Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 594: Chương 594: Quyết Tâm Đánh Liễu Kình Vũ.




Ngô Hoài Nhân chỉ thoáng suy tư một chút, liền nghĩ ra một ý kiến hay.

Y liền nói với La Thiên Lỗi:

– Bí thư La, việc mà ông nói với tôi thì tôi không rõ lắm, tuy nhiên ông cứ yên tâm, bên tôi lập tức cho người đi tìm hiểu thực hư ra sao, nếu đúng là có chuyện đó, tôi sẽ lập tức đứng ra giải quyết việc này.

La Thiên Lỗi nghe Ngô Hoài Nhân nói như vậy, lúc này trong lòng mới dịu bớt một chút, nói chuyện cũng không khoa trương như trước nữa. Dù sao đối với con người Ngô Hoài Nhân, ông ta còn tương đối nể nang, ông ta nói với thâm ý sâu xa :

– Ngô Hoài Nhân, chuyện này ông nhất định phải để tâm, đừng quên đấy, đó đường đường là Bí thư huyện ủy, là người đứng đầu của huyện Thụy Nguyên chúng ta. Anh ta muốn thu dọn chúng ta chỉ là việc của một câu nói thôi. Có những lúc, cho dù là ông có người chống lưng cũng chưa chắc đã hữu dụng, nếu thật sự anh ta xảy ra chuyện, sẽ có một số lớn người bị liên lụy đấy.

Ngô Hoài Nhân gật gật đầu nói:

– Được, Bí thư La , xin ông yên tâm, tôi hiểu rồi.

La Thiên Lỗi gật gật đầu nói:

– Hy vọng ông thực sự hiểu, tôi bên này lập tức cho người qua đó, tôi cũng sẽ lập tức qua đó.

Ngay sau đó, La Thiên Lỗi lại gọi điện thoại cho đồn công an thị trấn Ngô Đông bên kia, bọn họ lập tức phái người đến thôn Thất Lý Hà.

Nhưng mà, Ngô Hoài Nhân sau khi cúp điện thoại lại chơi một chiêu bằng mặt không bằng lòng, gọi điện thoại thẳng cho Ngô Hoài Thủy nói:

– Hoài Thủy à, giao cho chú một nhiệm vụ, Liễu Kình Vũ hiện tại đang bị người của chúng ta vây chặt rồi, Liễu Kình Vũ bên đó khả năng đã gọi điện thoại cầu viện trợ rồi, chú lập tức đến hiện trường, nghĩ cách giải quyết việc này đi, nhất định phải trừng trị Liễu Kình Vũ một chút, để cho hắn không dám đến thôn Thất Lý Hà chúng ta nữa, nhưng nhất định phải chú ý, không để xảy ra án mạng.

Ngô Hoài Thủy cũng không phải thằng ngốc, gã sở dĩ từ lúc vừa mới bắt đầu vốn không ra mặt chính là vì sợ nếu chẳng may chuyện này làm không khéo hoặc là Liễu Kình Vũ sau sẽ truy cứu tới lại tự mang phiền phức đến cho mình. Hiện tại Ngô Hoài Nhân lại bảo mình đi tới hiện trường đôn đốc, gã nói với vẻ hơi khó chịu:

– Đại ca, chuyện này phái bất cứ một người nào đó đi đôn đốc một chút là được, chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải đích thân xuất trận chứ.

Ngô Hoài Nhân nói:

– Hoài Thủy à, tôi biết suy nghĩ của chú, tôi cũng không muốn cho chú ra mặt, nhưng việc này nhất định phải mau chóng hoàn thành, bằng không, lát nữa La Thiên Lỗi và người của Phòng Công an huyện tới đây rồi, đến lúc đó, e rằng chúng ta không thể thu dọn hiện trường được nữa.

Nghe Ngô Hoài Nhân nói như vậy, Ngô Hoài Thủy cười gượng một cái gật gật đầu nói:

– Được rồi, vậy em đây lập tức qua đó.

Giờ phút này, ở hiện trường sự việc, sự đối đầu hai bên vẫn đang tiếp tục.

Ban nãy, lại có hai gã dân trong thôn kích động trong tay quơ vũ khí muốn xông lại, nhưng tất cả đều bị Trình Thiết Ngưu không chút do dự đánh ngã xuống đất, mặc dù không đổ máu, nhưng rõ ràng mất đi năng lực hành động, tình hình thương thế không rõ ràng.

Lần này, lại đem những người dân trong thôn gây rắc rối đó trấn trụ lại rồi.

Thực ra, những người này tuy cách ăn mặc là người dân trong thôn, cầm các loại nông cụ làm vũ khí, nhưng thật ra thì những người này đại bộ phận đều là bọn côn đồ đến từ các thôn trên của thị trấn Ngô Đông. Bọn họ đều là do tên Cẩu Đầu Tôn triệu tập cùng nhau đến.

Tên Cẩu Đầu Tôn hôm đó ở Thịnh Thế Đế Hào sau khi bị Liễu Kình Vũ bọn họ dọa cho một trận, vẫn muốn trả thù, nhưng Liễu Kình Vũ bọn họ về sau bị đưa vào Đồn công an nên vẫn không có cơ hội

Mà lúc này đây, Ngô Hoài Nhân đã được biết đến thân phận Liễu Kình Vũ, y kết luận Liễu Kình Vũ lần này đến đây nhất định là đến thôn Thất Lý Hà cải trang vi hành đấy, cho nên đã nghĩ phải mai phục phục binh, tìm bất cứ lý do nào đó để hành hung Liễu Kình Vũ bọn họ một trận, hù dọa bọn họ một chút. Cho nên, y cần người đến làm chuyện này, lúc ấy ngay lập tức y nhớ tới tên Cẩu Đầu Tôn. Hai bên vừa gọi điện thoại, lập tức hợp tác với nhau, lên kế hoạch một cách tỉ mỉ chu đáo nhất, do Ngô Hoài Nhân phái người phụ trách ở giữa liên lạc, ở gần căn nhà 2 tầng họ Ngô để mai phục..

Chính là bởi vì như thế, chuyện này y tuyệt đối không thể dễ dàng dừng lại.

Cẩu Đầu Tôn thật ra đang ở trong một ngôi nhà cách đó không xa, nhìn qua khe cửa sổ để xem tình hình hiện trường, nhìn thấy anh em cấp dưới bị đánh ngã, gã vô cùng tức giận.

Vừa lúc đó, Ngô Hoài Thủy chạy tới hiện trường, ánh mắt lập tức liền nhìn vào tên chủ trì việc này:

– Triệu lão tam, các anh đây là có chuyện gì, người bên ngoài đến điều tra thôn Thất Lý Hà chúng ta, sao còn giải quyết chưa xong?

Vừa đến nơi, Ngô Hoài Thủy liền đem mũ chụp vào đầu đám người Liễu Kình Vũ.

Triệu lão tam cười gượng rồi nói:

– Trưởng thôn Ngô, hai người kia rất lợi hại, nhất là cái người to đen kia, người của chúng ta vừa lên đã bị đánh gục xuống, hơn nữa người to đen này dường như ra tay rất hung ác, hiện tại hai người bị đánh ngã gục trên mặt đất còn chưa tỉnh lại.

Ngô Hoài Thủy nghe đến đó, lập tức nhướn mày, sắc mặt bình tĩnh nói:

-Được, hai người này ở nơi khác cũng dám đến thôn chúng ta giết người phóng hỏa, được lắm. Mọi người nghe tôi, mọi người cùng nhau xông lên, tuyệt đối có thể để hai người này thoát được. Nếu ai có thể đánh bọn họ một quyền, tôi cho 35 nghìn, đá bọn họ một cái, tôi cho 50 nghìn, dùng vũ khí đập bọn họ, tôi cho 70 nghìn, có thể kiếm được bao nhiêu là ở các anh.

Nói xong, Ngô Hoài Thủy từ trong túi lấy ra một cục tiền giá trị lớn ném thẳng cho Triệu lão tam nói:

– Cầm lấy tiền này đi, lát nữa sẽ phát tiền thưởng cho mọi người.

“Tiền có thể sai quỷ khiến ma”, câu nói này rất có đạo lý.

Bình thường bọn côn đồ chơi bời lêu lổng đã quen, ăn uống đều có thể lừa được thì lừa, có thể ỷ lại được thì ỷ lại, trong tay kỳ thực cũng không có bao nhiêu tiền, mà ở địa phương thị trấn Ngô Đông này phí tiêu dùng cũng không cao, Triệu lão tam cho cái giá tiền này thoạt nhìn đơn giá cũng không cao, nhưng nếu sau khi Liễu Kình Vũ bọn họ bị đánh ngã, khi đó có thể dễ dàng hơn, nhất định là cơ hội tốt để kiếm tiền.

Nhất là nhìn thấy Ngô Hoài Thủy lấy ra khoảng chừng hơn 3000 tệ, cũng đủ để mọi người ăn uống một trận rồi.

Cho nên, mọi người lập tức bắt đầu kích động trở lại, có người trong tay cầm thiết côn, xẻng bắt đầu từ từ đi gần đến phía Liễu Kình Vũ và Trình Thiết Ngưu.

Nhưng mà, vào lúc này, một loạt tiếng bước chân đột nhiên từ đằng xa vang tới, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy chục người trong tay mang theo nhiều loại nông cụ làm vũ khí lao đến.

Trình Thiết Ngưu nhìn thấy những người này liền nhướn mày, sắc mặt có vẻ bắt đầu nghiêm trọng.

Chỉ là mấy chục người trước mắt này cũng đã rất khó đối phó rồi, nếu là đến thêm mấy chục người, chỉ sợ gã và anh “Phiếu ăn” sẽ phải bỏ xác nơi này.

Nhìn thấy những người này, Ngô Hoài Thủy lập tức phấn chấn lên, y tưởng anh cả Ngô Hoài Nhân phái viện binh tới, y tin rằng, có những người này trợ giúp, thu phục hai người Liễu Kình Vũ nhất định ổn thỏa, lại sẽ không có bất kỳ điều gì bất trắc.

Nhìn những người này đi tới, Liễu Kình Vũ vẻ mặt có chút sửng sốt rồi đột nhiên giãn ra, trên khóe miệng biểu lộ một nụ cười thản nhiên.

Những người này rất nhanh liền lao đến, lập tức tất cả đều đứng ở bên cạnh hai người Liễu Kình Vũ và Trình Thiết Ngưu, bảo vệ cho hai người bọn họ, đi đầu chính là người thôn dân trước kia đi đến phòng làm việc của Liễu Kình Vũ cáo trạng đó.

Sau khi đứng vững, người thôn dân này nói với Liễu Kình Vũ:

– Bí thư Liễu, thật không ngờ anh đã thật sự đến thôn chúng tôi tiến hành nghiên cứu điều tra, anh yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm hại đến anh.

Nói tới đây, người thôn dân kia nhìn về phía Ngô Hoài Thủy nói:

– Ngô Hoài Thủy, ông cũng quá nham hiểm rồi, không ngờ từ trên đường tìm được nhiều lưu manh du côn như vậy đến phục kích Bí thư Huyện ủy Liễu, có phải ông và Ngô Hoài Nhân sợ Bí thư Liễu điều tra về việc của anh em các ông không?

Ngô Hoài Thủy lập tức tức giận nói:

– Vương Đại Trụ, ông không phải ăn nói lung tung, người này cũng không phải là Bí thư Huyện ủy cái gì, mà là thôn khác qua đây điều tra thôn chúng ta đấy, lẽ nào ông không muốn bảo vệ thôn chúng ta sao? Lẽ nào ông muốn giúp đỡ người ngoài phải không? Tôi nói cho ông biết, nếu thật là nói như vậy, ông là tội phạm của toàn thôn dân chúng ta rồi.

Vương Đại Trụ lớn tiếng nói:

– Ngô Hoài Thủy, ông phần tử xấu xa, ông quả thực là ăn nói hồ đồ. Tôi nói cho ông biết, vị này chính là Bí thư huyện ủy của huyện Thụy Nguyên, hôm qua tôi cùng vài người đồng hương vừa mới đến phòng làm việc của anh ta, Bí thư Liễu nói trong vòng 3 ngày sẽ điều tra việc này có kết quả, có phải ông và Ngô Hoài Nhân đã sợ rồi không, cho nên mới cố ý tìm bọn du côn lưu manh này đến đây gây rối đấy.

Nói tới đây, Vương Đại Trụ nhìn về phía mấy thôn dân bên cạnh nói:

– Các bà con, các vị nhìn xem, đám người cạnh Ngô Hoài Thủy bên kia có phải dân thôn chúng ta không?

– Không có, không có.

Rất nhiều người bắt đầu lớn tiếng hô to.

Nghe được lời của đám người Vương Đại Trụ nói, sắc mặt của Liễu Kình Vũ lập tức liền trầm xuống. Hắn thật không ngờ, người bên phía Ngô Hoài Thủy căn bản không phải dân trong thôn này, kể từ đó, hắn càng thêm kiên định hơn vào phán đoán trước đó của mình, lần này mình bị vây đánh tuyệt đối là anh em nhà họ Ngô cố ý bày ra kế hoạch khiêu khích mình, xem bộ dạng là muốn xử lý mình.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn về phía Ngô Hoài Thủy nói:

– Ông là Trưởng thôn à, ông không biết tôi cũng không sao, nhưng thẻ công tác của tôi ông hẳn là biết chứ?

Nói xong, Liễu Kình Vũ đem thẻ công tác của mình ra đưa về phía Ngô Hoài Thủy.

Ngô Hoài Thủy đương nhiên không dám tới xem, nếu quả thật đến xem rồi, gã cũng không dám cho người vây đánh Liễu Kình Vũ.

Ngô Hoài Thủy lạnh lùng nói:

– Thẻ công tác, đầu năm nay ngay cả chứng nhận tốt nghiệp, văn bằng nghiệp vụ đều có thể làm giả, huống chi là thẻ công tác chứ, tìm cây cải củ khắc một con dấu là có thể làm xong.

Nói tới đây, Ngô Hoài Thủy lại lạnh lùng nhìn về phía Vương Đại Trụ nói:

– Vương Đại Trụ, tôi cho ông biết, các ông tốt nhất thành thật một chút, lập tức cút về nhà cho tôi, nếu không nếu để cho hai người này đến thôn chúng ta điều tra thì đám người các ông chính là tội phạm của cả thôn chúng ta.

Lúc này, Ngô Hoài Thủy vẫn muốn dùng đại nghĩa hào hùng đến để ngụy trang chính mình.

Vương Đại Trụ cũng cười lạnh lùng nói:

– Ngô Hoài Thủy, không nên ở chỗ này đóng kịch, sẽ vô dụng thôi, hôm nay Bí thư Liễu được chúng tôi bảo vệ rồi, ai dám lên đây chúng tôi sẽ liều mạng với người đó.

Nói xong, đám người Vương Đại Trụ tất cả đều cầm trong tay nông cụ nhắm ngay vào người của Ngô Hoài Thủy bên kia.

Giờ phút này, Ngô Hoài Nhân đứng ở trên tầng cao của nhà mình, lặng lẽ nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Y không ngờ tới, Vương Đại Trụ sẽ dẫn người tới phá rối.

Sự việc này diễn biến đến hiện tại cũng có chút phiền phức rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.