Còn một điều Trịnh Đông Giang rất rõ, bản thân là người của Chủ tịch
thành phố Hoàng Lập Hải, đối với Đới Giai Minh vẫn luôn bằng mặt không
bằng lòng, Đới Giai Minh vẫn luôn muốn hạ bệ mình. Thời gian trước đây
Đới Giai Minh vẫn chưa tìm được cơ hội, nếu lần này Liễu Kình Vũ làm lớn việc này lên, xử lý không tốt bản thân còn thật sự có thể bị lật
thuyền, nghĩ đến đây, khuôn mặt Trịnh Đông Giang lập tức tươi cười nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu ngàn vạn lần cũng đừng hiểu lầm, việc này
không có chút liên quan gì với em vợ của tôi, hơn nữa việc của huyện
Thụy Nguyên các cậu tôi cũng đã để ý đến rồi. Về phần đi gặp Bí thư Đới
tôi thấy hoàn toàn là không cần thiết, cậu yên tâm trong hai ngày tôi sẽ giải quyết việc này thỏa đáng giúp cậu, như thế nào?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Hai ngày nữa, tôi không có nhiều thời gian như vậy, tôi thấy chúng ta
vẫn nên đến chỗ Bí thư Đới rồi cùng nhau nói chuyện, việc này hôm nay
tôi đã quyết định rồi.
Nhìn thấy thái độ của Liễu Kình Vũ kiên
quyết như vậy, Trịnh Đông Giang liền biết được bản thân mình sử dụng kế
hoãn binh chắc chắn không có tác dụng rồi, chỉ có thể cười khổ nói:
– Hay là như thế này đi, Liễu Kình Vũ, hôm nay tôi sẽ giải quyết việc này thỏa đáng cho cậu được không?
Liễu Kình Vũ hơi nới lỏng tay một chút hỏi:
– Ông chắc chắn hôm nay có thể thẩm duyệt thông qua được, điều này không trái với những quy trình liên quan của các ông chứ.
Trịnh Đông Giang vội vàng nói:
– Không trái với quy trình, không trái với quy trình. Phương án kế hoạch
của huyện Thụy Nguyên các cậu Bí thư Đới cũng đã biết, như vậy việc này
cũng có thể đặc cách giải quyết.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Được, vậy chúng ta trực tiếp đi đến phòng làm việc của ông chờ, khi nào phương án kế hoạch được phê duyệt thông qua rồi, khi đó tôi sẽ rời đi.
Tôi tin Chủ nhiệm Trịnh ông nhất định sẽ đợi cùng tôi.
Trịnh Đông Giang chỉ có thể mặt đầy chua xót gật gật đầu nói:
– Nhất định, nhất định.
Sau đó, Liễu Kình Vũ và Trịnh Đông Giang cùng trở lại phòng làm việc của
Trịnh Đông Giang, Trịnh Đông Giang ngay tại chỗ gọi điện cho mấy cấp
dưới, để bọn họ nhanh chóng đem phương án kế hoạch đường cao tốc của
huyện Thụy Nguyên cùng thảo luận, đặc cách giải quyết.
Không thể
không nói, hiệu suất của việc đặc cách này rất cao, không đến 2 tiếng,
phương án kế hoạch đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên đã được phê duyệt thông qua, được đưa thẳng đến văn phòng làm việc của Trịnh Đông Giang.
Sau khi Trịnh Đông Giang nhìn thấy Liễu Kình Vũ cầm phương án kế hoạch đứng dậy, trong lòng lúc này mới buông lỏng xuống, trong lòng tự nhủ rốt cục có thể đuổi được tên ôn thần Liễu Kình Vũ này đi rồi, tên này cũng quá
kiêu ngạo, quá ngang tàng.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ bên này vừa mới cầm được phương án kế hoạch, liền nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm:
– Bí thư Liễu, tôi vừa nhận được tin, phương án kế hoạch đường cao tốc
của huyện Thanh Phong đã được Ủy ban cải cách và phát triển Tỉnh thẩm
duyệt thông qua, hơn nữa ở tỉnh chuẩn bị xuất ra 80 triệu để hỗ trợ hạng mục này của huyện Thanh Phong. Xem ra, lần này chúng ta sắp bị rớt lại
phía sau rồi.
Ngụy Hoành Lâm nói với Liễu Kình Vũ những lời này
là có mục đích riêng của y. Theo y thấy, huyện Thụy Nguyên là không có
khả năng thành công, lúc lựa chọn nói việc này với Liễu Kình Vũ, y một
mặt muốn cho Liễu Kình Vũ thấy tin tức của mình nhanh nhạy hơn của Liễu
Kình Vũ rất nhiều, trong việc trình báo kế hoạch đường cao tốc lần này
ngoài Hội nghị thường vụ biểu quyết ra không để y tham dự là một sai
lầm, mặt khác y cũng có ý mỉa mai đả kích Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ đương nhiên hiểu được hàm ý cuộc điện thoại này của Ngụy Hoành Lâm, nhưng không thèm để ý, chỉ thản nhiên nói:
– Ừ, tôi biết rồi, tôi bên này đã lấy được phương án phê duyệt của Ủy ban cải cách và phát triển thành phố rồi, ngay lập tức phải đưa phương án
này đến Ủy ban cải cách và phát triển tỉnh để phê duyệt. Những việc ở
huyện ông phải chú ý quan tâm nhiều hơn, tôi bên này tương đối bận, cúp
máy trước đã.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cúp điện thoại, không cho Ngụy Hoành Lâm cơ hội than thở.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Liễu Kình Vũ không khỏi cười lạnh một
tiếng, nghĩ thầm: “Ngụy Hoành Lâm a Ngụy Hoành Lâm, ông thật sự là càng
ngày càng không an phận, xem ra, phải tìm cơ hội để tính sổ với ông.
Huyện Thụy Nguyên chúng ta những năm gần đây hạt giống biến đổi gen lan
tràn bừa bãi như vậy, Chủ tịch huyện ông không thể trốn tránh trách
nhiệm. Ông tuy rằng che dấu rất tốt, nhưng chỉ cần ông tham dự vào trong việc này, tôi sớm muộn gì cũng sẽ thay mặt cho quần chúng nhân dân tính sổ với ông.
Vốn dĩ tôi sớm đã muốn xử lý ông, chỉ có điều suy
xét đến tình hình gần đây của huyện Thụy Nguyên chúng ta cần đoàn kết
thống nhất để làm tốt việc xây dựng đường cao tốc, cho nên tôi không thể ra tay xử lý ông được, ông tốt nhất đừng đắc chí qua được cửa này.”
Trong lòng Liễu Kình Vũ kỳ thực có một cái cân, quả cân này chính là nhân
dân. Liễu Kình Vũ rốt cuộc nên làm như thế nào, quan trọng là phải xem
việc đó có lợi với người dân hay không, về phần tức giận hay không, đối
với Liễu Kình Vũ mà nói bây giờ đã không giống như trước đây không thể
khống chế được nữa. Có khi, vì lợi ích chung của huyện Thụy Nguyên, Liễu Kình Vũ có thể ẩn nhẫn một chút, giống như phương án kế hoạch đường cao tốc lần này ở huyện được nhất trí thông qua, việc như vậy nhất định
phải làm tốt công tác đoàn kết các Ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Vì thế, Liễu Kình Vũ lúc sau Hội chợ nông sản, mặc dù ở huyện Thụy Nguyên
cũng đang triển khai một loạt các hành động lớn, xử lý mạnh một đám cán
bộ nhân viên cấu kết với ba công ty giống lớn của nước ngoài, nhưng đối
với Ngụy Hoành Lâm, hắn tạm thời không ra tay. Một mặt là bởi vì chứng
cứ không đủ, một mặt khác cũng là bởi vì bối cảnh của Ngụy Hoành Lâm
tương đối sâu, rút dây sẽ động rừng, hắn không muốn ở thời điểm hiện tại huyện Thụy Nguyên lại rơi vào trong hỗn loạn, cục diện như vậy không có lợi đối với sự phát triển của huyện Thụy Nguyên
Liễu Kình Vũ
mang theo tài liệu đi đến Ủy ban cải cách và phát triển tỉnh, trước tiên mang tài liệu đến chỗ Chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển tỉnh
Triệu Cát Kỳ, để cho ông ta thấy hạng mục kế hoạch đường cao tốc của
huyện Thụy Nguyên và hạng mục đường cao tốc của huyện Thanh Phong đều
thuộc hạng mục quy hoạch trọng điểm của thành phố Nam Hoa, hơn nữa hiện
tại đang chuẩn bị đưa lên Bộ để xin tiền vốn hỗ trợ, hy vọng Ủy ban cải
cách và phát triển tỉnh bên này có thể đặc cách giải quyết, nhanh chóng
phê duyệt thông qua.
Triệu Cát Kỳ – Chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển biết Liễu Kình Vũ là cán bộ trẻ tuổi được Bí thư Tỉnh ủy
Tăng tương đối coi trọng, hơn nữa lần viếng thăm của Liễu Kình Vũ này
cũng khá phù hợp quy củ, cho nên, về phương án kế hoạch đường cao tốc
của huyện Thụy Nguyên, Triệu Cát Kỳ cũng không tạo ra bất kỳ chướng ngại gì. Giống như phương án kế hoạch của huyện Thanh Phong, Ủy ban cải cách và phát triển tỉnh tập hợp trong cơ quan một vài lực lượng tinh nhuệ,
tập trung sức lực tiến hành tập trung xét duyệt phương án kế hoạch đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên. Bởi vì Liễu Kình Vũ sớm đã suy nghĩ đến
việc này, vì vậy, lúc lập ra và chỉnh sửa phương án kế hoạch đường cao
tốc, hắn đã nhờ các vị chuyên gia đến từ thành phố Yến Kinh cung cấp và
đưa ra rất nhiều tài liệu chi tiết, đồng thời đều ký tên trên mỗi một
tài liệu mà bọn họ đã xác nhận.
Người của Ủy ban Cải cách và
Phát triển tỉnh vô cùng kinh ngạc đối với phương án kế hoạch này của
huyện Thụy Nguyên, vậy mà lại được mấy vị chuyên gia quy hoạch đường cao tốc hàng đầu của thành phố Yến Kinh lập ra, hơn nữa, bọn họ rất nhiều
người bản thân đều là đệ tử của những chuyên gia này, vì vậy, thời gian
cần để xét duyệt phần phương án kế hoạch này của huyện Thụy Nguyên ở Ủy
ban cải cách và phát triển tỉnh nhanh hơn của huyện Thanh Phong, không
đến 4 tiếng đã được xét duyệt thông qua, thể hiện một cách đầy đủ hiệu
suất của việc được đặc cách.Lấy được chữ ký phê duyệt của Ủy ban cải
cách và phát triển tỉnh, buổi chiều cùng ngày Liễu Kình Vũ liền đi đến
phòng làm việc của Bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào.
Bởi vì Liễu Kình Vũ tới tương đối muộn, lúc hắn tới, phía trước đã có năm sáu Giám đốc
sở, Phó chủ tịch tỉnh đang chờ để báo cáo công tác với Tăng Hồng Đào,
cho nên, Liễu Kình Vũ chỉ có thể yên lặng ngồi ở phía sau chờ.
Phải đợi mất 3 tiếng.
Đến lượt Liễu Kình Vũ đi vào, đã là 6 giờ rưỡi tối, sớm đã qua giờ tan tầm.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi vào, Tăng Hồng Đào cười nói:
– Tiểu Liễu à, tôi thấy bây giờ cũng không sớm nữa, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước, có việc gì thì vừa ăn vừa nói, được không?
Liễu Kình Vũ vội vàng cười nói:
– Được, không thành vấn đề, vậy hôm nay tôi mời ngài, nhưng ngài không được chê cười tôi mời ít đâu.
Tăng Hồng Đào nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, lập tức trên mặt lộ ra một tia tò mò, cười nói:
– Được, vậy hôm nay tôi cùng cậu đi ăn.
Liễu Kình Vũ cười nhìn trang phục của Tăng Hồng Đào một cái nói:
– Bí thư Tăng, tôi cảm thấy ngài hẳn là nên đổi một bộ quần áo khác, ngài mặc bộ quần áo này ra ngoài, người ta nhất định nhận ra ngài là lãnh
đạo.
Tăng Hồng Đào nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, lập tức cười nói:
– Được được được, tôi nghe cậu, đổi một bộ thường phục.
Nói xong, Tăng Hồng Đào thay một trang phục bình thường mặc lên người.
Không thể không nói, người xứng với quần áo, ngựa xứng với yên, Tăng Hồng Đào sau khi thay trang phục bình thường, khí thế của lãnh đạo Tỉnh ủy lập
tức giảm bớt đi nhiều, thoạt nhìn khá giống với một người bình thường có chút khí chất của người già.
Vừa lúc đó, Trưởng ban thư ký Tỉnh
ủy Vu Kim Văn đi tới, ông ta là đến để xem xem có cần phải chuẩn bị cơm
tối cho Tăng Hồng Đào hay không.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ cũng ở
đây, hơn nữa Tăng Hồng Đào lại thay một bộ trang phục hàng ngày, Vu Kim
Văn lập tức cảnh giác, nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:
– Liễu Kình Vũ, cậu đây là đang làm cái gì?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Trưởng ban thư ký Vu, tôi muốn đưa Bí thư Tăng cùng đi ra ngoài ăn bữa
cơm rau dưa, tôi cảm thấy ông ấy mặc âu phục quá chói mắt.
– Mặc âu phục chói mắt, cậu muốn đưa Bí thư Tăng đi đâu ăn cơm?
Vu Kim Văn lập tức có chút khẩn trương, Tăng Hồng Đào không giống với các
lãnh đạo khác, khi ông đi ra ngoài, bên cạnh bất cứ lúc nào cũng phải
mang theo cảnh vệ viên. Nhiều khi, lịch trình cũng phải lên kế hoạch
tốt, để tránh sự an toàn của Tăng Hồng Đào xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Trưởng ban thư ký Vu, tôi tương đối nghèo, khách sạn lớn tôi mời không
nổi, hơn nữa tôi tin rằng Bí thư Tăng đối với những đồ ăn của khách sạn
lớn sớm đã chán rồi, cho nên muốn mời Bí thư Tăng đi ăn ở quán ăn, nhân
tiện cũng có thể thể nghiệm và quan sát một chút dân tình.
Liễu Kình Vũ nói xong, Vu Kim Văn lập tức nhướn mày, trên mặt có chút không vui nói:
– Cái này không thể được, ở nơi như các hàng quán tình hình trị an tương
đối hỗn loạn, vệ sinh an toàn thực phẩm cũng không đảm bảo, nếu chẳng
may xảy ra chuyện thì rất phiền toái. Tôi thấy vẫn nên ăn ở căng tin của cơ quan là được rồi.
Nhưng mà, Tăng Hồng Đào nghe Liễu Kình Vũ
nói muốn đi ăn ở quán ăn, lập tức thích thú. Tăng Hồng Đào lúc còn trẻ
đã từng ăn qua, về sau dần dần thăng quan tiến chức, cũng không ăn nữa,
hiện giờ, nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, lập tức hưng trí, nói với Vu
Kim Văn:
– Kim Văn, tôi thấy đi ăn ở đó cũng được, ông bảo cảnh
vệ viên đứng ở gần đó là được. Hơn nữa, còn có Liễu Kình Vũ ở bên cạnh,
thân thủ của tên nhóc này hẳn là ông cũng từng nghe nói.