Sau khi nói xong, Lý Hoành Quý nhếch mép cười khẩy
một cách đầy khinh bỉ, trong lòng y nghĩ: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình
Vũ, mặc dù mày là Bí thư huyện ủy đấy, nhưng nắm quyền thì cũng phải
biết sử dụng nó cho đúng chỗ, muốn gây sự với công ty điện lực của chúng tao, mày ăn no rửng mỡ quá rồi đấy”.
Từ đầu chí cuối, y vẫn luôn coi thường Liễu Kình Vũ , cho dù hắn đã
gửi đến y đủ loại uy hiếp đe dọa, y vẫn hiên ngang không hề sợ hãi. Y
muốn được thỏa sức đấu với hắn một phen..
Trong phòng họp, những người đứng đầu ở các phòng không còn dám xem
thường Liễu Kình Vũ sau khi vụ án của Ngô Trung Khải sắp được đưa ra
khởi tố. Tất cả đều được phối hợp rất nhịp nhàng
Thật ra, đối với bọn họ mà nói, tiền khất nợ đài truyền hình huyện
chỉ là một con số nhỏ không đáng kể, bỏ đi cũng chẳng sao, hơn nữa họ
cũng chẳng phải bỏ tiền túi ra chi, sẽ có nhân viên ở các phòng ban
thanh toán khoản tiền đấy. Họ nghĩ thông suốt thì sự việc cũng liền được giải quyết. Hơn nữa, Liễu Kình Vũ cũng thuộc kiểu người lý trí, hắn
không hề nhắc đến việc trả toàn bộ số tiền nợ mà chỉ yêu cầu trả khoản
tiền khất một năm nay.
Phí sử dụng tín hiệu truyền hình, dưới thế lực và sự điều chỉnh của
Liễu Kình Vũ đã được giải quyết một cách ổn thỏa. Vui mừng nhất vẫn phải kể đến Giám đốc và nhân viên đài truyền hình ở đây. Sau khi sự việc
hoàn tất, chủ nhiệm các phòng lần lượt rời đi. Quyền giám đốc Từ Truyền
Thắng sau khi nhận được số tiền chuyển khoản của các phòng gửi đến cũng
liền thông báo cho phó phòng Tài vụ phát ngay tất cả khoản lương đã
khất.
Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ đích thân ra trận, hiệu suất làm việc
của phòng tài vụ tăng lên rõ rệt. Chưa đến một tiếng đồng hồ, tất cả
tiền lương đã được chuyển vào tài khoản của nhân viên. Sau khi nhận được tin nhắn thông báo ai nấy cũng đều vui mừng ra mặt.
Sau khi nợ lương được phát cho nhân viên, Giám đốc mới cũng đảm bảo không để chuyện như thế này xảy ra nữa.
Hơn bao giờ hết, sự kỳ lạ về việc Liễu Kình Vũ giúp nhân viên đài
truyền hình dàn xếp tiền lương bắt đầu lan truyền rộng rãi trong nội bộ. Gần như tất cả nhân viên ở đây đều tràn đầy lòng biết ơn, kính trọng và khâm phục đối với hắn.
Trong lúc đó, hắn vẫn chưa rời khỏi đài truyền hình.
Phía trong phòng phát thanh của đài truyền hình, Liễu Kình Vũ đang
quay một đoạn quảng cáo. Đây chính là đoạn mà Tống Hiểu Quân gọi cho Ngô Trung Khải nhờ y cử phóng viên đi Ủy ban huyện quay phim. Lúc đó, Liễu
Kình Vũ bị Ngô Trung Khải lừa một vố đau, về sau y bị Liễu Kình Vũ trực
tiếp miễn chức. Tân giám đốc Từ Truyền Thắng đương nhiên không dám trực
diện công kích hắn, sau khi xong việc, y bèn đến hỏi hắn có chỉ thị gì
mới không, Liễu Kình Vũ liền nói với y, hắn muốn quay một đoạn quảng
cáo, và muốn phát liên tục hai tháng trên đài truyền hình của huyện.
Từ Truyền Thắng nghe vậy giật bắn cả mình. Sau khi nghe Liễu Kình Vũ
nói rõ về ý tưởng của hắn, y hết sức kinh hoàng. Y không nghĩ rằng, ý
tưởng quảng cáo của hắn lại vượt quá sức tưởng tượng của y đến thế.
Hậu trường quay quảng cáo.
Liễu Kình Vũ ngồi trên ghế làm việc, nhìn thẳng vào ống kính camera
và nói: “Kính chào quý vị khán giả đang ngồi trước màn hình tivi, cũng
như các vị hương thân phụ lão của huyện Thụy Nguyên, tôi là Tân bí thư
huyện ủy Liễu Kình Vũ. Kể từ khi nhậm chức đến nay, tôi nhận thấy đơn
khiếu nại của huyện ta nhiều không kể siết. Hơn thế, mọi người đều rất
thích gửi đơn khiếu nại lên tỉnh và thành phố. Tôi cho rằng mọi người
làm như vậy không hề có lợi cho việc giải quyết vấn đề. Tôi rất hiểu ước nguyện ban đầu cũng như mục tiêu khiếu nại của mọi người. Cái mọi người cần là nhận được sự công bằng cũng như hợp lý trong cách giải quyết.
Tại đây, tôi chân thành nói với mọi người một câu, xin mọi người đừng gửi đơn khiếu nại nữa. Làm như vậy chẳng có chút hiệu quả nào. Với tư
cách là Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên, tôi xin cam kết với mọi
người, kể từ giờ phút này trở đi, điện thoại của tôi sẽ mở 24/24h. Lúc
nào muốn mọi người cũng có thể liên lạc với tôi. Tôi sẽ ghi chép tường
tận vấn đề của từng người, đồng thời đích thân can thiệp và giải quyết
mọi vấn đề mà mọi người quan tâm. Số điện thoại của tôi là 138*311****”
Trong lúc Liễu Kình Vũ phát biểu thì số điện thoại của hắn cũng được hiển thị trên màn hình Tivi.
Nói tới đây, đoạn quay quảng cáo của hắn vẫn chưa đến hồi kết thúc,
hắn tiếp tục nói: “Quý vị khán giả thân mến, điện thoại của tôi không
chỉ mở 24/24h mà văn phòng của tôi cũng sẽ mở cửa làm việc từ 8h sáng
đến 11h đêm các ngày trong tuần. Chỉ cần đăng ký trước cửa Huyện ủy là
có thể đến văn phòng tìm tôi. Hãy kể cho tôi nghe về sự oan ức cũng như
khó khăn của mọi người. Tôi sẽ lập tức sắp xếp nhân viên giải quyết
những vấn đề đó. Nếu như họ không giải quyết được, tôi sẽ đích thân ra
mặt. Đồng thời, điện thoại văn phòng của tôi cũng sẽ mở từ 8h sáng đến
11h đêm, số điện thoại là XXXXXXX”.
Hắn nói xong cũng là lúc quảng cáo quay xong. Từ người phụ trách hậu
trường đến Tân giám đốc Truyền Thắng rồi đến cả Phó giám đốc đài truyền
hình và tất cả nhân viên có mặt tại đây, ai ai cũng bị hắn làm cho ngây
người.
Không ai ngờ được rằng, Liễu Kình Vũ muốn quay một đoạn phim quảng cáo như thế.
Từ 8h sáng đến 11h đêm cơ đấy, 15 tiếng đồng hồ chứ ít gì. Lẽ nào sau này hắn muốn làm việc 15 tiếng một ngày hay sao. Sức khỏe của hắn chịu
có nổi hay không. Đặc biệt hắn còn công bố số điện thoại của mình, đã
thế còn mở 24/24h, lẽ nào hắn không sợ việc dân gọi điện làm phiền lúc
nửa đêm khiến hắn mất ngủ hay sao?
Từ Truyền Thắng không nhịn được mới nói:
– Bí thư Liễu, ngài xem có phải điện thoại văn phòng giống với số điện
thoại của ngài hay không, mở máy từ 8h sáng đến 11h đêm. Có thế nào thì
ngài cũng phải dành ra vài tiếng để ngủ chứ. Hay là chúng ta quay lại
một đoạn khác vậy?
Hơn bao giờ hết, y thật sự thấy thương cho Liễu Kình Vũ. Cho dù hắn
làm như vậy chỉ là để lăng xê bản thân hay là hắn chưa chắc đã làm được
như những gì mình đã nói thì chỉ với sự quả quyết này thôi cũng đủ để y
kính trọng và khâm phục hắn.
Liễu Kình Vũ chỉ cười và khoát tay nói:
– Không sao đâu, mở máy 24/24h cũng là yêu cầu cơ bản đối với cán bộ
chúng ta mà. Chỉ có làm như vây, dân mới thực sự tin tưởng chúng ta. Tôi tin rằng, nếu không có việc gì uất ức, họ cũng sẽ không tùy tiện gọi
cho tôi đâu. Nếu như thật sự có gọi, vậy chắc chắn là họ có điều muốn
nói. Đối với những người như vậy, cho dù nửa đêm có phải bật dậy khỏi
giường, chỉ cần có thể giúp dân giải quyết khó khăn, tôi có ngủ ít đi
vài tiếng thì cũng đáng lắm chứ.
Nói đến đây, hắn thở dài nói:
– Đồng chí Từ Truyền Thắng à, anh phải nhớ cho kỹ điều này. Kinh tế một
vùng muốn phát triển thì phải thuận theo ý dân, chỉ có vậy họ mới toàn
tâm toàn ý dốc sức vào phát triển kinh tế. Nói tóm lại, kinh tế phát
triển thì phải đi liền với sự ủng hộ và nỗ lực của dân. Ngược lại, cho
dù lãnh đạo chúng ta có sử dụng chính sách thu hút vốn đầu tư đến đâu
cũng chẳng thu về được bao nhiêu thành quả. Có thể lí luận của tôi mang
chút phiến diện, nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng một điều, sự đồng lòng
nhất trí giữa lãnh đạo và nhân dân là nền tảng quan trọng cho sự phát
triển của một vùng. Chúng ta muốn phát triển kinh tế, trước tiên cần
phải xử lý tốt quan hệ giữa lãnh đạo và nhân dân, chỉnh đốn phong thái
chốn quan trường. Mà muốn chỉnh đốn tốt cái đó thì cần triển khai từ
những việc liên quan tới lợi ích thiết thực của dân.
Nghe xong lời hắn nói, tất cả mọi người lại rơi vào im lặng.
Lời nói này của hắn nghe thì dường như có chút vấn đề, nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại thấy câu nói ẩn chứa nhiều ý nghĩ sâu xa. Mà Từ Truyền
Thắng cũng cảm nhận được ý chí đấu tranh từ câu nói của hắn. Rất hiển
nhiên, hắn chỉ mượn chuyện giải quyết vấn đề thiết thực của dân để lấy
cớ vén bức màn chỉnh đốn tác phong chốn quan trường mà thôi.
Chiêu này của hắn không những sắc bén, hợp tình hợp lý mà còn đầy nham hiểm.
Vào giờ phút này, cho dù là Từ Truyền Thắng hay Cổ Thế Bảo, sau khi
xem xong đoạn phim quảng cáo, bọn họ đều quyết chí đi theo Liễu Kình Vũ. Bởi vì họ cảm nhận được rõ ràng hơn bao giờ sự quyết tâm cũng như quyết đoán trong cách làm việc vì dân, rồi lòng dạ sâu không lường trước và
cả ý chí quyết tâm muốn phát triển kinh tế huyện Thụy Nguyên của hắn.
Một vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi mà lại có thể cưỡng lại vô vàn cám dỗ để từng bước một giải quyết vấn đề phát triền kinh tế. Cái mức độ nhẫn nại đó của hắn không phải vị lãnh đạo bình thường nào cũng có thể làm được.
Đối với Tử Truyền Thắng mà nói, trên cương vị Phó giám đốc đài truyền hình và làm công tác tuyên truyền nhiều năm qua, loại cán bộ nào y chưa từng gặp qua. Có người thành đạt, có người thất bại, nhưng trong số đó
đa phần sau khi lên nhận chức thường chỉ biết lên giọng buông lời hoa
mỹ. Nào là đẩy mạnh việc thu hút đầu tư, nào là xây dựng khu công nghệ
cao, nào là hình thành vườn công nghiệp sinh thái. Nhìn mã bề ngoài động thái có vẻ to đấy, thành tích cũng có vẻ tốt đấy. Nhưng trên thực tế
thì chẳng có nổi mấy cái dự án nào được đưa vào thi công xây dựng. Đó
vốn chỉ là một phút cao hứng nhất thời của họ mà thôi. Có nhiều lãnh đạo đạt được thành tích tốt, nhưng dân thì chẳng hưởng được tý lợi ích thực tế nào từ đấy. Thậm chí còn tổn thất nghiêm trọng và nặng nề.
Trong khi đó cách làm của Liễu Kình Vũ mới thật sự là cách làm mang tính quần chúng, nghiêm túc thực hiện vì dân.
Tử truyền Thắng nhìn hắn nói:
– Bí thư Liễu, nên phát đoạn quảng cáo này như thế nào?
Hắn đem ý của mình nói cho y biết, y liền tỏ vẻ đồng ý rồi lập tức cho phát xen ngay đoạn quảng cáo đó ở đài truyền hình huyện.
Liễu Kình Vũ gật đầu.
Sau khi hoàn tất xong xuôi công việc, hắn vội vàng rời đài truyền hình về Huyện ủy.
Lúc này đây, Ngụy Hoành Lâm đang tham dự hội nghị ở thành phố Nam
Hoa, y đã biết rõ sự tình ở huyện Thụy Nguyên sau khi y rời đi. Khi y
nghe được Ngô Trung Khải sắp bị đưa ra khởi tố, y giận đến mức run bắn
người, y đập bàn và nói:
– Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, mày hơi quá đáng rồi đấy, mày dám động đến người của tao, tao không tha cho mày đâu.
Tuy nhiên, đợi cơn giận của y nguôi ngoai được chút ít thì lại nghe
Đường Duệ Minh nói đến việc Liễu Kình Vũ quay phim quảng cáo, mà đoạn
quảng cáo ấy đã bắt đầu được phát trên đài truyền hình, Ngụy Hoành Lâm
càng thêm giận dữ: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, mày mà lại quay
quảng cáo sao, đã vậy còn dám phát trên đài truyền hình huyện, tao nghĩ
là mày chán sống lắm rồi đấy, rồi xem lần này tao xử lý mày thế nào?”