽ lại có hiểu lầm?
Cổ Chấn Dương cũng là loại người hung ác. Ông ta nhìn biểu hiện của Liễu Kình Vũ, cũng đoán ra Hoàng Phú Quý thực sự đã xé bản kế hoạch này, ông ta thầm nhủ trong lòng: “Hoàng Phú Quý ơi Hoàng Phú Quý, ông đúng thật
là tự chui đầu vào rọ, Liễu Kình Vũ là ai, hắn không đi tìm ông gây
chuyện thì thôi, ông cũng phải cảm tạ trời đất rồi. Ông lại dám xé bản
kế hoạch của hắn, tôi phục ông quá rồi.”
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt thì ông ta lại biểu hiện
thái độ rất công bằng. Lúc nói chuyện, ngay từ đầu đã cố tình đặt Hoàng
Phú Quý ở vị trí cao cao tại thượng, khen ngợi Hoàng Phú Quý một chút,
đây là một trong những chiêu âm hiểm nhất.
Liễu Kình Vũ thấy Cổ Chấn Dương nói xong, lập tức phẫn nộ nói:
– Hừ, hiểu biết, chó má hiểu biết. Nếu hiểu biết thật, ông ta sao dám
xé bỏ bản kế hoạch huyện Thụy Nguyên của chúng tôi chứ, ngài thử hỏi ông ta một chút, xem ông ta rốt cục có xé hay không?
Nói xong, Liễu Kình Vũ đẩy ngã Hoàng Phú Quý trước mặt Cổ Chấn Dương.
Lúc này, mặt Hoàng Phú Quý đã sưng phồng lên, khắp nơi đều là dấu ngón tay đỏ tươi.
Cổ Chấn Dương cau mày nói:
– Đồng chí Hoàng Phú Quý, vị đồng chí trẻ tuổi này nói anh xé bản kế
hoạch huyện Thụy Nguyên của bọn họ, không biết có chuyện này hay không?
Hoàng Phú Quý sao lại không nhìn ra Cổ Chấn Dương đang làm bộ làm tịch,
căn bản muốn ông ta mất mặt thôi, cho nên, đối với việc Cổ Chấn Dương
hỏi mình, ông ta cả giận nói:
– Cổ Chấn Dương, nơi này là địa bàn của Vụ Quy hoạch, không cần anh ở nơi này làm bộ làm tịch, anh đứng sang một bên đi.
Cổ Chấn Dương lập tức làm ra một bộ dáng tức giận bất bình:
– Đồng chí Hoàng Phú Quý, tôi đây là muốn tốt cho anh…
– Tốt, tốt cái con mẹ nhà anh, làm gì có ai không biết là anh đang ném đá xuống giếng…
Hoàng Phú Quý bị Liễu Kình Vũ đánh nhiều như vậy, đang không có chỗ phát tiết, hiện tại tất cả đều đổ lên đầu Cổ Chấn Dương.
Cổ Chấn Dương lập tức nói:
– Tốt tốt, Hoàng Phú Quý, nếu anh nói như vậy, tôi đây cũng không còn
lời nào để nói. Các vị đồng chí, tôi tin cảnh tượng vừa rồi mọi người
đều nhìn thấy, không phải Cổ Chấn Dương tôi không ra mặt, mà là Hoàng
Phú Quý này chó cùn dứt giậu, không nhìn được lòng tốt, chuyện này tôi
cũng mặc kệ.
Nói xong, Cổ Chấn Dương cất bước hướng về phía văn phòng của mình.
Lúc này, năm sáu bảo vệ đã bị kêu đi qua.
Hoàng Phú Quý sau khi được Liễu Kình Vũ buông ra lập tức la lớn:
– Bảo an, lập tức bắt lấy người này cho tôi, giao cho cảnh sát.
Vừa nói, Hoàng Phú Quý vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện báo cảnh sát.
Từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ vẫn đứng ở đó, thời ơ lạnh nhạt nhìn Hoàng Phú Quý.
Mấy tên bảo vệ đương nhiên là nghe theo chỉ thị của Hoàng Phú Quý, lập tức hướng đến Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
-Chuyện hôm nay không liên quan đến các anh, các anh tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại lạnh lùng nói với Hoàng Phú Quý:
– Hoàng Phú Quý, hôm nay ông nhất định phải cho tôi một câu trả lời
thích đáng, ai cho ông cái quyền dám xé bản kế hoạch của chúng tôi?
Giờ phút này, Hoàng Phú Quý được các nhân viên an ninh bảo vệ, lá gan ngay lập tức to ra, lạnh lùng nói:
– Câu trả lời, câu trả lời gì, cậu ở ngay trong cơ quan của tôi đánh
tôi, cậu mới cần cho tôi một lời giải thích, cho cảnh sát một lời giải
thích, cảnh sát ngay lập tức sẽ tới, đến lúc đó, cậu tự lo liệu cho tốt.
Lúc này, có hai gã bảo vệ muốn tiến lên bắt Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ
lập tức như tia chớp đạp hai người té lăn trên đất, toàn bộ quá trình
không quá 5 giây, những gã còn lại không ai dám tiến lên.
Giờ phút này, Hoàng Phú Quý âm thầm quyết định, lần này nhất định phải
khiến cảnh sát trừng trị Liễu Kình Vũ một chút, trả thù việc Liễu Kình
Vũ dám đánh mình. Đến lúc đó, mọi người quên mất chuyện ông ta xé bản kế hoạch kia của huyện Thụy Nguyên.
Tuy rằng là Vụ phó, nhưng trong lòng ông ta cũng hiểu, xé bản kế hoạch
của đối phương thực sự không ổn, cho nên, ông ta cũng muốn che giấu.
Nhưng mà, vừa lúc đó, Liễu Kình Vũ lại trực tiếp rút điện thoại di động ra, nói:
– Anh Lâm, đồng chí Hoàng Phú Quý ở cơ quan các anh tác phong cũng quá
dã man rồi, không ngờ lại dám ở trong phòng làm việc xé bỏ bản kế hoạch
của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, hy vọng anh là Thứ trưởng thường trực
có thể vì huyện Thụy Nguyên của chúng tôi đòi lại công bằng, ngàn vạn
lần đừng thiên vị cấp dưới của anh.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Hải Phong còn đang ở trong phòng họp, khi
nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, anh ta hết sức kinh ngạc, không
ngờ Liễu Kình Vũ lại chủ động gọi điện cho mình, hơn nữa nghe ý tứ của
hắn, hắn cũng đang ở trong cơ quan của các Bộ và Ủy ban Trung ương, anh
ta lập tức ghé vào tai của Bộ trưởng Hoàng nói:
– Bộ trưởng Hoàng, bên ngoài có lẽ xảy ra chuyện, tôi ra bên ngoài xem một chút.
Bộ trưởng Hoàng gật đầu:
– Cậu đi đi.
Thân là Bộ trưởng, Hoàng Chí Hoành đối với Thứ trưởng thường trực Lâm
Hải Phong này vô cùng tán thưởng. Lâm Hải Phong sau khi được điều đến
đây, dưới sự chỉ đạo của mình hành sự rất quyết đoán, thay đổi nhân sự
chính xác, làm biến đổi toàn bộ bộ mặt của Bộ, cũng giành được không ít
thành tích. Điều này làm ông ta càng thêm thưởng thức Lâm Hải Phong, mà
điều làm ông ta hài lòng nhất là vị Thứ trưởng trẻ tuổi này làm việc vô
cùng ổn thỏa, không nhanh không chậm, vừa không cấp tiến, cũng không bảo thủ, luôn có thể không một tiếng động hoàn thành những nhiệm vụ khó
khăn nhất, hơn nữa làm việc không hề có bất kì tư tâm, xử sự công chính
liêm minh, rất được nhiều người ủng hộ. Ông ta đã tính toán rất cẩn
thận, hai năm nữa mình sẽ về hưu, nên bồi dưỡng Lâm Hải Phong nhiều một
chút, làm cho anh ta càng trở nên thành thục, khôn ngoan, đợi mình về
hưu xong, sẽ để Lâm Hải Phong tiếp quản vị trí của mình.
Lâm Hải Phong rất nhanh từ phòng họp đi ra, thư kí của anh ta vội vàng
đi, ghé vào bên tai của Lâm Hải Phong trình bày lại sự việc vừa phát
sinh ở hành lang Vụ Quy hoạch. Lâm Hải Phong sau khi nghe xong không
khỏi nhướn mày.
Anh ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại dám đánh người, nhưng điều làm
anh ta càng không nghĩ đến chính là, Hoàng Phú Quý lại dám xé bản kế
hoạch của huyện Thụy Nguyên.
Lâm Hải Phong hướng về tầng trệt, anh ta đương nhiên hiểu rõ tính tình
của Liễu Kình Vũ, tiểu tử này tính tình không được tốt lắm, nhưng trên
cơ bản bình thường sẽ không gây chuyện, chỉ khi nào có người thật sự làm hắn nổi điên, hắn sẽ gây bão đấy.
Thời điểm Lâm Hải Phong bước vào hành lang, cảnh đầu tiên nhìn thấy là
Liễu Kình Vũ đang lấy tay chỉ vào cái mũi của Hoàng Phú Quý lớn tiếng
nói:
– Hoàng Phú Quý, Vụ phó Hoàng, tôi có thể nói cho ông biết, tôi sẵn
sàng thừa nhận mình đánh người, điểm này ông không cần lo lắng, nhưng
tôi muốn nói cho ông biết, về sau tôi thấy ông một lần thì đánh ông một
lần.
Liễu Kình Vũ nói tới đây, thoáng dừng một chút, trầm giọng nói:
– Ông có thể không kí tên vào bản kế hoạch của chúng tôi, cũng có thể
đối với bản kế hoạch của chúng tôi đề xuất đủ loại ý kiến, thậm chí ví
bản kế hoạch của chúng tôi giống rác rưởi, tôi vẫn sẽ cố gắng nhịn
xuống, nhưng ông dựa vào cái gì dám xé bản kế hoạch của chúng tôi? Ông
có quyền gì? Ông có biết tôn trọng người khác không? Chẳng lẽ chỉ bởi vì ông là Vụ phó mà muốn làm gì thì làm ư? Chẳng lẽ bởi vì nắm quyền phê
duyệt trong tay, mà ông muốn làm gì thì làm à?
Nói tới đây, lửa giận của Liễu Kình Vũ lại ùn ùn kéo đến, cất bước hướng về phía Hoàng Phú Quý, vừa đi vừa giận dữ nói:
– Con bà nó, ông hôm nay mà không bồi thường cho tôi một bản kế hoạch y như cũ, tôi hôm nay không đánh ông choáng váng không phải là tôi.
Hoàng Phú Quý vừa thấy bộ dạng hùng hổ của Liễu Kình Vũ, lập tức trốn đi, một bên hướng các nhân viên an ninh hô lớn:
– Bảo vệ, bắt lấy hắn.
Bảo vệ vừa thấy, chỉ có thể tiếp tục kiên trì xông lên, muốn ngăn cản Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ đang chuẩn bị đá văng bảo vệ, chợt nghe thấy tiếng rống giận của Lâm Hải Phong:
– Được rồi, dừng tay lại cho tôi, có chuyện gì thì từ từ nói. Ở cơ quan nhà nước mà tranh cãi ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì, các anh có nghĩ đến ảnh hưởng nghiêm trọng của chuyện này không hả?
Trước sự xuất hiện của Lâm Hải Phong, rất nhiều người đều nhường đường.
Lâm Hải Phong đi đến trước mặt của Liễu Kình Vũ và Hoàng Phú Quý, khuôn mặt bình tĩnh nói:
– Hai người các anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại cãi nhau ở đây?
Hoàng Phú Quý vừa thấy lãnh đạo đến, vội vàng bày ra vẻ mặt ủy khuất,
lấy tay chỉ khuôn mặt bị đánh đã sắp thành đầu heo của mình:
– Thứ trưởng Lâm, ngài đã tới, ngài xem xem, mặt của tôi tất cả đều là
do bị thằng cháu trai này đánh mới thành như vậy. Ngài nhất định phải
làm chủ cho tôi, thằng oắt này thật coi trời bằng vung, sao hắn có thể
tấn công nhân viên của cơ quan nhà nước cơ chứ?
Theo Hoàng Phú Quý, Liễu Kình Vũ lần này chết chắc rồi.
Nhưng mà, ông ta cũng không chú ý tới, ông ta vừa nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cho ông ta thêm hai cái tát, sau khi đánh xong mới lạnh lùng
nói:
– Ông tốt nhất nên ngậm miệng vào, còn nói nữa tôi lại tiếp tục đánh ông, ai là thằng cháu trai hả?
Hoàng Phú Quý lập tức mở to hai mắt tràn đầy tức giận nhìn Liễu Kình Vũ, vẻ mặt tràn ngập ủy khuất nhìn Lâm Hải Phong:
– Thứ trưởng Lâm, ngài xem xem, tên Liễu Kình Vũ này thực sự quá kiêu
ngạo rồi, không ngờ ngay trước mặt ngài mà vẫn dám đánh tôi.
Lúc này đây, Hoàng Phú Quý ăn đủ rồi, cũng không dám thằng oắt con này
thằng oắt con nọ nữa. Liễu Kình Vũ người này đúng là mặc kệ Đông Tây Nam Bắc, thực sự dám đánh đấy, hảo hán vẫn là nhịn xuống thiệt thòi trước
mắt thì hơn.
Hoàng Phú Quý này thực sự rất âm hiểm, trực tiếp đến trước mặt Lâm Hải Phong cáo trạng.