Ngụy Hoành Lâm đúng là tên cáo già, khi nghe Đường Duệ Minh báo cáo về
việc Liễu Kình Vũ quay phim quảng cáo và đang chuẩn bị phát trên Đài
truyền hình huyện, trong lòng y bỗng xuất hiện một kế hoạch đen tối.
Nhưng lần này, y đã quên một việc, đó là xem nội dung quảng cáo của Liễu Kình Vũ. Đối với y, cho dù hắn quay quảng cáo gì đi chăng nữa thì việc hắn
làm cũng rất mất hình tượng. Tóm lại, Liễu Kình Vũ là một vị cán bộ lãnh đạo, lãnh đạo mà đi quay quảng cáo thì còn ra thể thống gì nữa.
Không biết là Đường Duệ Minh vô tình hay cố ý mà không hề nhắc cho Ngụy Hoành Lâm biết về nội dung đoạn quảng cáo kia. Đường Duệ Minh chỉ nói với y
rằng Liễu Kình Lâm quay quảng cáo và chuẩn bị phát liên tiếp trong vòng 2 tháng trên đài truyền hình huyện. Hơn nữa ông ta đã rời đi trong lúc
Liễu Kình Vũ quay quảng cáo cho nên ông ta cũng không hề hay biết về nội dung cũng như việc đoạn quảng cáo ấy đã được phát đi.
Sau khi nghĩ thông, Ngụy Hoành Lâm liền bấm số gọi cho Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải.
Lúc này, Hoàng Lập Hải đang tham dự hội nghị ban thường vụ thành ủy, nhìn
màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến là Ngụy Hoành Lâm, y có chút
do dự, nhưng rồi vẫn bấm nút nhận cuộc gọi.
Ngụy Hoành Lâm mang vẻ mặt đầy nghiêm nghị và nói:
– Chủ tịch Hoàng, tôi muốn phản ánh với ngài về chuyện liên quan tới huyện Thụy Nguyên. Lần này, Liễu Kình Vũ thật quá đáng.
Y nghe vậy thì thấy vô cùng hứng thú. Phải biết rằng, hội nghị thường vụ
thành phố hiện tại ngoài việc thảo luận thường kỳ một số việc ra thì
chẳng còn gì quan trọng để nói. Mà những việc đấy thì hết sức vô vị và
nhàm chán. Lần trước, vụ việc Liễu Kình Vũ họp tại hiện trường, y xử lí
không tốt mà thua Đới Giai Minh ở hội nghị thường vụ. Việc này khiến y
vô cùng khó chịu. Lần này lại nghe Ngụy Hoành Lâm nhắc bên phía huyện
Thụy Nguyên có chuyện, tâm trạng y liền trở nên phấn chấn hẳn. Y vội
vàng nói:
– Có chuyện gì thế?
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Chủ tịch Hoàng, sự việc là như thế này, tôi vừa nhận được phản ánh từ
phía Trưởng ban tuyên giáo Đường Duệ Minh, ông ta nói rằng Liễu Kình Vũ
vừa mới nhờ nhân viên đài truyền hình quay giúp hắn một đoạn quảng cáo
và còn đích thân yêu cầu phát liên tiếp 20 lần mỗi ngày trên đài truyền
hình huyện. Chủ tịch Hoàng, tôi cho rằng cách làm của hắn ta thật là vô
lý. Với tư cách là cán bộ nhà nước, sao lại có thể đi làm cái việc hạ
cấp như đi quay quảng cáo được chứ. Quan trọng nhất là, hắn dám lợi dụng chức vụ của mình để đài truyền hình miễn phí quảng cáo cho hắn. Đây là
dấu hiệu vi phạm nghiêm trọng về việc dùng quyền lực để mưu lợi riêng.
Hắn đã bôi nhọ hình tượng cán bộ, Đảng viên chúng ta. Tôi cho rằng hành
vi này thật không hợp lẽ.
Hoàng Lập Hải nghe xong, thấy lời Ngụy
Hoành Lâm nói rất có lý, trong lòng tự nhủ: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu
Kình Vũ, thiên đường có chỗ mày không đi, địa ngục không cửa mày lại tự
chui đầu vào. Là do mày tự phạm lỗi, vậy thì đừng có trách tao công tư
phân minh nhé.”
Nghĩ đến đây, nét mặt y bỗng trở nên nghiêm túc, y gật đầu:
– Ừ, chuyện này tôi biết rồi, tôi sẽ đưa ra hội nghị Thường vụ thành ủy để cùng thảo luận.
Sau khi tắt điện thoại, y nghiêm mặt nhìn quét qua từng người và lên tiếng:
– Các vị, tôi vừa mới nhận được cuộc điện thoại phản ánh về một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên Liễu Kình Vũ dám
nhờ đài truyền hình huyện giúp hắn quay phim quảng cáo, đồng thời yêu
cầu phát lần lượt nhiều lần mỗi ngày. Các vị, hành vi này được coi là
hành vi gì? Đây là hành vi mà một Bí thư huyện ủy nên làm hay sao? Tôi
cho rằng, cần yêu cầu Liễu Kình Vũ đưa ra một câu trả lời thích đáng cho Thành ủy chúng ta cũng như người dân của huyện Thụy Nguyên.
Từng lời từng chữ của y mang theo âm vang đều đặn, ngữ khí kiên định, thái độ dứt khoát.
Nhưng, Hoàng Lập Hải không thể ngờ tới, sau khi y nói xong, nét mặt của Bí thư thành ủy Đới Giai Minh lại có thể bình tĩnh đến như vậy.
Y nhất
thời sửng sốt, theo như y nghĩ, y đưa ra việc có liên quan tới Liễu Kình Vũ thì ít ra Đới Giai Minh cũng phải có chút lo lắng mới đúng chứ. Dù
sao, từ sự việc lần trước ông ta che chở cho Liễu Kình Vũ cho thấy dường như ông ta đang có ý muốn lôi kéo Liễu Kình Vũ. Nhưng vì cớ gì mà bây
giờ ông ta lại điềm tĩnh đến như vậy cơ chứ.
Nghĩ đến đây, y nhìn Đới Giai minh và nói:
– Bí thư Đới, anh nghĩ sao về việc này?
Đới Giai Minh chỉ cười nhạt nói:
– Chủ tịch Hoàng, ai nói với anh về việc này vậy?
Hoàng Lập Hải đương nhiên không thể chỉ ra là Ngụy Hoành Lâm.Y hỏi ngược lại:
– Ai đó thông báo cho tôi với việc xử lý vấn đề này thì có gì liên quan đến nhau?
Đới Giai Minh thở dài một tiếng và nói:
– Đồng chí Hoàng Lập Hải à, chúng ta đều là lãnh đạo thành phố, làm việc
gì cũng phải chú trọng đến sự thật, đến chứng cớ, không thể chỉ vì lời
nói ra nói vào của ai đó mà hành động bừa bãi. Anh Hoàng, tôi hỏi anh,
anh đã xem qua đoạn phim quảng cáo mà Liễu Kình Vũ quay chưa?
Hoàng Lập Hải lắc đầu, điều này y không dám nói dối, cũng không thể nói dối,
bởi vì ngồi lên được vị trí như y như bây giờ, đều phải biết giữ lại con đường lui cho mình khi làm bất cứ việc gì. Đặc biệt trong tình huống
vẫn chưa rõ ràng như hiện nay, nhìn thái độ của Đới Giai Minh, hẳn là
ông ta đã có chuẩn bị hoặc là ông ta biết rõ một số việc. Y phải cẩn
thận chút mới được.
Thấy y lắc đầu, Đới Giai Minh chuyển sang giọng điệu đầy hàm ý:– Chủ tịch Hoàng à, tôi đề nghị anh nên xem qua nội dung về đoạn quảng
cáo của Liễu Kình Vũ, sau khi xem xong, chúng ta lại thảo luận tiếp về
việc này.
Hoàng Lập Hải nghiêm mặt, trầm giọng nói:
– Có
cần thiết phải như thế không, lẽ nào với tư cách là Bí thư huyện ủy thì
có thể lạm quyền phát quảng cáo trên đài truyền hình? Lẽ nào đây không
phải là lạm quyền mưu lợi riêng sao?
Đới Giai Minh trầm mặt, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn:
– Đồng chí Hoàng Lập Hải, nhìn từ góc độ bên ngoài thì việc anh nói không có vấn đề gì, nếu như Liễu Kình Vũ chỉ quay một đoạn quảng cáo bình
thường, còn lạm dụng quyền để phát quảng cáo thì cậu ta nhất định đã vi
phạm kỷ luật. Nhưng anh có biết nội dung quảng cáo mà cậu ta quay là nội dung gì không? Anh đã tìm hiểu chưa? Chưa cả tìm hiểu, anh dựa vào đâu
mà nói người ta lạm dụng quyền lực mưu lợi riêng. Tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, trước khi bắt đầu cuộc họp này, tôi đã tình cờ đọc qua
tin tức của huyện Thụy Nguyên, xem qua đoạn quảng cáo này. Nói thật, sau khi xem xong, tôi đã bị cảm động bởi đoạn quảng cáo. Ở thành phố Nam
Hoa cũng được một thời gian nhưng tôi chưa gặp được một cán bộ nào khiến cho tôi cảm động như Liễu Kình Vũ. Anh Hoàng, tôi biết bởi vì một vài
lý do, anh có chút thành kiến với Liễu Kình Vũ, nhưng tôi hy vọng anh
đừng vì tình cảm cá nhân mà che mờ đi phán đoán của mình.
Nói tới đây, Đới Giai Minh nói với nhân viên hội nghị:
– Tiểu Ngũ, cậu mau kết nối tín hiệu với đài truyền hình huyện Thụy
Nguyên, cho chiếu đoạn quảng cáo đó trên màn hình máy chiếu. Tôi đoán
chỉ ít phút nữa là đoạn quảng cáo của Liễu Kình Vũ lại được phát lần nữa thôi.
Theo như yêu cầu của Đới Giai Minh, bộ phận kỹ thuật lập
tức kết nối tín hiệu với đài truyền hình huyện Thụy Nguyên đồng thời kéo màn hính máy chiếu và phát hình ảnh.
Một lúc sau, đoạn quảng cáo của Liễu Kình Vũ quả nhiên xuất hiện.
Đợi đến khi kết thúc quảng cáo, không chỉ Hoàng Lập Hải mà tất cả những người có mặt tại đây đều trợn tròn hai mắt.
Ai cũng không ngờ tới, Liễu Kĩnh Vũ lại quay một đoạn quảng cáo khác người như vậy. Đáng sợ nhất là việc hắn mở cửa văn phòng từ 8h sáng đến 11h
đêm. Điều này có nghĩa chỉ cần trong khung giờ làm việc, mỗi ngày hắn
đều phải làm ít nhất 15 tiếng đồng hồ. Hơn nữa không cần biết có phải
ngày làm việc hay không, mỗi ngày đều phải nhận đơn khiếu nại của dân
24/24h. Hắn có thể chống đỡ được công việc có cường độ cao như thế
không? Liệu hắn có kiên trì đến cùng được hay không?
Trong
khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, tuy nhiên đa phần trong số họ đều bị rung động. Không dám chắc Liễu
Kình Vũ có làm được công việc này hay không, nhưng hắn dám công bố số di dộng cùng với số điện thoại văn phòng và những lời cam kết của hắn đã
phần nào cho thấy tấm lòng, ý chí, sự quyết đoán cũng như sự toàn tâm
toàn ý phục vụ nhân dân của hắn trong sáng đến nhường nào.
Những
ủy viên thường vụ có mặt tại đây đều là những người có lý trí. Cho dù
trước đây chỉ vì nhiều nguyên do mà họ không công nhận Liều Kình Vũ thì
giờ phút này đây, nhờ có đoạn quảng cáo này, họ lại thể hiện sự tán
thành cũng như đánh giá cao đối với hắn.
Đợi sau khi kết thúc quảng cáo, Đới Giai Minh mới quay sang hỏi Hoàng Lập Hải:
– Đồng chí Hoàng Lập Hải, anh thấy đoạn quảng cáo này có cần thiết phải truy cứu nữa hay không?
Hoàng Lập Hải nghe vậy, sắc mặt thoáng đỏ. Mẹ nó chứ, lần này bị chơi một vố
đau rồi. Đối mặt với sự chất vấn của Đới Giai Minh, y chỉ có thể cười
gượng lắc đầu nói:
– Không cần thiết nữa rồi, Bí thư Đới, sự việc lần này là do tôi hơi vội vàng, tôi chỉ nghe cấp dưới báo cáo Liễu Kình Vũ quay quảng cáo mà không cẩn thận đi xác minh. Việc này coi như đến
đây là kết thúc. Đoạn phim quảng cáo của đồng chí Liễu Kình Vũ rất hay,
đáng cho cán bộ ở các huyện noi gương học tập.
Vài câu khen ngợi Liễu Kình Vũ cũng coi như che đậy phần nào sự xấu hổ của y.
Đợi sau khi cuộc họp kết thúc, vừa về tới phòng làm việc, y liền lấy điện thoại và gọi cho Ngụy Hoành Lâm, y tức giận mắng:
– Ngụy Hoành Lâm, cậu có thể làm việc đáng tin một chút được không, cậu
nói Liễu Kình Vũ quay quảng cáo, vậy cậu đã cẩn thận xác minh qua hay
chưa? Cậu là đồ ngốc à?
Mới nghe máy, chưa hiểu đầu cua tai nheo
thế nào liền bị trận mắng xối xả của Hoàng Lập Hải làm cho chóng mặt,
đợi mãi đến khi y liên tục xin lỗi khiến Hoàng Lập Hải nguôi giận, đợi
làm rõ chân tướng sự việc, y cũng thấy buồn bực không kém. Y tự nhủ:
“Khốn kiếp, Không phải tên khốn nạn Đường Duệ Minh cố ý chơi mình đấy
chứ”.
Mà Đường Duệ Minh cũng chẳng ngờ tới việc ông ta thông báo
cho Ngụy Hoành Lâm lại gây ra hậu quả như vậy. Có điều, Ngụy Hoành Lâm
vốn là một tên cáo già. Y chỉ để việc này trong lòng chứ không hề truy
cứu Đường Duệ Minh.
Mấy ngày sau đó, Liễu Kình Vũ bận đến tối tăm mặt mũi. Điện thoại của hắn không ngừng đổ chuông suốt 24 tiếng đồng
hồ. Lượng người ùn ùn kéo đến văn phòng làm việc của hắn suốt từ 8h
sáng. Họ đến từ nhiều xã, thị trấn khác nhau. Đối với những việc mà dân
phản hồi, hắn ghi chép từng chuyện một, sau đó chứng thực những sự việc
có liên quan đến từng người, đồng thời cam kết với dân sẽ giải quyết
xong những việc đơn giản trong ngày và những việc phức tạp sẽ hoàn thành muộn nhất trong vòng 7 ngày.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần, thần kinh lúc nào cũng phải căng như dây đàn của Liễu Kình Vũ đã đến lúc có thể thư giãn chút ít.
Cho dù có là cuối tuần, hắn vẫn yêu cầu Phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy
đến văn phòng của hắn trực ban, ghi chép cẩn thận những vấn đề mà dân
không ngại xa xôi tìm đến phản hồi trong thời gian nghỉ ngơi cuối tuần
của hắn.
Khoảng 10h sáng ngày chủ nhật, Liễu Kình Vũ vẫn đang ngủ nướng thì bị tiếng chuông điện thọi làm tỉnh giấc. Sau khi nhấc điện
thoại, tiếng nói của người anh em Lưu Tiểu Bàn truyền đến:
– Đại ca, em với tiểu ma nữ sắp đến Huyện Thụy Nguyên của anh rồi đấy.
Liễu Kình Vũ nghe đến cái tên tiểu ma nữ, đầu của hắn lập tức muốn nổ tung.
Trong ấn tượng của hắn, nơi nào có tiểu ma nữ, nơi ấy nhất định sẽ có
phiền phức.