Nghe câu trả lời của Liễu Kình Vũ, Đới Giai Minh trầm mặc lại.
Đới Giai Minh không ngờ cá tính của Liễu Kình Vũ lại đường hoàng như vậy,
cứng nhắc như vậy, nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ đã biết bối cảnh thân phận cha con Ngô Đăng Sinh rồi, song vẫn kiên quyết động đến họ. Đây có lẽ
không phải người bình thường có được ý chí như vậy.
Đới Giai Minh cũng đang do dự.
Rõ ràng Liễu Kình Vũ chạy tới chỗ mình để tìm sự ủng hộ, mình có thể ủng
hộ hắn, nhưng vấn đề là nếu mình ủng hộ hắn, cứ xem như Liễu Kình Vũ
thành công đi, song cũng có thể vì vậy mà đắc tội tới Trang Hải Đông. Mà mình bây giờ đã là Bí thư Thành ủy rồi, nếu muốn thăng chức nữa thì
không thể thiếu được sự ủng hộ trong tỉnh, đặc biệt là Trang Hải Đông
lại càng không thể bỏ qua được. Vì Liễu Kình Vũ và chút chuyện nhỏ của
huyện Thụy Nguyên mà mất đi thiện cảm của Trang Hải Đông, làm như vậy
quả không đáng chút nào.
Món nợ này rõ ràng không nên tính.
Nhưng trong lòng Đới Giai Minh lại tính tới món nợ khác, đó chính là khoản lợi ích lâu dài ở huyện Thụy Nguyên.
Đới Giai Minh hiểu rất rõ, Liễu Kình Vũ nhảy dù tới huyện Thụy Nguyên là
kết quả của Bí Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào đích thân chỉ điểm. Điều này cho
thấy Liễu Kình Vũ được Bí thư Tăng xem trọng. Nếu Liễu Kình Vũ lập được
nhiều công ở huyện Thụy Nguyên này không những có lợi cho thành phố Nam
Hoa mà cũng có lợi cho mình.
Tất nhiên, lợi ích này cũng có hạn
thôi, nhưng vấn đề là nếu trong quá trình làm việc Liễu Kình Vũ đã gặp
phải nhiều phiền toái, mà chính nhờ sự ủng hộ của mình Liễu Kình Vũ đã
khắc phục được khó khăn, cuối cùng cũng đã thành công. Khi đó việc này
lại khác, thành công của Liễu Kình Vũ chí ít cũng phải có một nửa công
lao là của mình, khi Tăng Hồng Đào biết chắc chắn sẽ nhìn mình bằng con
mắt khác. Nếu được Tăng Hồng Đào xem trọng, vậy thì sau này liệu có phải sẽ nhận được sự hỗ trợ nhất định vào thời điểm quan trọng khi mình
thăng chức.
Về hai điểm này, Đới Giai Minh vẫn luôn cân nhắc,
tính toán, rốt cuộc nên đắc tội với Trang Hải Đông hay nhận được sự coi
trọng của Tăng Hồng Đào. Hai người này đều có ảnh hưởng rất quan trọng
tới con đường quan lộ của mình.
Liễu Kình Vũ thấy Đới Giai Minh trầm tư không nói, cũng biết đối phương đang có chút khó xử.
Tuy nhiên, lúc này Liễu Kình Vũ lại có lựa chọn vô cùng sáng suốt, sở dĩ
hôm nay hắn tới đây tìm kiếm sự ủng hộ của Đới Giai Minh cũng chính là
vì hắn biết rất rõ vấn đề mà Đới Giai Minh đang phải đối mặt hiện nay.
Qua Tống Hiểu Quân Liễu Kình Vũ đã biết được mối quan hệ giữa hai người
Đới Giai Minh và Hoàng Lập Hải đang có rất nhiều vấn đề không được thống nhất về mặt phương pháp, đồng thời cũng biết rõ Đới Giai Minh luôn muốn phát triển huyện Thụy Nguyên, còn Hoàng Lập Hải thì tư tưởng lại khá
bảo thủ, cho rằng huyện Thụy Nguyên đi theo phương hướng của mình thì
chắc chắn có thể phát triển được, cho nên Hoàng Lập Hải luôn muốn khống
chế huyện Thụy Nguyên.
Quan trọng nhất là từ thái độ của hai
người này đối xử với mình, Liễu Kình Vũ đã thấy Hoàng Lập Hải rõ ràng có cái nhìn phiến diện về mình, còn Đới Giai Minh thì lại thuần túy nhìn
mình trên góc độ một tư lệnh, cho nên nhiều khi Liễu Kình Vũ có chuyện
liền tới bàn bạc với Đới Giai Minh.
Thời gian dần trôi qua, Đới Giai Minh vẫn còn đang do dự.
Liễu Kình Vũ vẫn rất kiên nhẫn.
Chính lúc này, Đới Giai Minh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Liễu Kình Vũ và nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, cuộc sống hiện tại của người dân Thụy Nguyên
cũng chẳng ra sao, huyện Thụy Nguyên cần phải phát triển, anh có phương
án gì không?
Liễu Kình Vũ trầm ngâm một lát, cười nói:
–
Bí thư Đới, tôi có lòng tin trong khoảng 2 năm sẽ để cho huyện Thụy
Nguyên bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới, hơn nữa còn khiến cho
huyện Thụy Nguyên trở thành vùng kinh tế phát triển toàn thành phố Nam
Hoa trong vòng 5 – 10 năm tới.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Đới Giai Minh bỗng trợn mắt kinh ngạc, thần sắc lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, lời này nói ra phải có trách nhiệm, tôi thấy
huyện Thụy Nguyên cơ bản không đủ điều kiện phát triển, làm thế nào để
trở thành động lực phát triển kinh thế của thành phố Nam Hoa được đây?
Liễu Kình Vũ cười thản nhiên, nói:
– Bí thư Đới, nếu nhìn từ góc độ bên ngoài, vị trí địa lý huyện Thụy
Nguyên quả thực cũng có chút hẻo lánh, là nơi xó xỉnh nhất của tỉnh
chúng ta, nhưng có điểm không thể xem thường được, đó chính là vị trí
địa lý của huyện Thụy Nguyên rất đặc biệt, nó là nơi tiếp giáp của 3
tỉnh thành, đường tiếp giáp thành phố phát triển nhất của hai tỉnh khác
không cách xa thành phố Nam Hoa. Nếu có thể nghĩ cách mở đường giao
thông giữa hai bên, vậy thì nút thắt cổ chai sự phát triển của huyện
Thụy Nguyên đã được tháo bỏ. Lẽ nào ngài không thấy huyện Thụy Nguyên
phá vỡ nút thắt cổ chai giao thông sẽ trở thành động lực phát triển kinh tế thành phố Nam Hoa?Đới Giai Minh sửng sốt, lần này quả thực ông ta đã bị dòng suy nghĩ mạnh bạo này của Liễu Kình Vũ khiến cho kinh hãi.
Về mặt vị trí địa lý, huyện Thụy Nguyên nằm ở điểm giao giữa ba tỉnh Tô
Giang, Cát Tường và Bạch Vân, nhưng về mặt giao thông lại không thuận
tiện. Phía đông có đường Tô Giang chặn, sông rộng sóng dài, thuyền bè
khó qua, phía nam có đường núi ngăn cản, mặc dù cách tỉnh Cát Tường chỉ
có một ngọn núi, nhưng muốn sang bên kia sườn núi thì chít ít cũng phải
đi vòng qua con đường 300 – 400km. Mặc dù trên bản đồ thành phố Nam Hoa, huyện Thụy Nguyên nằm ở phía đông nam thành phố Nam Hoa, huyện thành
gần nhất huyện Thụy Nguyên cách 80km, cách thành phố Nam Hoa 150km, có
thể nói là giao thông khá bế tắc.
Một nơi như vậy muốn phát triển quả thực là quá khó, nhưng Liễu Kình Vũ lại nói phải thông điều kiện
giao thông, thiết tưởng này có lẽ có chút mạnh bạo. Thành phố Nam Hoa
cũng không phải không nghĩ tới vấn đề như vậy, nhưng vấn đề là nếu muốn
thông những con đường giao thông trọng yếu này, chi phí của nó cũng phải lên tới con số vài tỷ thậm chí còn lên tới hàng chục tỷ. Huống hồ những con đường giao thông này muốn thông cũng cần phải có sự phối hợp giữa 3 tỉnh.
Ủy ban Thành ủy thành phố Nam Hoa cũng không phải là không muốn suy nghĩ tới phương diện này, nhưng sau khi thảo luận vài lần,
cuối cùng cũng đã phải từ bỏ, bởi vì số tiền này quá lớn, tiền lời lại
chưa chắc đã nhiều. Hơn nữa sự phối hợp của 3 tỉnh trong đó càng rắc rối hơn, chuyện này rất có thể tiêu phí không ít, cho nên dù các lãnh đạo
của thành phố Nam Hoa cũng muốn giành được thành tích chính trị, nhưng
thành tích này của huyện Thụy Nguyên lại không phải là tốt, hơn nữa
trong việc này Hoàng Lập Hải cũng có thái độ phản đối.
Chuyện này Đới Giai Minh cũng đã từng đề cập với lãnh đạo tỉnh rồi, nhưng thái độ
của lãnh đạo trong tỉnh cũng rất kiên quyết. Huyện Thụy Nguyên khá nhỏ
hẹp, hơn nữa toàn nông dân là chính, dù có thông đường giao thông đi nữa e rằng tỷ lệ đầu tư và sản xuất cũng không tương xứng, cho nên chuyện
này vừa được nhắc tới đã bị bóp chết rồi.
Nhưng, bây giờ Liễu Kình Vũ bỗng nhiên đưa ra ý kiến như vậy, sao không khỏi khiến Đới Giai Minh khiếp sợ được chứ?
Đới Giai Minh nhìn Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Liễu Kình Vũ, tôi không biết anh có biết không, Ủy ban Thành ủy cũng đã từng đề cập tới việc thông đường giao thông với hai tỉnh khác giống như anh đã nói, song cuối cùng vẫn bỏ qua.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Tôi cũng đã xem qua tài liệu liên quan rồi. Nếu thực hiện theo phương
án trong tài liệu đó, chắc chắn sẽ bị tổn thất, tôi tin không có vị lãnh đạo nào đồng tình, hơn nữa khi đó mức độ phát triển kinh tế của huyện
Thụy Nguyên chúng ta e là không nhận được sự quan tâm của lãnh đạo.
Tuy nhiên, Bí thư Đới, tôi tin trên thế giới này không có việc gì khó, chỉ
sợ lòng không bền. Tôi nghĩ là chúng ta hoàn toàn có thể mời các chuyên
gia chân chính tới tiến hành điều tra nghiên cứu, luận chứng về việc
thông đường, tìm ra phương án giải quyết hợp lý. Đồng thời kết cấu phát
triển kinh tế huyện Thụy Nguyên chúng ta tôi cũng dự tính điều chỉnh,
thay đổi phương thức phát triển nông nghiệp đơn nhất hiện nay. Tôi sắp
xây dựng huyện Thụy Nguyên thành một huyện đầy sức sống, huyện phát
triển. Tôi tin nếu huyện Thụy Nguyên có thể đạt được tới giá trị sản
lượng năm lên tới một tỷ mấy thậm chí là còn nhiều hơn nữa. Như vậy các
vị lãnh đạo cấp trên sẽ bớt gây cản trở về vốn đầu tư rất nhiều.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Đới Giai Minh nhíu mày, trầm giọng nói:
– Liễu Kình Vũ, anh không đùa đấy chứ?
Nói thực, lời mà Liễu Kình Vũ đã nói Đới Giai Minh không hề tin, cho đến
giờ Hoàng Lập Hải đã nghĩ ra rất nhiều cách bao gồm cả vấn đề thu hút
vốn đầu tư cũng đều không thể giải quyết vấn đề phát triển của huyện
Thụy Nguyên, Liễu Kình Vũ vừa mới tới huyện Thụy Nguyên bao lâu, không
ngờ lại muốn tăng giá trị sản lượng của huyện Thụy Nguyên lên tới tỷ
mấy, điều này cơ bản là không thể.
Liễu Kình Vũ lại cười thản nhiên nói:
– Bí thư Đới, tôi hiểu hoài nghi của ngài, điều này cũng rất bình thường. Nhưng điều mà tôi muốn nói là ở đâu có khuyết điểm tất nhiên cũng sẽ có ưu điểm, quan trọng là đầu óc lãnh đạo chính có nhạy bén hay không, có
thực sự làm việc vì người dân hay không? Tôi cũng đã nghiên cứu rất kỹ
vấn đề của huyện Thụy Nguyên, cũng đã nghĩ ra một số phương án phát
triển kinh tế. Tôi tin dù là trước khi tôi chưa tiến hành nghiên cứu
thực địa, chỉ dựa vào tài liệu mình có ở trong tay, tôi tin trong vòng 2 năm sẽ đưa tổng lượng kinh tế huyện Thụy Nguyên lên tới 700 – 800
triệu.
Dĩ nhiên, điều này chắc chắn là không đủ, tôi định sẽ tiếp tục đầu tư thêm ít nhất khoảng một tháng nữa nghiên cứu thực địa tình
hình huyện Thụy Nguyên, thăm hỏi thực địa và tìm hiểu các thị trấn của
huyện Thụy Nguyên, sau cùng đưa ra kế hoạch phát triển mang tính chất
lâu dài. Tôi tin trong vòng 2 năm tổng sản lượng sẽ được phát triển lên
tới hơn một tỷ có lẽ cũng không phải là vấn đề. Về điểm này, tôi tin Bí
thư Đới ngài cũng biết thị trấn Quan Sơn, đó chính là nơi chủ quản địa
phương đầu tiên của tôi. Bây giờ mỗi năm thị trấn nhỏ đó chỉ thu nhập từ du lịch đạt được vài trăm triệu, cũng xem như thu nhập tạp nham, giá
trị sản lượng năm vượt qua một tỷ. Mà môi trường của huyện Thụy Nguyên
chúng ta còn tốt hơn môi trường của thị trấn Quan Sơn, chí ít thì về
điểm này cũng còn hơn rất nhiều, tiềm lực phát triển lớn vô cùng.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, mắt Đới Giai Minh sáng lên, trong lòng có chút nhiệt huyết đã bắt đầu dâng lên.
Thân là nhân vật số một ở Thành ủy, Đới Giai Minh hiểu rất rõ nhiệm vụ của
người đứng đầu chưa chắc là mình có khả năng lớn nhất, quan trọng là
phải dùng đúng người, dùng đúng một người còn mạnh hơn thực lực của
mình. Bây giờ, Liễu Kình Vũ lại nói tin là có thể phát triển kinh tế
huyện Thụy Nguyên lên tới hơn một tỷ, nếu đúng như vậy, ông ta không dám tưởng tượng tương lai của huyện Thụy Nguyên sẽ ra sao. Song ông ta lại
hiểu rõ nếu mình nắm bắt được cơ hội này, thậm chí là thu phục được
người nhân tài Liễu Kình Vũ này sẽ mang tới cho mình điều gì?
Cho nên, Đới Giai Minh đã lớn tiếng nói:
– Liễu Kình Vũ, nếu anh nói được làm được, việc của huyện Thụy Nguyên tôi sẽ dốc lòng ủng hộ.