Mặc dù Liễu Kình Vũ đảm nhiệm vị trí Bí thư Huyện ủy lần đầu tiên, nhưng có lẽ từng lời nói cử chỉ của cha mình, hắn đã tiếp thu nguyên vẹn,
hiểu bách tính là người lương thiện nhất, bình thường không có gì thì sẽ không kích động.
Song, dân chúng không bị ép bức, nếu có ai
khiến cho người dân không còn đường sống, thì vấn đề đó e là đã nghiêm
trọng rồi. Từ xưa tới nay, người cuối cùng trong lịch sử thay đổi các
triều đại lịch sử hầu như đều xuất thân từ người dân. Vị vua mới cũng
xuất thân từ người dân.
Có một câu mà cha vẫn thường nói “Nước có thể nâng thuyền, nước cũng có thể lật thuyền”, nhất định phải đối xử
tốt với người dân, phải cho người dân cơm no áo ấm, hạnh phúc vui vẻ.
Giờ đây, Liễu Kình Vũ nghe thấy chuyện hai cha con Bí thư chi bộ thôn thay
nhau làm ra những chuyện không thể tin nổi. Điều này khiến cho hắn kinh
ngạc, cũng khiến hắn khiếp sợ, chuyện hai cha con lần lượt làm Bí thư
chi bộ thôn cũng không phải là hiếm, hơn nữa có người còn có thể phát
triển thôn làng của họ rất tốt, làm như vậy thì chẳng có gì là vi phạm
pháp luật.
Nhưng vấn đề là ở đó, hai cha con này thay phiên nhau
lên làm Bí thư chi bộ lại không phải vì người dân mà làm việc, mà muốn
làm thịt dân chúng, điều này đã khiến cho Liễu Kình Vũ không thể nào tha thứ được.
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ liền gọi điện thoại cho Tống Hiểu Quân qua:
– Hiểu Quân à, anh có biết chuyện ở thôn Thất Lý Hà thị trấn Ngô Đông
không? Vừa rồi tôi nghe người dân nói thôn này hai cha con thay nhau lên làm Bí thư chi bộ, lẽ nào trước đây trong huyện không ai quan tâm gì
tới sao?
Nghe Liễu Kình Vũ hỏi câu này, Tống Hiểu Quân cười chua xót nói:
– Bí thư Liễu, chuyện này quả thực tôi cũng đã nghe nói, hơn nữa chuyện
người dân thôn Thất Lý Hà vây kín sân Huyện ủy tôi cũng đã nghe nói 2
lần rồi, nhưng mỗi lần đều không được giải quyết.
Liễu Kình Vũ kinh ngạc, xem ra những người dân này nói không sai, Liễu Kình Vũ liền hỏi:
– Vì sao lại không được giải quyết? Lẽ nào vấn đề của người dân phản ánh không nghiêm trọng sao?
Tống Hiểu Quân thở dài nói:
– Vấn đề người dân phản ánh quả thực rất nghiêm trọng, nhưng vấn đề là ở chỗ huyện Thụy Nguyên không dám quản.
Liễu Kình Vũ nhướn mày, trên mặt lộ rõ sự giận dữ nói:
– Vì sao?
Tống Hiểu Quân bèn đáp:
– Bởi vì hai cha con người này có hậu thuẫn, đừng nói là huyện Thụy
Nguyên, ngay cả lãnh đạo bên phía thành phố Nam Hoa cũng khó mà thay đổi được chuyện này.
Liễu Kình Vũ cau mày:
– Như thế nào, lẽ nào bối cảnh của họ thông thiên phải không?
Tống Hiểu Quân cười chua xót:
– Dù không tới mức thông thiên, nhưng hai cha con người này trong tỉnh
cũng có thể tìm được người nói chuyện, ngay cả Chủ tịch huyện Ngụy và
Chủ tịch thành phố Hoàng hàng năm cũng đều phải bớt chút thời gian tới
thôn thăm Ngô Đăng Sinh.
Sắc mặt Liễu Kình Vũ bỗng biến sắc nói:
– Hằng năm Hoàng Lập Hải đều tới thăm Ngô Đăng Sinh, rốt cuộc là có quan hệ gì với cha con Ngô Đăng Sinh này?
Tống Hiểu Quân đáp:
– Thời kỳ đồng chí Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân chúng ta
Trang Hải Đông gian nan vất vả đã từng ở nhà Ngô Đăng Sinh, từng kết
giao có phúc cùng hưởng với Ngô Đăng Sinh. Khi đó, Ngô Đăng Sinh đối xử
rất tốt với Trang Hải Đông, có gì ăn cũng đều mang tới cho ông ta trước. Mà khi Ngô Đăng Sinh quay lại công tác, cũng là cha Ngô Đăng Sinh đã
tìm một số người thân thích để xin việc cho đồng chí Trang Hải Đông, cho nên đồng chí Trang Hải Đông vô cùng cảm kích với cha con nhà họ Ngô,
hầu như cứ cách 3, 4 năm lại tới thăm gia đình họ Ngô một lần, mấy chục
năm qua chưa từng bị gián đoạn.
Nghe Tống Hiểu Quân kể xong chuyện này, Liễu Kình Vũ cơ bản đã hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi.
Những chuyện khác không nói làm gì, chỉ riêng chuyện Trang Hải Đông tới thăm
nhà Ngô Đăng Sinh cũng đủ để lãnh đạo huyện Thụy Nguyên không dám làm
khó dễ cha con nhà này rồi. Nên nhớ người ta ngay cả thường vụ Tỉnh ủy
cũng còn phải tới thăm, mặc dù người ta chỉ là một cán bộ thôn, nhưng
người ta có thể nói chuyện được với Trưởng ban Trang, cứ xem như người
ta không thể quyết định anh có được thăng chức hay không, nhưng nếu thực sự muốn nói bậy anh vài câu trước mặt Trưởng ban Trang quả thật cũng đủ cho anh biết thế nào rồi đấy.
Mà Ngụy Hoành Lâm và Hoàng Lập Hải e là cũng vì tâm lý này mà hàng năm đều phải đi thăm hỏi Ngô Đăng Sinh
đấy. Cứ như vậy, có hai nhân vật quan trọng cấp huyện, thành phố là Ngụy Hoành Lâm và Hoàng Lập Hải này tới thị trấn, ai dám làm khó dễ cha con
Ngô Đăng Sinh nữa?
Ngay cả Liễu Kình Vũ sau khi biết được mối quan hệ này cũng không khỏi trầm tư suy nghĩ.
Rốt cuộc vấn đề của cha con Ngô Đăng Sinh này có xử lý được hay không? Nếu
làm không tốt sẽ đắc tội với Trưởng ban Trang Hải Đông, nhưng nếu không
làm, người dân lại rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, không làm thì có lỗi
với với người dân.
Nhưng đối với Liễu Kình Vũ mà nói, thời gian
do dự này không phải là quá dài. Hắn tin nếu Trưởng ban Trang biết được
chuyện của cha con nhà này cũng sẽ chưa chắc đã giúp đỡ họ, dù sao cũng
đã làm lên tới vị trí Trưởng ban tỉnh này tuyệt đối không phải là người
bình thường, lòng dạ không đơn giản. Cứ xem như đối phương bất mãn với
mình đi, nhưng chỉ cần xử lý sự việc công bằng, hắn tin là Trang Hải
Đông cũng không nói gì được.
Song Liễu Kình Vũ ngẫm nghĩ một hồi
cũng thấy xử lý việc này quả thực không thể ngốc nghếch mà đi từ trong
ra, nếu không ngộ nhỡ có người đánh lén đằng sau mình thì quả thật chưa
chắc đã chống đỡ nổi.
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ đảo đảo mắt, bỗng nghĩ ra một cách hay.
Buổi chiều hôm đó, Liễu Kình Vũ đã gọi điện thoại cho Ngụy Hoành Lâm hỏi
thăm, nói mình muốn tới thành phố làm việc công, nhưng phải đi ngay
trong 2, 3 ngày, để Ngụy Hoành Lâm tạm thời chủ trì việc trong huyện
trong thời gian này.
Ngụy Hoành Lâm nghe được tin này cũng thấy
kinh hãi, y không ngờ mình vừa chơi một vố, Liễu Kình Vũ lại chơi như
vậy. Nhưng đối với y mà nói, y quả thực không để ý gì, dù trước đây Liễu Kình Vũ chưa đến, mình cũng có thể xử lý các công việc của huyện Thụy
Nguyên, cho nên việc Liễu Kình Vũ đi y cũng chẳng có gì phải bận tâm.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đã nhờ Tống Hiểu Quân giúp Trình Thiết Ngưu làm thủ
tục vào ban lái xe, đảm nhiệm chức vụ lái xe của Liễu Kình Vũ.
10h
sáng, đầu tiên Liễu Kình Vũ đưa Trình Thiết Ngưu tới một quán ăn lớn ăn
cơm trưa, tiếp theo đó Trình Thiết Ngưu lái xe đưa Liễu Kình Vũ trực
tiếp tới thành phố Nam Hoa.
Lúc mới bắt đầu, Liễu Kình Vũ thấy
vóc dáng của Trình Thiết Ngưu cao lớn như vậy nên vẫn hoài nghi liệu gã
có thể lái xe được hay không, nhưng sau khi ngồi lên xe Trình Thiết Ngưu lái thực sự, Liễu Kình Vũ âm thầm gật đầu. Tên Trình Thiết Ngưu này dù
đôi lúc có vẻ không thông minh lắm, nhưng lái xe lại điềm đạm khác
thường, xe chạy vừa nhanh vừa chắc, chắc chắn là thuộc hàng cao thủ.
Khoảng 2h chiều, Liễu Kình Vũ đã vào tới sân Thành ủy.
Khi ở trên xe, Liễu Kình Vũ đã gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Đới Giai
Minh rồi, nói là muốn báo cáo công việc với Đới Giai Minh, Đới Giai Minh đã hẹn Liễu Kình Vũ khoảng 2h30’ tới.
Trên xe chờ tới khoảng
2h20’, Liễu Kình Vũ liền xuống xe, bước tới văn phòng Thành ủy, đi tới
bên ngoài phòng làm việc của Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh.
Thư ký của Đới Giai Minh thấy Liễu Kình Vũ tới liền cười nói:
– Bí thư Liễu, Bí thư Đới đang chờ anh bên trong đấy, anh vào đi.
Liễu Kình Vũ gật đầu cười đáp, mở cửa bước vào trong.
Đới Giai Minh đang phê duyệt văn kiện, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn, cười nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, đồng chí ngồi xuống đi, tôi xong ngay đây rồi.
Liễu Kình Vũ liền ngồi xuống ghế sô pha, yên lặng chờ đợi.
Chờ khoảng 3, 4 phút sau, Đới Giai Minh đã xong việc, đứng lên tới ngồi đối diện Liễu Kình Vũ, cười nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, nghe nói thời gian gần đây đồng chí làm việc rất rầm rộ ở huyện Thụy Nguyên?
Trong lúc nói chuyện, Đới Giai Minh trực tiếp nhắc tới Liễu Kình Vũ, bởi vì
ông ta đã nghe nói gần đây Liễu Kình Vũ đã làm những việc lớn ở huyện
Thụy Nguyên, ngay cả những cán bộ cấp cao cũng bãi miễn.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Bí thư Đới, không phải tôi muốn gây sự, mà vấn đề của huyện Thụy Nguyên quả thực là rất nhiều, không làm động tác mạnh quả thực rất khó khiến
cho huyện Thụy Nguyên đi vào quỹ đạo được.
Trước mặt tên cáo già Đới Giai Minh này, Liễu Kình Vũ căn bản không hề đùa giỡn, trực tiếp nói lên suy nghĩ của mình:
– Bí thư Đới, lần này tôi tới thành phố là muốn báo cáo với ngài một việc.
Đới Giai Minh liếc nhìn Liễu Kình Vũ, ông ta có thể cảm nhận được tên tiểu
tử Liễu Kình Vũ này chắc chắn là lại sắp gây họa rồi, nếu không tên tiểu tử này tuyệt đối sẽ không tới chỗ mình báo cáo công việc. Nhưng ông ta
không thể không thừa nhận, tên Liễu Kình Vũ này rất giỏi, năm lần bảy
lượt gây sức ép, có thể gây sức ép lớn như vậy ở huyện Thụy Nguyên mà
không bị thiệt thòi gì, bản lĩnh này quả không hề nhỏ. Quan trọng nhất
là mình có thể thu được một chút lợi ích từ đó, đó là điểm mà ông ta rất thích ở Liễu Kình Vũ.
Cho nên, Liễu Kình Vũ nói như vậy, Đới Giai Minh cười nói:
– Thằng nhóc anh chắc chắn không phải chuyện tốt rồi, nói đi, lại chuẩn bị gây họa gì nữa đây?
Trong lúc nói chuyện, Đới Giai Minh cũng không giấu nổi niềm yêu thích Liễu Kình Vũ.
Cảm giác của Liễu Kình Vũ vô cùng sắc bén, từ trong lời nói của Đới Giai
Minh cũng đã thấy được ông ta có chút quý mình, Liễu Kình Vũ cười nói:
– Bí thư Đới, tôi sắp triển khai điều tra cha con Ngô Đăng Sinh thôn Thất Lý Hà thị trấn Ngô Đông.
Đới Giai Minh nghe Liễu Kình Vũ nói chỉ là điều tra hai cha con của thôn có chút buồn bực, chuyện cỏn con này cũng cần phải báo cáo với mình sao?
Nhưng ngay lập tức ông ta đã tỉnh táo đầu óc, cân nhắc cẩn thận, lúc này mới ý thức được lần này Liễu Kình Vũ quả thực sắp gây họa rồi. Đại danh cha con Ngô Đăng Sinh ngay cả Bí thư Thành ủy ông ta cũng đã nghe tới,
biết là hai cha con nhà này đã làm những việc động trời ở thôn Thất Lý
Hà, khiến cho người dân thường xuyên đi kiện, nhưng ông ta cũng biết hai cha con nhà này rất có bối cảnh, hơn nữa bối cảnh của đối phương ngay
cả mình cũng không dám đụng vào dễ dàng. Dù sao người ta cũng là Trưởng
ban tổ chức Tỉnh ủy cơ đấy.
Tên tiểu tử Liễu Kình Vũ này bây giờ lại muốn động tới cha con này, điều này chẳng phải là thắt cổ thọ tinh sao, muốn chết à?
Dù trong lòng Đới Giai Minh nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ à, sao đồng chí lại muốn điều tra họ thế?
Đới Giai Minh cố ý giả bộ hồ đồ.
Liễu Kình Vũ đã thuật lại việc người dân tới phòng làm việc của mình kiện, sau đó nói:
– Bí thư Đới, tôi thấy không khí quan trường của huyện Thụy Nguyên chúng
ta cần phải chỉnh đốn mạnh hơn, mà chỉnh đốn lần này nhất định phải có
điểm xuyết, mà vấn đề hai cha con Ngô Đăng Sinh lần này chính là điểm
xuyết tốt nhất.
Đới Giai Minh cau mày nói:
– Đồng chí biết cái khó ở đây không?
Thốt ra lời này cho thấy thái độ của Đới Giai Minh, ông ta đang nhắc Liễu Kình Vũ có nắm được bối cảnh của hai người không.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Bí thư Đới, tôi nghĩ thân là cán bộ Đảng viên, phải dũng cảm đối mặt
với bất kỳ thách thức nào, đối với bất kỳ cán bộ nào dám ức hiếp người
dân đều phải kiên quyết thanh trừ ra khỏi hàng ngũ cán bộ.