Sau khi điện thoại đã kết nối, Charlotte vui vẻ nói:
– Xin chào anh Liễu Kình Vũ, tôi là Giám đốc chi nhánh Trung Quốc của
tập đoàn năng lượng BX – Charlotte. Tôi có chuyện muốn nói với anh. Anh
xem một tiếng nữa chúng ta gặp nhau có được không?
Nhận được điện thoại của Charlotte, Liễu Kình Vũ cũng không thấy bất
ngờ, bởi vì hắn biết, mấy tập đoàn năng lượng nước ngoài này sớm muộn gì cũng tìm đến mình, nhưng hắn lại cố ý làm vẻ vô cùng ngạc nhiên nói:
– Tập đoàn năng lượng BX? Thật ngại quá! Tôi không biết các vị, cũng
không quen biết ông. Lúc này tôi đang rất bận. Nếu ông có việc công, có
thể trực tiếp tìm đến cơ quan chính quyền thị xã Đông Giang và các lãnh
đạo. Tôi là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Nếu ông có việc liên quan đến các
quan chức vi phạm kỷ luật thì có thể liên lạc với tôi. Xin thứ lỗi! Tôi
không có thời gian.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền tắt máy.
Đầu dây bên kia, Charlotte tức giận đến xanh cả mặt. Phải biết rằng, với thân phận của ông ta, đến Chủ tịch tỉnh cũng phải cung kính chào đón,
vậy mà giờ đây, ông ta đã đích thân gọi điện cho Liễu Kình Vũ mà hắn lại trực tiếp từ chối. Việc này đúng là không nể mặt ông ta. Nếu không phải vì lợi ích to lớn của dự án năng lượng tại thị xã Đông Giang, đừng nói
đến ông ta đường đường là Tổng Giám đốc chi nhánh ở Trung Quốc, e là
ngay cả người quản lý ở các Tỉnh cũng chưa hẳn sẽ đích thân ra mặt.
Nhìn thấy Charlotte đã bị ức chế, Abe cười nói:
– Ông Charlotte, ông vẫn chưa hiểu người Trung Quốc rồi. Những người
làm quan bọn họ làm việc đều là không muốn quản việc không liên quan đến mình. Chúng ta làm ăn với họ, cần phải hư hư thật thật, nếu muốn đạt
được mục đích thì phải không từ thủ đoạn. Ông xem, để tôi gọi điện cho
hắn.
Nói xong, Abe cầm lấy điện thoại gọi cho Liễu Kình Vũ:
– Xin chào anh, Chủ nhiệm Liễu. Tôi là Cổ Minh. Tôi muốn tố cáo với anh việc cán bộ thị xã Đông Giang vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, không biết
anh có dành cho tôi chút thời gian để nói chuyện không?
Abe là một người am hiểu về Trung Quốc, nói tiếng Hán rất trôi chảy,
nhưng ông ta nói vẫn không được thuần lắm, vẫn còn mang một chút cứng
nhắc của người ngoại quốc, bởi vậy sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, lập
tức đoán rằng người nói là người nước ngoài. Thông thường mà nói, trừ
khi liên quan đến lợi ích của bản thân, người nước ngoài sẽ không tham
gia vào những đấu tranh chính trị của Trung Quốc. Theo lối suy nghĩ này, rất có thể người này và người gọi điện lúc nãy là một phe.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ cũng muốn mở mang kiến thức xem bọn họ muốn chơi trò gì với mình, liền bình thản nói:
– Được rồi. Anh chuẩn bị tài liệu kỹ một chút, một tiếng nữa chúng ta
gặp nhau ở phòng hội nghị 1208, tầng 12, khách sạn Tân Nguyên.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền tắt máy.
– Đã xong.
Abe sau khi ngắt điện thoại, vẻ mặt đắc ý nói nhìn về phía Charlotte.
Charlotte giơ ngón tay cái lên:
– Abe, người Nhật các ông quả nhiên là những người hiểu người Trung
Quốc nhất. Tôi phục rồi! Thói hư tật xấu của người Trung Quốc đúng là
mạnh!
Ở đầu dây bên kia, sau khi Liễu Kình Vũ cúp điện thoại, Long Tường,
Trịnh Bác Phương đang ngồi đối diện hắn đều phá lên cười ha ha.
Long Tường giơ ngón tay cái lên nói:
– Sếp à, anh thật sự có tài dự kiến như thần rồi. Làm sao mà anh biết tối nay nhất định có người tìm mình nói chuyện vậy?
Liễu Kình Vũ cười:
– Không có gì, chỉ là một chút phân tích và linh cảm thôi. Khi anh ở
vào một vị trí và suy nghĩ một chuyện gì đó, chỉ cần tự hỏi vài bước
trước đó sẽ có thu hoạch thôi.
Lúc này, Trịnh Bác Phương nói:
– Long Tường à, Chủ nhiệm Liễu nói đúng đấy. Sau này trong công việc
anh cũng nên bước từng bước, nhìn ba bước, sau khi tạo được thói quen sẽ thấy lợi ích lớn. Được rồi, giờ chúng ta đang ở khách sạn Tân Nguyên,
chỉ cần ở đây đợi là được rồi. Thời gian vẫn còn nhiều, chúng ta tiếp
tục thảo luận chủ đề lúc nãy đi. Chủ nhiệm Liễu, đối với chủ đề liên
quan đến thói hư tật xấu của người dân Trung Quốc chúng ta đang được bàn tán xôn xao trên mạng hiện nay, anh thấy thế nào? Tôi thấy trên mạng có rất nhiều kết luận và bàn tán về thói hư tật xấu của người dân Trung
Quốc chúng ta.
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
– Kỳ thực, chủ đề này không phải chỉ hiện nay mà hơn một trăm năm trước đã có những cuộc bàn tán sôi nổi rồi, nhưng theo tôi thấy, những cái mà được gọi là thói hư tật xấu của người Trung Quốc, tương đối mà nói thì
cũng khá bất công.
Đầu tiên, nói về nguồn gốc của cái gọi là thói hư tật xấu. Đó chẳng qua
là kết quả của hàng nghìn năm phong kiến đô hộ ăn về văn hóa, cũng là sự giết hại và cướp bóc hàng trăm năm của cường đạo phương Tây. Nói chung, thói hư tật xấu thường nằm ở những kẻ yếu, giống như những kẻ sinh sống ở tầng lớp thấp nhất. Còn có những người nhìn bề ngoài thì có vẻ sống
rất tốt, những người này nếu không có những tật xấu, căn bản không thể
tiếp tục tồn tại.
Trịnh Bác Phương nói:
– Chủ nhiệm Liễu, tôi đã từng nghiên cứu về người Nhật. Trong quá trình nghiên cứu, tôi phát hiện ra mười thói hư tật xấu mà người Nhật đã tổng kết về người Trung Quốc chúng ta. Bao gồm: tâm lý bàng quan, tâm lý
khách qua đường, tâm lý quan bản vị, tâm lý theo đám đông, tâm lý ngoại
lệ, tâm lý kỳ thị phân biệt, tâm lý lợi thế, tâm lý ưa nói ngọt, tâm lý
hoài cổ. Anh thấy thế nào về những tổng kết này?
Liễu Kình Vũ mỉm cười nói:
– Ồ, mười tổng kết này tương đối mà nói thì rất sâu sắc, điều này chứng tỏ những nghiên cứu sâu của người Nhật về người Trung Quốc chúng ta,
nhưng trên thực tế, người Nhật đều cho rằng người Trung Quốc chúng ta có tật xấu, chẳng lẽ người Nhật bọn họ không có?
Hoàn toàn ngược lại, nếu đồng chí Trịnh Bác Phương đã nghiên cứu về
người Nhật, vậy thì anh nên xem qua cuốn sách “Người Nhật mờ ám”. Cuốn
sách này đã phân tích về tính cách người Nhật. Tật xấu của người Nhật
được nói đến trong đó cũng có thể thấy rất rõ ràng. Tôi cho rằng, bất kể là dân tộc nào đều có những tật xấu của mình, bao gồm cả những chủ
nghĩa logic lớn như Mỹ và các nước châu Âu. Sự tồn tại của các tật xấu
này đều rất bình thường, cũng là môi trường thực tế và tình hình đất
nước không giống nhau giữa các dân tộc, trong quá trình đấu tranh tồn
tại dần dần hình thành những thói quen không giống nhau mà thôi. Tất cả
đều vì sinh tồn và lợi ích.
Nghe Liễu Kình Vũ nhắc tới cuốn sách “Người Nhật mờ ám”, Trịnh Bác Phương ra sức gật đầu:
– Ồ, cuốn sách này tôi đã xem kỹ rồi, những phân tích về tính cách
người Nhật vô cùng sâu sắc, nhưng tôi rất đồng ý với quan điểm về sinh
tồn mà anh vừa nói đến. Tuy nhiên tôi phát hiện ra rằng, rất nhiều tiếng nói bàn luận về tật xấu của người Trung Quốc chúng ta cho rằng những
tật xấu đó dẫn đến việc khi chúng ta làm ăn với phương Tây đều rơi vào
thế bất lợi. Anh thấy thế nào?
Nghe Trịnh Bác Phương nói đến vấn đề này, Liễu Kình Vũ trầm tư rất lâu rồi mới nói:
– Ồ, tôi cũng nghe được những lời này, nhưng tôi cho rằng, cái gọi là
tật xấu của người Trung Quốc chúng ta đều là một bộ phận thiếu sót.
Những thiếu sót này lại không phải chỉ có ở người Trung Quốc chúng ta,
rất nhiều tật xấu trong đó có thể gặp ở các dân tộc khác.
Sở dĩ rất nhiều người đang suy nghĩ vấn đề này, cái đó có liên quan mật
thiết với quá trình tranh cướp thuộc địa của phương Tây, truyền bá bừa
bãi về sự ưu việt của Âu Mỹ. Các cường quốc phương Tây, thậm chí không
tiếc hư cấu về văn minh và sự tàn bạo, sự đối lập của tính văn minh và
tính tàn bạo, từng bước tiến tới thuyết nhị nguyên hư cấu tính cách con
người.
Hơn nữa, các cường quốc như châu Âu và Mỹ càng áp dụng các phương tiện
thuộc về hình thái ý thức để tiến hành xâm nhiễm dân tộc Trung Hoa chúng ta, bao gồm truyền bá các phương thức dân chủ, sản phẩm văn hóa, tác
phẩm điện ảnh. Những người trẻ tuổi hiện nay không phải là đặc biệt
thích xem phim Mỹ sao? Vì sao?
Không thể phủ nhận, phim điện ảnh Mỹ nhiều khi xem hay hơn các tác phẩm
điện ảnh trong nước. Những người làm về văn hóa nghệ thuật của chúng ta
mang trọng trách nặng nề, nhưng trên một khía cạnh khác cũng nói lên
rằng chiến lược truyền bá văn hóa của các cường quốc phương Tây đối với
chúng ta đã thành công rồi. Họ đã đưa văn hóa phương Tây vào nước ta
bằng nhiều con đường như văn hóa đồ ăn nhanh, đồ uống, sản phẩm Nhật
hóa, từ đó đạt được mục đích thu lợi cả về kinh tế và văn hóa.
Nghe Liễu Kình Vũ nhắc tới mấy thứ này, Trịnh Bác Phương và Long Tường
đều rơi vào trạng thái trầm tư. Họ đều không nghĩ tới, phim điện ảnh Mỹ, đồ ăn nhanh phương Tây lại ẩn chứa âm mưu như vậy.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại thở dài:
– Lão Trịnh, Long Tường, không biết bình thường các anh có đi dạo trong siêu thị không, trong lúc đi siêu thị có để ý đến những thứ đó không?
Nói ví dụ về ngành hàng thực phẩm và đồ uống đi. Nếu nghiên cứu chi tiết về tất cả thực phẩm và đồ uống trong siêu thị hiện nay sẽ phát hiện ra
một hiện tượng vô cùng thú vị. Đó là trong siêu thị hầu như toàn bộ thực phẩm và đồ uống đều có chất phụ gia, mà những chất phụ gia này chủ yếu
có hai loại. Một là protein đậu nành hoặc chiết xuất từ đậu nành. Một
loại nữa là tinh bột ngô. Thật sự mà nói, hai loại chất này thật sự là
những thứ mà thực phẩm và đồ uống cần sao? Tôi cho là không cần, nhưng
dường như phần lớn trong các sản phẩm đều có thêm những thứ này.
Hơn nữa, có một hiện tượng khá thê thảm, đó là hai loại sản phẩm ngô và
đậu nành hoàn toàn là những sản phẩm biến đổi gen. Hơn nữa, rất nhiều
lĩnh vực trong đó hoàn toàn là những điểm mà chúng ta rất mơ hồ, cũng
không có yêu cầu về protein đậu nành, tinh bột ngô mà những doanh nghiệp đó sử dụng rốt cuộc có phải có nguồn gốc từ sản phẩm biến đổi gen
không.
Nếu một số kẻ bất lương sử dụng những sản phẩm protein đậu nành, tinh
bột ngô đổi gen đó, chẳng phải đồng nghĩa với việc người dân Trung Quốc
chúng ta vô tình đã ăn những sản phẩm biến đổi gen. Điều này chẳng lẽ
không phải là một hình thức xâm nhiễm khác của các cường quốc phương Tây đối với chúng ta ư? Trong ngành thực phẩm và đồ uống, doanh nghiệp
Trung Quốc chiếm được bao nhiêu thị phần? Tại sao họ cứ phải cho thêm
những phụ gia đó vào thực phẩm và đồ uống?
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại thở dài một tiếng:
– Ai dà, tôi thật sự rất lo lắng.
Trịnh Bác Phương và Long Tường nghe tới đó, ai nấy đều nghiêm nghị, mồ
hôi ướt trán, đặc biệt là Long Tường, bình thường rất thích ăn đồ ăn
nhanh và đồ uống đó, nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, anh ta đột nhiên có cảm
giác sởn tóc gáy.