Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 469: Chương 469: Nổi Trận Lôi Đình.




Hai chân của Mạnh Khánh Nghĩa lúc đó lập tức run rẩy, người đang đi về phía mình lại là thủ trưởng đứng đầu của tỉnh Bạch Vân.

Cho dù ông ta là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên, thì khoảng cách với Tăng Hồng Đào chênh lệch cũng không ít.

Giờ phút này, trong đầu Mạnh Khánh Nghĩa tràn đầy sự sợ hãi và nghi hoặc, trong lòng ông ta không ngừng hỏi chính mình: “Tăng Hồng Đào đến đây rốt cuộc là để làm gì? Là tình cờ hay trùng hợp?”

Lúc này, Tăng Hồng Đào đã đi đến trước mặt Mạnh Khánh Nghĩa, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta một cái, rồi lại tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Mà lúc này đây, Vu Kim Văn – Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đi bên cạnh Tăng Hồng Đào hướng về phía Mạnh Khánh Nghĩa vẫy vẫy tay:

– Mạnh Khánh Nghĩa, đi cùng tôi, lát nữa có chuyện hỏi ông.

Nghe thấy lời dặn dò của Vu Kim Văn, Mạnh Khánh Nghĩa không dám trì hoãn, lập tức theo sát phía sau Vu Kim Văn đi về phía trước. Trong lòng lại càng sợ hãi, bởi vì ông ta bỗng nhiên phát hiện, Tăng Hồng Đào không ngờ trực tiếp đi về hướng phòng đang giam giữ Liễu Kình Vũ không chút do dự. Ông ta vô cùng hiểu rõ, hiện tại, “thi thể” của Liễu Kình Vũ vẫn còn ở trong phòng chưa được đưa đi.

Lúc đoàn người Tăng Hồng Đào đi vào trong phòng, đám người Nghiêm Lực Cường trong phòng đang thu dọn đồ đạc. Liễu Kình Vũ đã bị bọn họ dùng khăn trải giường cuốn lại, tạm thời đặt trên bàn dùng để thẩm vấn, những đồ vật như chậu rửa mặt, ghế đẩu đang dùng nước rửa sạch, để xóa hết mọi dấu vết, bao gồm cả vân tay.

Sau khi đoàn người Tăng Hồng Đào đi vào, dọa cho đám người này sợ hãi, đặc biệt là Nghiêm Lực Cường. Y mặc dù chưa từng gặp Tăng Hồng Đào, nhưng trên ti vi lại thường xuyên nhìn thấy, y vạn lần không nghĩ đến, người đứng đầu Tỉnh ủy lại đến nơi này.

Sau khi đi vào, Tăng Hồng Đào trực tiếp hỏi:

– Liễu Kình Vũ ở đâu?

Lúc Tăng Hồng Đào hỏi ra vấn đề này, đám người Mạnh Khánh Nghĩa, Nghiêm Lực Cường tất cả đều trợn tròn mắt. Bọn họ ai cũng thật không ngờ, câu đầu tiên của Tăng Hồng Đào lại là hỏi Liễu Kình Vũ.

Giờ phút này, Mạnh Khánh Nghĩa sợ hãi, sợ tới mức cả người run run, sắc mặt xanh mét không nói được một lời.

Nghiêm Lực Cường so với Mạnh Khánh Nghĩa lại tốt hơn một chút, mặc dù y sợ hãi, nhưng đầu óc lại vô cùng linh hoạt, hơn nữa y lúc bình thường nói dối mãi cũng quen rồi. Nghe thấy Tăng Hồng Đào hỏi như vậy, áp sự sợ hãi xuống, lập tức lại giở chiêu cũ một lần nữa:

– Liễu Kình Vũ đã được đưa đến nhà hỏa táng rồi ạ.

Sau khi Nghiêm Lực Cường nói xong, Mạnh Khánh Nghĩa liền ý thức được sắp có chuyện chẳng lành. Nhưng, lúc này, do trong lòng vô cùng sợ hãi, nên ông ta muốn nói lại nhất thời không biết nói cái gì cho tốt, thêm vào đó ông ta cho rằng Liễu Kình Vũ đã chết rồi, có nói gì cũng phí công, cho nên ông ta há miệng, nhưng một chút âm thanh đều không phát ra.

Lúc này, Tăng Hồng Đào lấy tay chỉ lên Liễu Kình Vũ đã bị tấm khăn trải giường bọc lại đặt trên bàn thẩm vấn nói:

– Ở bên trong là cái gì? Hai người qua bên kia mở ra xem một chút.

Rất nhanh, hai cảnh sát đi đến mở cái bọc ra, lộ ra Liễu kình Vũ bên trong.

Lúc này, Mạnh Khánh Nghĩa, Nghiêm Lực Cường cùng với mấy tên nhân viên làm việc trong Ủy ban kỷ luật thành phố tất cả đều trợn tròn mắt. Mạnh Khánh Nghĩa, Nghiêm Lực Cường và mấy tên nhát gan đều xụi lơ trên mặt đất.

Tăng Hồng Đào sắc mặt âm trầm nhìn về phía Mạnh Khánh Nghĩa nói:

– Ai có thể nói cho tôi biết, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Liễu Kình Vũ lại bị đặt trong này?

Nghiêm Lực Cường lại nói:

– Bí thư Tăng, trong lúc chúng tôi thẩm vấn, Liễu Kình Vũ do uống quá nhiều nước nên bị chết no.

Nghiêm Lực Cường vừa mới nói xong, Vu Kim Văn ở bên cạnh lập tức quát lớn:

– Ông câm miệng lại, vừa rồi là ai nói Liễu Kình Vũ đã bị đưa đến nhà hỏa táng rồi, lời của ông còn có thể tin được sao?

Nghiêm Lực Cường hoàn toàn trợn tròn mắt, đầy vẻ khiếp sợ nhìn Tăng Hồng Đào và Vu Kim Văn một cái, cúi đầu thật thấp. Y biết, bản thân hoàn toàn xong rồi.

Lúc này, Mạnh Khánh Nghĩa biết mình phải ra mặt rồi, bằng không mà nói, việc này hôm nay phiền toái lớn rồi, ông ta run giọng nói:

– Bí thư Tăng, Trưởng ban thư kí Vu, Nghiêm Lực Cường vừa rồi nói không sai. Liễu kình Vũ quả thực là trong lúc chúng tôi thẩm vấn, do uống quá nhiều nước mà bị chết no.

Tăng Hồng Đào lạnh lùng nhìn Mạnh Khánh Nghĩa một cái hỏi:

– Ồ, bị no mà chết, đây là cách chết rất đặc biệt, việc này các người báo lên cấp trên chưa?

Ánh mắt của Tăng Hồng Đào vô cùng sắc bén, trực tiếp dừng ở trên mặt Mạnh Khánh Nghĩa, trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt của Mạnh Khánh Nghĩa.

Lúc này, Mạnh Khánh Nghĩa trong lòng có suy nghĩ gì đều không qua được sự quan sát của Tăng Hồng Đào.

Mạnh Khánh Nghĩa trong lòng cũng đang tính toán, nếu như mình nói láo là không có báo cáo, chỉ sợ rằng tất cả mọi trách nhiệm trong việc này mình đều phải gánh vác, nếu như nói là báo cáo rồi, như vậy mình sẽ cùng với những người đó ràng buộc cùng với nhau, không việc gì thì mọi người đều không có việc gì, có việc gì thì mọi người đều phải gánh trách nhiệm, như vậy trong lòng ông ta cũng bình tĩnh rồi. Vì vậy ông ta lập tức nói:

– Bí thư Tăng, chúng tôi đã báo với đồng chí Quách Thiên Minh – Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố về việc này. Chủ nhiệm Quách đã chỉ thị cho chúng tôi làm.

Tăng Hồng Đào lạnh lùng nói:

– Quách Thiên Minh là có ý gì?

– Ông ấy nói muốn chúng tôi lập tức mau chóng đem Liễu Kình Vũ đưa đến nhà hoả táng để hoả táng.

Mạnh Khánh Nghĩa không dám lại có chút giấu diếm, nói thẳng ra.

Mạnh Khánh Nghĩa nói xong, sắc mặt của Tăng Hồng Đào âm trầm xuống, lạnh lùng nói:

– Chẳng lẽ các ông đều không tính đến việc gọi người trong bệnh viện đến đây cấp cứu cứu người sao?

Mạnh Khánh Nghĩa vội vàng nói:

– Bí thư Tăng, chúng tôi đều đã kiểm tra qua, Liễu Kình Vũ đã không còn hô hấp, tim cũng ngừng đập, đưa đến bệnh viện cũng không giải quyết được vấn đề gì. Để tránh thi thể gây ô nhiễm môi trường, chúng tôi cho rằng vẫn là nên sớm đưa đến nhà hỏa táng mới tốt.

Vu Kim Văn đột nhiên hỏi:

– Đem Liễu Kình Vũ đến nhà hỏa táng là chủ ý của ông hay là chỉ thị của Quách Thiên Minh?

Mạnh Khánh Nghĩa thoáng do dự một chút, vẫn nói:

– Là Chủ nhiệm Quách chỉ thị cho chúng tôi làm như vậy

Vu Kim Văn nhìn đến đám người Nghiêm Lực Cường:

– Các ông nói đi, rốt cuộc là ai làm chủ?

Nghiêm Lực Cường lập tức nói:

– Là Chủ nhiệm Quách chỉ thị chúng tôi làm như vậy.

Những người khác cũng lập tức nói phụ họa theo Nghiêm Lực Cường.

Lúc này, ai cũng sẽ không ngu đến nỗi đi chịu trách nhiệm. Bọn họ cũng đều biết, sự việc hôm nay là tai vạ khó tránh, trách nhiệm có thể giảm được chút nào thì giảm.

Tăng Hồng Đào nhìn về phía Vu Kim Văn nói:

– Gọi Quách Thiên Minh và Lý Vạn Quân tất cả qua đây cho tôi, để bọn họ xem hiện trường một chút, bọn họ những người này rốt cuộc là làm việc như thế nào.

Vu Kim Văn lập tức lần lượt gọi điện thoại cho Quách Thiên Minh và Lý Vạn Quân, sau đó, mọi người bắt đầu yên lặng chờ đợi.

Lý Vạn Quân sau khi nhận được điện thoại của Vu Kim Văn, liền biết sự việc lần này náo động lớn rồi, lo lắng duy nhất của ông ta hiện tại là không biết “thi thể” của Liễu Kình Vũ rốt cuộc đã hỏa táng hay chưa. Tuy nhiên Bí thư Tăng cho gọi, ông ta vẫn không dám chần chừ chút nào, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến hiện trường nhà khách.

Lúc Lý Vạn Quân đến, Quách Thiên Minh cũng vừa mới đến dưới lầu, hai người bọn họ cùng nhau đi vào bên trong nhà khách.

Chờ sau khi bọn họ đi đến, ánh mắt Tăng Hồng Đào nhìn đến Lý Vạn Quân nói:

– Đồng chí Lý Vạn Quân, lẽ nào đây chính là phong cách làm việc của bên thành phố Liêu Nguyên các đồng chí sao? Quách Thiên Minh có báo cáo với đồng chí vụ việc xảy ra tại hiện trường ngày hôm nay không?

Câu hỏi thứ nhất, Tăng Hồng Đào liền trực tiếp đem Lý Vạn Quân dồn đến góc tường.

Ánh mắt Lý Vạn Quân nhìn đến Quách Thiên Minh, lại phát hiện ra đầu của Quách Thiên Minh cúi rất thấp, căn bản không dám nhìn vào mắt ông ta.

Giờ phút này, trong lòng của Quách Thiên Minh vô cùng sợ hãi. Từ lúc nhận được điện thoại của Vu Văn Kim, y liền ý thức được bản thân mình hôm nay e rằng sẽ gặp nguy hiểm, đặc biệt là lúc y chạy đến hiện trường nhìn thấy Mạnh Khánh Nghĩa ánh mắt hướng về phía y cười khổ, y liền ý thức được bản thân nguy hiểm rồi. Vì vậy, lúc y cảm thấy Lý Vạn Quân nhìn về phía mình, y lập tức cúi thấp đầu. Y lúc này cũng muốn nhìn một chút xem Lý Vạn Quân người này rốt cuộc có đáng giá để mình tín nhiệm hay không.

Lý Vạn Quân là một người cực kỳ thông minh, khi thấy nét mặt của Quách Thiên Minh, ông ta liền hiểu được cách nghĩ của Quách Thiên minh. Giờ phút này, bị Tăng Hồng Đào hỏi một câu như vậy, ông ta lập tức không chút do dự nói:

– Bí thư Tăng tôi xác thực rằng đã nhận được báo cáo của đồng chí Quách Thiên Minh, nói là Liễu Kình Vũ trong lúc thẩm vấn bị tử vong đột ngột. Tôi đã chỉ thị bọn họ nhanh chóng giải quyết tốt việc này, mau chóng điều tra làm rõ.

Tăng Hồng Đào nói tiếp:

– Đồng chí Lý Vạn Quân, theo tôi được biết, Liễu Kình Vũ bị Ủy ban kỷ luật thành phố Liêu Nguyên bắt đi là cùng lúc với đồng chí đi đến thị xã Đông Giang thị sát. Việc này có phải là đồng chí chỉ thị, là tình cờ hay là trùng hợp?

Lý Vạn Quân sắc mặt khó coi.

Câu hỏi này của Tăng Hồng Đào xem như là đã hỏi đến điểm mấu chốt. Lý Vạn Quân vô cùng rõ ràng, nếu như mình thừa nhận là mình chỉ thị cho Ủy ban kỷ luật làm như vậy, vậy thì mình nhất định phải chịu trách nhiệm về cái chết của Liễu Kình Vũ, nhưng nếu như mình không thừa nhận việc này, vậy Quách Thiên Minh hiện tại ở hiện trường, y nhất định sẽ biết là bản thân mình cố ý đem trách nhiệm đẩy cho y, vì vậy Lý Vạn Quân bị làm khó rồi.

Tuy nhiên Lý Vạn Quân cũng là loại người hung ác, nói thẳng:

– Bí thư Tăng, tôi nghĩ vấn đề này nên để Quách Thiên Minh trả lời.

Tăng Hồng Đào cười lạnh một tiếng, đối với thủ đoạn lừa bịp người khác của Lý Vạn Quân, ông ta làm sao lại không nhìn thấu, tuy nhiên ông vẫn nhìn về phía Quách Thiên Minh:

– Quách Thiên Minh, đáp án của ông là gì?

Quách Thiên Minh giờ phút này chỉ có thể kiên trì đến cùng chịu trách nhiệm. Bởi vì y biết, nếu như mình cũng kéo Lý Vạn Quân xuống nước, vậy thì đến lúc đó bản thân nhất định là chết. Nhưng nếu không kéo Lý Vạn Quân xuống nước, Lý Vạn Quân suy nghĩ đến tầm quan trọng của mình, nhất định sẽ nghĩ cách vớt mình lên, hơn nữa vừa rồi Lý Vạn Quân cũng thừa nhận ông ta xác thực biết được mình đã báo cáo cho ông ta, điều này đã cho thấy sự khẳng định sẽ vớt mình lên của ông ta.

Quách Thiên Minh trầm giọng nói:

– Bí thư Tăng, đem Liễu Kình Vũ từ thị xã Đông Giang đến thành phố Liễu Nguyên thẩm vấn là chỉ thị của tôi. Tôi sở dĩ đưa ra chỉ thị này là bởi vì phía Ủy ban kỷ luật thành phố chúng tôi có được một số tài liệu tố cáo, tài liệu tố cáo cho thấy, Liễu Kình Vũ trong quá trình đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, nhiều lần liên quan đến hành vi vi phạm pháp luật, có khả năng sẽ gây ra tổn thất to lớn cho quốc gia, vì vậy Ủy ban kỷ luật thành phố chúng tôi mới quyết định đem anh ta về đây thẩm vấn.

Tăng Hồng Đào lạnh lùng nhìn Quách Thiên Minh một cái:

– Ồ, như vậy sao. Vây tôi hỏi ông một chút, các ông nắm được bằng chứng đầy đủ không, có dựa vào các quy trình liên quan của Ủy ban kỷ luật để làm không?​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.