Tôn Ngọc Long vừa nghe xong lời đề nghị của Ngô Lượng Khoan liền cảm
thấy rất có lý. Dù sao trong chuyện này, những người nước ngoài đó cũng
là bên có lợi, họ bỏ chút sức lực đối phó với Liễu Kình Vũ cũng là điều
nên làm. Nghĩ vậy, y gật đầu nói:
– Ồ, đề nghị này đúng là không tồi. Tôi lập tức liên lạc với bọn họ.
Hơi trầm ngâm một chút, Tôn Ngọc Long trực tiếp liên lạc với đại diện
của ba doanh nghiệp lớn đó. Bọn họ lần lượt là Giám đốc chi nhánh Trung
Quốc của tập đoàn BX Anh – ngài Charlotte, Giám đốc chi nhánh Trung Quốc của tập đoàn Deeya Mỹ – ngài Philip, Chủ tịch tập đoàn Suzuki Nhật Bản – ngài Abe.
Ba vị chủ tịch gặp mặt Tôn Ngọc Long qua mạng, thông qua hình thức hội
nghị truyền hình. Tôn Ngọc Long nói ngắn gọn sự việc ở buổi họp thường
vụ hôm nay với ba người họ, sau đó nói:
– Ba vị chủ tịch, Bí thư Lý của chúng tôi có chỉ thị, vì giữa chúng tôi và Liễu Kình Vũ có mối quan hệ quan trường phức tạp, nên nếu chúng tôi
ra tay giải quyết Liễu Kình Vũ có lẽ rất khó. Bởi vậy, vì là đối tác,
các vị cũng phải góp một chút sức lực. Các vị xem ai trong số các vị có
thể đi giải quyết chuyện này.
Ba vị Chủ tịch của ba doanh nghiệp đầu sỏ ngành năng lượng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, tất cả đều trầm tư.
Charlotte nói:
– Bí thư Tôn, việc này theo lý mà nói thì phải do phía các ông đi xử
lý. Chúng tôi là người nước ngoài, chúng tôi đi giải quyết e là khá nhạy cảm.
Tôn Ngọc Long nói như đinh đóng cột:
– Ngài Charlotte, tình hình đất nước chúng tôi có thể ngài không hiểu,
sính ngoại là thói xấu của người dân đất nước tôi, có thể ở các nước
khác, người nước ngoài có địa vị rất thấp, nhưng ở đất nước chúng tôi,
tình hình lại hoàn toàn trái ngược. Ở rất nhiều nơi, chính quyền địa
phương cung phụng người ngoại quốc các vị như ông nội, không dám đắc tội với các vị, đặc biệt là đối với người Mỹ. Mọi người đều sợ đắc tội với
các vị sẽ gây ra các tranh cãi quốc tế không đáng có. Bởi vậy, các vị ra mặt là hoàn toàn hợp lý. Hơn nữa, Bí thư Lý của chúng tôi đã có chỉ thị hết sức rõ ràng rồi. Nếu muốn hợp tác thuận lợi, các vị nhất định phải
ra mặt trong chuyện này, nếu không thì chúng ta sẽ mất đi thời cơ có
được lợi ích to lớn này.
Tôn Ngọc Long nói xong, ba vị ngoại quốc trầm ngâm một lát, cuối cùng Abe nói:
– Ồ, chúng tôi ra mặt cũng không phải là không thể, nhưng tôi nghĩ, về điều kiện hợp tác e là phải đàm phán lại.
Tôn Ngọc Long cười nói:
– Ngài Abe, nếu việc nhỏ nhặt này mà các ngài cũng ra điều kiện với
chúng tôi, vậy thì chúng tôi nghĩ chúng tôi nên tìm đối tác khác thôi.
Tôi nghĩ ngài có chút chưa hiểu rõ, hiện nay chúng tôi đang nói đến lợi
ích của bản thân chúng tôi chứ không phải lợi ích của đất nước và địa
phương. Vì lợi ích của bản thân, chúng tôi không thể nhượng bộ được.
Nghe Tôn Ngọc Long nói vậy, Abe cười khổ một cái. Lúc đó, Philip lập tức nói:
– Ồ, ngài Tôn Ngọc Long, một khi đã như vậy thì chuyện này sẽ do chúng
tôi tiếp nhận, ngài đợi tin tốt đi. Chúng tôi nhất định sẽ giải quyết
được Liễu Kình Vũ. Hắn chẳng qua chỉ là một tên cán bộ quèn mà thôi, coi như cán bộ cấp Cục, chúng ta đã giải quyết không ít.
Sau khi hội nghị trực tuyến kết thúc, gương mặt Tôn Ngọc Long hiện lên một tia cười lạnh:
– Hừ, người nước ngoài các người đều là muốn dùng trăm phương ngàn kế lợi dụng chúng ta. Các người nghĩ chúng ta ngốc sao?
Sau khi ba vị kết thúc hội nghị trực tuyến, họp lại với nhau rất nhanh, bởi vì họ ở ba phòng gần nhau trong một khách sạn.
Ba người họ họp nhau trong phòng của Abe.
Abe có chút khó chịu nói:
– Khốn kiếp! Tên người Trung Quốc này cũng thật giảo hoạt.
Philip cười nói:
– Chuyện này cũng rất bình thường mà, giống như lúc nãy Tôn Ngọc Long
đã nói, vì lợi ích của tập thể, rất nhiều cán bộ có thể hết sức phóng
khoáng, chỉ cần có thể đạt được mục đích là nắm được thành tích hoặc lý
tưởng. Họ có thể nhượng bộ nhiều hơn nữa những người nước ngoài chúng
ta, thậm chí là có thể chấp nhận cả những điều kiện không công bằng,
nhưng nếu liên quan đến lợi ích cá nhân, điều này sẽ phản ánh hoàn toàn
thói hư tật xấu của người Hoa.
Nếu bọn họ không thay đổi nhận thức về chủ nghĩa vị kỷ này, đất nước của họ mãi mãi không thể xưng bá thế giới giống như người Mỹ chúng ta.
Người Mỹ chúng ta mặc dù hàng ngày đều kêu rằng bị người Trung Quốc uy
hiếp, nhưng trên thực tế, những kẻ ngốc cũng biết rằng, đối với nước Mỹ, Trung Quốc không phải là mối nguy hiểm lớn.
Trong lúc nói chuyện, gương mặt Philip tràn ngập sự cao ngạo, giống như
người Mỹ thật sự có thể muốn làm gì thì làm, hoành hành ngang ngược vậy.
Charlotte sau khi nghe xong cũng ra sức gật gù nói:
– Ồ, tôi đồng ý với cái thói hư tật xấu mà ông Philip nói. Theo kinh
nghiệm lâu năm giao tiếp với cán bộ Trung Quốc, mặc dù không ít người
chiếm được sự kính trọng của dân chúng, cự tuyệt việc hợp tác với chúng
ta, nhưng chúng ta cũng tìm được một số người có thể làm phát ngôn cho
lợi ích của chúng ta, thậm chí dùng đủ loại lý do để đá văng những người không nghe lời đó, để cho những người đại diện của chúng ta khống chế
những vị trí quan trọng. Sở dĩ có thể xuất hiện tình hình này, vẫn là do tác dụng của những thói hư tật xấu của người Trung Quốc.
Abe trầm giọng nói:
– Đúng vậy, thói hư tật xấu của người Trung Quốc là một động lực giúp
dân tộc họ có thể tồn tại đến bây giờ, nhưng đồng thời cũng là nhược
điểm trí mạng khiến họ mãi mãi không có cách nào tiến lên vị trí bá chủ
thế giới. Người Nhật chúng tôi hiểu người Trung Quốc nhất, vì Nhật Bản
từ xưa đến nay vẫn mơ ước có thể khống chế toàn bộ Trung Quốc. Điểm này
tôi tin hai vị cũng hiểu rất rõ, tôi cũng không nói nhiều nữa. Hơn nữa,
qua sự quan sát và kết luận của người Nhật chúng tôi về người Trung
Quốc, chúng tôi kết luận thói hư tật xấu của người Trung Quốc là một
trạng thái tâm lý. Đây là tâm lý chung của người Trung Quốc. Khi doanh
nghiệp của người Nhật chúng tôi làm ăn với người Trung Quốc, căn bản là
lấy mười trạng thái tâm lý này làm cơ sở, hoán đổi vị trí để suy nghĩ,
từ đó đạt được mục tiêu không bị thua thiệt trong khi làm ăn với họ.
Nghe Abe nói vậy, Charlotte lạp tức hỏi một cách vô cùng thích thú:
– Ồ, mười loại thói hư tật xấu sao? Ông nói nghe một chút.
Abe nói:
– Loại thói hư tật xấu thứ nhất là tâm lý bàng quan. Điều này Lỗ Tấn đã chỉ rõ trong tiểu thuyết “Thuốc” của ông ta.
Loại thứ hai là tâm lý khách qua đường. Hiện nay, rất nhiều người làm
quan, một khi làm quan thì liền liều mạng vơ vét của dân, vơ vét đến mức không còn một ngọn cỏ. Tại sao lại độc ác như vậy? Là vì con cháu của
anh ta không thể lớn lên ở nơi này nữa. Họ không phải đến những thành
phố lớn sinh sống mà được đưa ra nước ngoài du học, khi đó thì dựa vào
số tiền vơ vét được, nơi nào trên thế giới tốt thì đến nơi đó. Ở một nơi đã vơ vét đến mức không thể hơn được nữa thì có quan hệ gì? Có người
nói: Sau khi tôi chết thì hồng thủy ngập trời cũng chẳng liên quan. Tại
sao hiện nay Trung Quốc lại ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, điều này có
mối quan hệ nhất định đến tâm lý này.
Abe nói đến đây, Philip ra sức gật đầu:
– Ồ, điểm này ông nói rất đúng. Chúng tôi hoàn toàn đồng ý. Đối với một số quan chức mà nói, bọn họ căn bản không có ý định ghi tên mình vào sử sách. Điều mà họ quan tâm nhất là tư lợi của bản thân. Loại thứ ba là
tâm lý gì?
Abe nói:
– Thứ ba là tâm lý bản vị. Người Trung Quốc vẫn coi trọng quan niệm lớn hơn một chức quan đè chết người. Điểm này đã sớm ăn sâu bén rễ ở Trung
Quốc. Từ cổ chí kim, quan chức đã nắm giữ tất cả của quốc dân, trải qua
hàng nghìn năm tích lũy, đã phản ánh lên tâm lý của người dân, chính là
tâm lý chỉ đâu đánh đó.
Thứ tư là tâm lý thà chịu nhục để được lợi. Như con chó có một ham mê,
đó là đớp phân. Phân tuy thối nhưng lại có thể nuôi sống chó. Mặc dù
sống trong sự thấp hèn, thực sự không đáng, điều đó lại có quan hệ gì?
Mặc dù nói miệng thì thái độ sống của người Trung Quốc đối với con chó
là rất khinh thường, thậm chí đem rất nhiều người có chất lượng sống kém hạ thấp là ruồi nhặng, nhưng rất nhiều người Trung Quốc lại sống theo
xu hướng này.
Lấy chuyện bà lão tự ngã nhưng đổ lỗi cho anh chàng đã đỡ bà ta làm ngã
hiện đang diễn khắp nơi ở Trung Quốc làm ví dụ. Chuyện này đã phản ánh
tâm lý của người Trung Quốc, chỉ cần họ cho rằng có lợi cho bản thân, có thể tốt cho mình, nói đến đạo đức, lương tâm ư? Họ nguyện để chó tha
rồi, cũng chỉ mong có được lợi ích.
Charlotte gật đầu:
– Đúng vậy, đúng vậy. Kết luận về hai điểm này rất đúng, đặc biệt là
điểm thứ tư. Khi ở Trung Quốc, tôi thấy những ông bà đó đều tránh rất
xa, sợ họ sẽ đổ thừa cho mình.
Abe cười miệt thị:
– Đúng vậy đấy! Đây chính là thói hư tật xấu của người Trung Quốc,
giống như tâm lý xấu thứ năm của họ. Người Trung Quốc có câu tục ngữ, ý
là bắn chim thì bắn con đầu đàn, cái xà ở phía đầu thì thường mục nát
trước, vì vậy mỗi khi lợi ích của nhân dân bị xâm phạm, dường như trong
số họ chẳng ai ra mặt, ai cũng chờ người khác ra mặt. Bởi vậy rất nhiều
khi, kết quả cuối cùng là tất cả mọi người cùng bị thiệt. Kết quả như
vậy ngược lại lại công bằng cho tất cả. Mà rất nhiều người xâm phạm lợi
ích của dân chúng, bọn họ chỉ cần chém đầu kẻ đầu sỏ, hết thảy đều thoải mái đơn giản.
Thứ sáu là tâm lý ngoại lệ. Ở Trung Quốc, đặc biệt là trên quan trường,
bất kể là quy tắc, pháp luật, đạo đức gì đều có thể có người ngoại lệ,
cho dù là tội lớn, cũng có thể nhận đc sự khai ân của pháp luật, không
tồn tại là có hay không, liền xem anh có tư cách và quan hệ để nhận sự
ngoại lệ hay không. Quan hệ có rồi thì sẽ tìm được lý do.
Philip thở dài một tiếng nói:
– Đúng vậy. Trung Quốc sớm đã có câu cổ ngữ về vấn đề này rồi.
Abe cười ha hả:
– Đương nhiên, người Nhật chúng tôi đều chiếm được lợi thế ở Trung
Quốc. Có đôi khi coi trọng tâm lý này của người Trung Quốc, vì vậy khi
làm ăn với người Nhật chúng tôi, các quan chức bán đứng lợi ích quốc gia nhiều khi có thể bỏ qua ràng buộc về đạo đức và pháp luật để muốn làm
gì thì làm.
Thói hư tật xấu thứ bảy của người Trung Quốc là tâm lý phân biệt kỳ thị. Mặc dù rất nhiều người miệng nói ba hoa chích chòe, dân chúng bình
đẳng, nhưng trong ý thức của rất nhiều người vẫn cho rằng những người ở
đẳng cấp thấp phải leo được lên đẳng cấp cao mới được mọi người kính
trọng. Một khi có được một chút địa vị, nhìn thấy những người tự cho là
có địa vị thấp hơn mình, hắn lập tức có những cử chỉ như chủ, dường như
sự sống còn của người khác đều nằm trong tay hắn. Một khi gặp những
người cao quý hơn mình, đầu gối của hắn liền mất đi lực chống đỡ, liền
tự quỳ xuống, trên mặt cũng lộ nụ cười tươi như hoa.
Thứ tám là tâm lý bợ đỡ. Câu thành ngữ “Được làm vua thua làm giặc”
chính là biểu hiện trực tiếp của thói hư tật xấu này, nhưng trong giao
tiếp rất nhiều người dân ở các thành phố nhỏ đã thể hiện rất tự nhiên.
Người nghèo thì ở thành phố sầm uất cũng không ai đoái hoài, còn người
giàu thì ở nơi hẻo lánh cũng có người đến thăm, đây chính là sự khắc họa chân thực thói hư tật xấu này của người Trung Quốc.
Thứ chín là tâm lý thích nghe nói ngọt. Biểu hiện trực tiếp của tật xấu
này là sự nịnh nọt chốn quan trường. Tại sao rất nhiều người làm quan
lại thích cấp dưới nịnh nọt? Đó là vì những lời nịnh nọt nghe rất thoải
mái, vô cùng thuận tai. Từ xưa đến nay, biết bao người nói thẳng đều bị
chết uổng phí, biết bao người nịnh nọt lại từng bước thăng quan tiến
chức.
Thứ mười là tâm lý hoài cổ. Nhiều khi, người Trung Quốc khá bài xích các cái mới, bao gồm kỹ thuật mới, suy nghĩ mới. Lý do rất đơn giản, đó là
lợi ích bị quấy phá. Nhưng người Nhật chúng tôi thường lợi dụng tâm lý
này của người Trung Quốc, đem vứt những kỹ thuật đã lạc hậu, lỗi thời
sang cho người Trung Quốc, chỉ cần người cầm quyền doanh nghiệp chúng
tôi trong lúc thuyết phục chỉ ra được cho họ những lợi ích, họ sẽ đóng
gói những kỹ thuật cũ kỹ đó lại, trở thành kỹ thuật mới để sử dụng. Cho
dù là kỹ thuật tân tiến gấp mười lần, trăm lần của chúng tôi xuất hiện
thì họ cũng không dùng, vì những kỹ thuật đó không thể mang lại lợi ích
cho những người cầm quyền. Vì vậy chúng tôi đã hình thành rất nhiều mạng lưới quan hệ lợi ích với họ. Những mạng lưới này rất khó để phá hủy.
Abe nói xong mười tật xấu của người Trung Quốc, Philip và Charlotte đều ra sức vỗ tay, trong ánh mắt tràn đầy sự khâm phục.
Philip lại giơ ngón tay lên nói:
– Abe à, đến nay tôi đã hiểu sao người Nhật các ông năm đó có thể xâm
lược Trung Quốc rồi. Đến nay cũng lũng đoạn lĩnh vực thực phẩm ăn liền
Trung Quốc và Nhật hóa lĩnh vực in ấn. Xem ra người Nhật các ông hiểu
người Trung Quốc đến tận xương tủy rồi.
Abe cười đắc ý:
– Đó là điều đương nhiên. Người Nhật chúng tôi không lúc nào không nghĩ làm thế nào để cướp lấy lợi ích từ người Trung Quốc. Cho dù hàng ngày
chúng tôi đều đón chào người Trung Quốc nhưng quay lưng đi là chúng tôi
muốn đâm họ một dao. Người Trung Quốc quá thành thật rồi.
Philip thấy Abe lại thổi phồng lên liền nói:
– Được rồi, ông Abe đừng có nói khoác nữa! Nếu ông có hiểu người Trung
Quốc như vậy, ông nói đi, chúng ta nên đối phó thế nào với Liễu Kình Vũ?
Abe cười khểnh:
– Liễu Kình Vũ chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, đối phó với hắn dễ như trở bàn tay. Chúng ta có thể làm thế này…
Nói xong, Abe nói ra chủ ý của mình, Philip và Charlotte lại một lần nữa giơ ngón tay lên nói:
– Good! Very good!
Sau đó, Charlotte tự mình bấm điện thoại gọi cho Liễu Kình Vũ.