Ngô Đăng Sinh ra lệnh một tiếng, những người đang ở
hiện trường vây quanh Liễu Kình Vũ lập tức cầm công cụ trong tay vung
vẩy định lao về phía trước tấn công.
Lúc này, Trình Thiết Ngưu vừa thấy tình hình không đúng, lập tức từ
trong xe bước ra, đi đến đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ, tức giận quát lớn:
– Ai dám làm loạn, tôi bóp vỡ trứng của kẻ đó.
Trong lúc nói chuyện, có một người thôn dân không tin tà, trực tiếp
vung cộn sắt trong tay đập thẳng vào trán của Trình Thiết Ngưu. Trình
Thiết Ngưu khẽ đưa tay lên cản lại côn sắt, một tiếng va chạm nặng nề
vang lên, Trình Thiết Ngưu lập tức túm lấy côn sắt, bay lên đá một cước
vào bụng gã thôn dân kia, trực tiếp đá gã bay ra ngoài. Sau đó, ở trước
mắt bao người, Trình Thiết Ngưu giơ tay túm lấy hai đầu côn dùng sức bẻ
gập lại, trực tiếp đem thiết côn bẻ cong thành một vòng tròn.
Lần này, tất cả người dân trong thôn đều ngây dại. Ai cũng không ngờ
tới, gã Đại Hắc cao lớn này lại khỏe như vậy, thiết côn đánh vào người
mà không hề hấn gì.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn vào người đàn ông mà trong tay
cầm di động kia, y là người tổ chức và người phụ tráchcủa hành động lần
này.
Giờ phút này, người đàn ông cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, y cũng
quả thực bị hoảng sợ. Tuy nhiên với y mà nói, thương vong của người kia
đều không sao cả, ngược lại chính mình không bị thương là được. Lần này
Bí thư chi bộ Ngô đích thân gọi điện thoại cho mình, mình nhất định phải đem việc này làm cho tốt. Chỉ cần làm xong chuyện này, Bí thư chi bộ
Ngô đã đáp ứng với mình sẽ giảm một nửa tiền thuê khu đất mình nhận
thầu, chính là hơn mười ngàn đấy.
Nghĩ đến đây, người thôn dân này trực tiếp lớn tiếng nói:
– Các vị các bà con, nhìn thấy không, người ngoại lai mà cũng dám ở bên
trong làng của chúng ta đánh thôn dân chúng ta, đây quả thực là căn
bản không đem chúng ta để ở trong mắt rồi, đây là sự khiêu khích mãnh
liệt đối với người dân thôn Thất Lý Hà chúng ta. Mọi người cùng nhau
xông lên, cố gắng xử lý những người này.
Giờ này khắc này, Liễu Kình Vũ luôn ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt quan sát đã ý thức được sự việc có chút lạ thường.
Những thôn dân này rõ ràng cho thấy sớm đã mai phục tốt ở vùng lân
cận, bằng không mà nói, không thể gọi tất cả đều đi ra, hơn nữa trong
tay tất cả đều cầm nhiều loại vũ khí.
Như vậy tại sao bọn họ phải mai phục chính mình? Chính mình từ trước
tới giờ chưa từng cùng những người này nảy sinh ra bất luận ân oán gì,
hơn nữa nhìn ý của người thôn dân hiện tại đang phụ trách tổ chức chuyện này, căn bản không cần quan tâm đến thương vong, chỉ cần xử lý được
mình. Điều này cần nhiều dũng khí và quyết tâm.
Hơn nữa từ ngôn ngữ của người kia mà xem, y dường như cũng không biết thân phận của mình.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ liền ý thức được, chỉ sợ thân phận của
mình đã bại lộ rồi. Thuận theo ý nghĩ này nghĩ tiếp, Liễu Kình Vũ ngay
lập tức đoán được thân phận của mình chắc chắn là từ đồn công an thị
trấn Ngô Đông đó tiết lộ ra ngoài. Bởi vì hắn nhớ rất rõ khi mà chính
mình rời khỏi, vị trưởng đồn công an kia nhìn trong ánh mắt đã lóe lên
vẻ sợ hãi.
Như vậy, lúc ấy anh em Ngô Hoài Thủy, Ngô Hoài Nhân chắc chắn cũng đã ý thức được những lời đối thoại giữa bọn họ rất có khả năng sẽ bị chính mình nghe được. Dưới tình huống này, điều bọn họ duy nhất có thể làm
được chính là tuyệt địa phản kích, vào trước là chủ, tạo cho mình một uy thế phủ đầu, đem mình đánh cho tàn phế hoặc là hù sợ, khiến cho mình
không dám hành động bừa bãi đối với thôn Thất Lý Hà này nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Kình Vũ ngầm cảnh giác hơn. Hắn vạn lần không ngờ, Bí thư chi bộ Ngô Hoài Nhân của thôn Thất Lý Hà này thậm chí có phách lực như thế, biết rõ mình là Bí thư huyện ủy cải trang vi hành mà còn chơi một chiêu như vậy. Quả nhiên là to gan lớn mật.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ bước lên phía trước nửa bước, cao giọng nói:
– Các vị thôn dân, tôi là Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên Liễu Kình
Vũ, tôi lần này đến thôn Thất Lý Hà của các vị để tiến hành điều tra
nghiên cứu, hy vọng mọi người có thể nhìn nhận rõ ràng tình thế trước
mắt. Cho dù tôi rốt cuộc là thân phận thế nào, chẳng lẽ trong tình huống chúng ta không thù không oán, các vị cầm vũ khí đả thương chúng tôi là
đúng ư? Các vị chẳng lẽ không có ý thức chấp hành pháp luật sao? Các vị
cho rằng pháp luật chịu thua số đông sao?
Trong lúc nói chuyện, trong đôi mắt của Liễu Kình Vũ toát ra một tia uy quyền, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người bốn phía.
Nghe Liễu Kình Vũ nói hắn là Bí thư huyện ủy, thôn dân bốn phía đều
hoảng sợ. Bất kể khi nào, dân chúng đối với quan tổng dù sao vẫn có sự
sợ hãi bản năng.
Nhưng mà, vừa lúc đó, người thôn dân kia lại đứng ra cổ động:
– Các vị bà con, không nên nghe những lời nói hồ đồ của đám người kia.
Các người ngẫm lại xem, dưới gầm trời này còn có Bí thư huyện ủy trẻ như thế này ư? Xem ra hắn còn chưa đủ lông đủ cánh, tại sao có thể là Bí
thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên chúng ta chứ. Tôi nghĩ hắn chính là thám
tử mà thôn khác phái đến điều tra thôn Thất Lý Hà chúng ta. Đánh cho
tôi, đánh mạnh vào.
Theo người kia cổ động, các thôn dân lại vung lên vũ khí trong tay bắt đầu chuyển động.
Lúc này, Liễu Kình Vũ cầm lấy điện thoại trong tay lên, gọi điện thoại cho Trưởng phòng Công an huyện Khang Kiến Hùng:
– Trưởng phòng Khang, tôi là Liễu Kình Vũ, tôi bây giờ đang ở thôn Thất
Lý Hà thị trấn Ngô Đông, bị người dân nơi này bao vây rồi, xem ra bọn họ là muốn đánh tôi đến chết, ông xem rồi xử lý đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, Khang Kiến Hùng đang ngây người ra.
Liễu Kình Vũ ở thôn Thất Lý Hà bị bao vây? Con bà nhà nó chứ, cũng trùng hợp quá nhỉ.
Ai bị bao vây? Liễu Kình Vũ bị bao vây, không sai.
Nhưng nếu Liễu Kình Vũ thật sự bị dân chúng ở thôn Thất Lý Hà đánh,
cho dù chỉ bị thương, chính y một vị trí Trưởng phòng Công an huyện kia
còn có thể ngồi được nữa không? Phải biết rằng, trong sự việc chặn phóng viên trên đường cao tốc lần trước chút nữa đã bị Liễu Kình Vũ trực tiếp cho cách chức, nếu lần này Liễu Kình Vũ thật sự bị đánh thương, trách
nhiệm này tuyệt đối phải chính mình có thể gánh vác. Đến lúc đó chỉ sợ
cũng không chỉ là miễn chức đơn giản như vậy.
Lần này, Khang Kiến Hùng thật sự sợ hãi.
Y lập tức gọi điện thoại cho La Thiên Lỗi – Bí Thư Đảng Ủy thị trấn Ngô Đông:
– Lão La à, thôn Thất Lý Hà thị trấn các ông rốt cuộc là có việc gì, tại sao lại có chuyện các dân làng bao vây Bí thư huyện ủy Liễu? Các ông có phải là muốn tạo phản không? Tôi nói cho các ông biết, tôi bây giờ lập
tức sẽ phái cảnh sát qua đó, nhưng trước đó, tôi hi vọng thị trấn Ngô
Đông các ông có thể làm tốt công việc, đảm bảo an toàn cho Bí thư Liễu.
Nếu không, chẳng may Bí thư Liễu bị dân trong thôn Thất Lý Hà đánh thì
xảy ra chuyện không hay đấy. Đến lúc đó trách nhiệm không chỉ mình tôi
gánh vác.
Nói xong, Khang Kiến Hùng trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi nhận điện thoại của Khang Kiến Hùng xong, La Thiên Lỗi tức giận.
Ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại lặng lẽ đi đến thôn Thất Lý
Hà. Mấu chốt nhất chính là hắn lại bị người khác bao vây. Ông ta căn bản không cần nghĩ đã biết sự việc này có liên quan đến cha con nhà họ Ngô.
Cha con nhà họ Ngô này quả thực giống như quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ bùng nổ. Tuy rằng ông ta đã sớm biết được ý đồ hai cha con
này, nhưng lại không dám đắc tội, dù sao chỗ dựa của người ta vững chắc, chính mình thật không dám chọc vào.
Tuy nhiên sau khi nghe xong điện thoại của Khang Kiến Hùng, La Thiên
Lỗi cũng có chút chịu không nổi. Ông ta biết rằng, chỉ cần Liễu Kình Vũ
gặp chuyện không may ở địa bàn của mình, chính mình một Bí thư Đảng ủy
thị trấn khó chối được trách nhiệm này, gây chuyện không hay thì sẽ bị
cách chức. Phải biết rằng, nếu Bí thư huyện ủy bị đánh trọng thương ở
trên địa bàn của ông ta mà nói, kể cả lãnh đạo cấp trên không tìm đến
ông ta để gây phiền phức, lẽ nào Liễu Kình Vũ sẽ bỏ qua chính mình sao?
Hơn nữa Liễu Kình Vũ cũng không phải là một loại người lương thiện,
sau khi hắn nhậm chức có bao nhiêu cán bộ đã bị hắn cách chức ngay tại
chỗ rồi.
Nghĩ đến đây, La Thiên Lỗi trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm gọi điện thoại của Ngô Hoài Nhân:
– Tôi…. Ngô Hoài Nhân, con mẹ nhà ông muốn chết cũng đừng kéo tôi vào,
ông lập tức bảo người của ông thả Liễu Kình Vũ ra, bằng không thì đừng
trách tôi không khách khí.
Nghe La Thiên Lỗi mắng, Ngô Hoài Nhân ở đầu bên kia điện thoại nhíu
mày, đây là y quen La Thiên Lỗi từng ấy năm tới nay mới thấy La Thiên
Lỗi lần đầu nói tục với mình, hơn nữa cứ mở miệng là bắt mình thả người, y ngay lập tức biết rõ chuyện Liễu Kình Vũ bị vây đã bị truyền ra ngoài rồi.
Tuy nhiên y cũng đã sớm nghĩ kỹ, chuyện này mình tuyệt đối không thể
thừa nhận là mình làm, cho nên sau khi La Thiên Lỗi mắng xong, Ngô Hoài
Nhân lập tức lạnh lùng nói:
– Bí thư La, tôi không biết ông nói là chuyện gì. Còn nữa, ông muốn
không khách khí với tôi sao? Còn mắng con mẹ nhà tôi, ông thật là mạnh
mồm đấy.
La Thiên Lỗi nghe lời nói của Ngô Hoài Nhân, càng tức giận hơn:
– Ngô Hoài Nhân, ông cũng đừng có giả điên giả dại với tôi. Tôi nói cho
ông biết, tôi đã nhịn ông rất lâu rồi, tôi rõ ràng nói với ông, nếu ông
không lập tức thả Liễu Kình Vũ ra, đến lúc đó tôi làm không được thì sẽ
bị bãi chức. Nếu đã như thế, bên này tôi sẽ lập tức tổ chức một cuộc họp Ủy ban thường vụ thị trấn, lập tức cách chức Bí thư chi bộ của ông ở
thôn này. Con bà nó chứ, đừng cho rằng ông có chút bối cảnh là giỏi, ép
tôi, tôi đây sẽ cách chức của ông.
Lần này, Ngô Hoài Nhân thật đúng là bị La Thiên Lỗi ép rồi. Y thật
không ngờ rằng, La Thiên Lỗi rốt cuộc dám nói chuyện như vậy với mình,
còn dám uy hiếp mình, xem ra La Thiên Lỗi lần này e rằng thật sự nóng
nảy.
Ngô Hoài Nhân bình thường tuy rất kiêu ngạo nhưng cũng không phải là
đồ ngu, y cũng biết đạo lý “Quan huyện không bằng hiện quản”. Nếu La
Thiên Lỗi thật sự miễn chức Bí thư chi bộ của mình, đến lúc đó coi như
chính mình có chỗ dựa vững chắc, nhưng muốn khôi phục lại chức vụ chỉ sợ cũng rất phiền toái. Hơn nữa mọi người chưa chắc đồng ý ra tay việc nhỏ như vậy, chỗ dựa vững chắc dù to lớn đến mấy nhưng cũng không thể tùy
tiện dùng. Cái này giống như là vũ khí hạt nhân, bình thường chỉ có thể
có tác dụng uy hiếp, nhưng một khi mà đụng đến nó, có thể sẽ làm thương
đến chính mình. Hơn nữa sau khi dùng qua một lần, về sau khi mà muốn
dùng e rằng tương đối là mất sức. Dù sao chỗ dựa vững chắc của mình đều
dựa vào những ân tình kia mà ông cha mình trước đây tích lũy đổi lấy
được, người ta chiếu cố mình chính là đang tưởng nhớ lại chút tình nghĩa đó của trước đây, hơn nữa ân tình cũng như sản phẩm tiêu dùng, dùng ít
thì sẽ lâu hết, dùng nhiều thì sẽ hết nhanh.
Ngô Hoài Nhân biết mình nhất định phải thỏa hiệp với La Thiên Lỗi,
nhưng y lại không muốn buông tha Liễu Kình Vũ, muốn hung hăng xử lý Liễu Kình Vũ, cho hắn một bài học, khiến hắn sau này không dám đến thôn Thất Lý Hà kiếm chuyện nữa.
Mình nên làm như thế nào đây? Đầu óc của Ngô Hoài Nhân nhanh chóng chuyển động.