Liễu Kình Vũ không phải là người không hiểu lý lẽ, nếu Trịnh Đông Giang
xử lý phương án kế hoạch của huyện Thanh Phong và huyện Thụy Nguyên một
cách công bằng, hắn sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, cho dù là đợi thêm một hai tháng Liễu Kình Vũ cũng sẽ không có bất kỳ phàn nàn nào. Dù sao,
Liễu Kình Vũ là Bí thư Huyện ủy, cũng biết được xử lý bất kỳ việc gì đều phải tuân theo quy trình nhất định.
Nhưng, Liễu Kình Vũ cũng là một người tính khí không tốt lắm, hắn ghét nhất chính là sự không công
bằng. Lần này hắn còn đến văn phòng của Trịnh Đông Giang sớm hơn Triệu
Chí Cường một chút, sớm một bước đã nộp tài liệu của mình lên, theo
thường lệ, cho dù là phải theo quy trình làm việc, thì phương án kế
hoạch của huyện Thụy Nguyên mà mình đã đệ trình lên phải được thẩm duyệt thông qua trước, sau đó mới đến phương án kế hoạch của huyện Thanh
Phong, nhưng cái thằng nhãi Trịnh Đông Giang này ngay hôm đó lại giải
quyết cho Triệu Chí Cường, còn phương án kế hoạch của huyện Thụy Nguyên
mình lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lửa giận trong lòng Liễu Kình Vũ đã bốc lên.
Nhưng ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, hắn đang đợi.
Ngày thứ ba, Liễu Kình Vũ vẫn án binh bất động, mà Ủy ban cải cách và phát triển thành phố bên kia vẫn không có động tĩnh.
Sáng sớm ngày thứ tư, Liễu Kình Vũ cũng không đến tòa nhà Huyện ủy, sau khi
thức dậy liền gọi Trình Thiết Ngưu lái xe đi thẳng đến Ủy ban cải cách
và phát triển thành phố Nam Hoa.
Trên đường trước khi đến Ủy ban cải cách và phát triển, Liễu Kình Vũ gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban cải
cách và phát triển thành phố Trịnh Đông Giang:
– Chủ nhiệm Trịnh, chào ông, tôi là Liễu Kình Vũ của huyện Thụy Nguyên, không biết phần
phương án kế hoạch đó của huyện Thụy Nguyên chúng tôi hiện tại tiến
triển như thế nào rồi, đã được thẩm định thông qua chưa?
Trịnh Đông Giang vẻ mặt tươi cười nói:
– Ồ, là đồng chí Liễu Kình Vũ à, phương án của huyện Thụy Nguyên các cậu
tôi đã cùng với các ban ngành cấp dưới chú ý quan tâm đến, phần phương
án kế hoạch này đã đang trong quá trình phê duyệt, chúng tôi bên này
nhất định sẽ lấy tốc độ nhanh nhất, quy trình đơn giản nhất để giải
quyết phần phương án kế hoạch này của các cậu.
Biểu hiện lúc nói chuyện của Trịnh Đông Giang vô cùng nhiệt tình, nhưng Liễu Kình Vũ ở
trong quan trường đã lăn lội nhiều năm như vậy, câu gì cũng không nghe
được, tên Trịnh Đông Giang này căn bản chính là đang làm lấy lệ với
mình. Liễu Kình Vũ có thể kết luận, hiện tại phần tài liệu này e rằng
đến cả quy trình đầu tiên cũng chưa làm xong.
Vì vậy, đợi Trịnh
Đông Giang nói xong, hắn trực tiếp cúp điện thoại. Lập tức, không lâu
sau đó, Liễu Kình Vũ đã có mặt ở trong văn phòng của Trịnh Đông Giang.
Trịnh Đông Giang nhìn thấy Liễu Kình Vũ đột nhiên xuất hiện, lúc ấy liền sửng sốt một chút. Ông ta không ngờ, bây giờ mới 8 rưỡi, bản thân ông ta vừa mới đến văn phòng không lâu, Liễu Kình Vũ vậy mà đã chạy đến đây rồi.
Trịnh Đông Giang cười nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu sao lại tới sớm như vậy.
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
– Tôi không đến sớm không được, hiện tại thời gian của tôi không còn
nhiều nữa. Chủ nhiệm Trịnh, phương án kế hoạch của huyện Thụy Nguyên
chúng tôi hiện tại đã tiến triển đến bước nào rồi, hôm nay có thể thẩm
duyệt thông qua chưa?
Trịnh Đông Giang lập tức nhíu mày nói:
– Cụ thể đến bước nào rồi tôi cũng không biết rõ, nhưng hôm nay thì chắc
chắn không thể thầm định thông qua được, nhanh nhất cũng phải cần thời
gian nửa tháng. Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu hẳn là biết, chúng tôi làm
bất cứ việc gì đều phải có quy trình.
Trong lúc nói chuyện, Trịnh Đông Giang cố ý bày ra một bộ dáng vô cùng nghiêm túc, cho thấy tác phong làm việc chuyên nghiệp.
Liễu Kình Vũ nhìn rõ nét mặt của Trịnh Đông Giang, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Chủ nhiệm Trịnh, tôi muốn hỏi ông, có phải tất cả mọi phương án kế
hoạch các ông đều sẽ nghiêm khắc dựa theo những quy trình đã định để
giải quyết không?
Trịnh Đông Giang lập tức nói:
– Đương nhiên rồi, chúng tôi là cơ quan của nhà nước, chúng tôi nhất định phải tuân theo những quy trình để làm việc.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:
– Tốt, nếu ông đã nói các ông sẽ nghiêm túc dựa theo quy trình để làm
việc, như vậy tôi muốn hỏi ông, tại sao phương án kế hoạch của huyện
Thanh Phong ngay buổi chiều ngày hôm đó đã được thẩm duyệt thông qua
rồi, mà phương án kế hoạch của huyện Thụy Nguyên chúng tôi đã qua 4 ngày nhưng vẫn chưa được thông qua? Đồng chí Trịnh Đông Giang, đồng chí có
phải hay không có ý kiến gì với cá nhân Liễu Kình Vũ tôi, nếu tôi có chỗ nào đắc tội với đồng chí, đồng chí cứ việc nói ra.
Nghe thấy
Liễu Kình Vũ nói như vậy, sắc mặt Trịnh Đông Giang lập tức trầm xuống.
Ông ta rất buồn bực, phương án kế hoạch của huyện Thanh Phong ông ta đã
ra lệnh phải giữ bí mật rồi, tại sao còn bị lộ ra ngoài, tuy nhiên trước mặt Liễu Kình Vũ, ông ta lại không thể dễ dàng dao động, ông ta lạnh
lùng nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, xin đồng chí nhớ kỹ, tôi mới
là Chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển, công việc của chúng tôi phải làm như thế nào còn chưa tới lượt đồng chí đến khoa chân múa tay đâ.
Đồng chí Liễu Kình Vũ, nếu đồng chí không có việc gì khác, mời đồng chí
rời khỏi đây, tôi còn phải làm việc.
Đối diện với lệnh đuổi
khách của Trịnh Đông Giang, vốn dĩ phải tức giận nhưng Liễu Kình Vũ đột
nhiên mỉm cười, chỉ có điều nụ cười của Liễu Kình Vũ theo Trịnh Đông
Giang thấy có chút quỷ dị, nụ cười lúc này của Liễu Kình Vũ không được
bình thường.
Ngay khi Trịnh Đông Giang sửng sốt như vậy, Liễu
Kình Vũ đã từng bước đi đến trước mặt Trịnh Đông Giang, một tay nắm lấy
cánh tay của Trịnh Đông Giang, khuôn mặt tươi cười nói:
– Đồng chí Trịnh Đông Giang, tôi nghĩ, chúng ta cần phải nói chuyện một chút.
Vừa nói Liễu Kình Vũ vừa kéo Trịnh Đông Giang ra bên ngoài.
Sức Liễu Kình Vũ rất lớn, Trịnh Đông Giang chỉ là người làm việc văn phòng, làm sao có thể đỡ lại được sức của Liễu Kình Vũ. Ông ta ra sức giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thể giãy ra được, Trịnh Đông Giang lập tức lớn tiếng nói:
– Liễu Kình Vũ, cậu buông tôi ra, buông tôi ra.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ căn bản lại không thèm để ý đến ông ta nói cái gì,
giống như diều hâu hung hăng kiềm chặt lấy tay của ông ta, từng bước một bước ra bên ngoài phòng làm việc.
Lúc này, Trịnh Đông Giang
thật sự sợ hãi, Trịnh Đông Giang cũng đã từng nghe qua tính khí nóng nảy của Liễu Kình Vũ, ông ta nghe nói Liễu Kình Vũ lúc còn làm Chủ tịch thị trấn đã từng hành hung cấp trên Chủ tịch huyện Tiết Văn Long, biết đến
nay, sự việc Tiết Văn Long bị hành hung vẫn là chuyện cười của người dân và của những cán bộ trong huyện. Hiện tại, Liễu Kình Vũ sẽ không phải
là muốn làm lại cảnh tượng hành hung Tiết Văn Long năm đó chứ.
Đầu óc Trịnh Đông Giang suy nghĩ rất nhanh, tìm kế để thoát thân.
Lúc này, Trịnh Đông Giang đã bị Liễu Kình Vũ trực tiếp kéo ra khỏi văn
phòng, ở bên ngoài phòng làm việc. Vừa lúc đó có hai Phó chủ nhiệm Ủy
ban cải cách và phát triển đi đến muốn báo cáo công việc với Trịnh Đông
Giang, thấy Liễu Kình Vũ đang kéo Trịnh Đông Giang sắc mặt không tốt ra
bên ngoài, hơn nữa Trịnh Đông Giang còn đang cố gắng giãy giụa.
Hai người lập tức cản lại đường đi của Liễu Kình Vũ, một tên mập mạp trong số đó tức giận nói:
– Cậu là ai, mau buông Chủ nhiệm Trịnh của chúng tôi ra.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn tên mập mạp một cái:
– Cút sang một bên.
Tên mập mạp cũng khá cao, chỉ thấp hơn Liễu Kình Vũ ba bốn centimet, nhưng
cân nặng chắc chắn hơn gấp đôi Liễu Kình Vũ, vì vậy, nhìn thấy dáng
người gầy yếu của Liễu Kình Vũ, tên mập này liền sinh ra cảm giác chiếm
ưu thế, lập tức khí thế hùng hổ nói:
– Con bà nó, tao bảo mày buông ra.
Vừa nói, tên mập này vừa vươn bàn tay to về phía mặt Liễu Kình Vũ quạt qua.
Hắn ta muốn dùng một chiêu vây Ngụy cứu Triệu.
Tức giận trong lòng Liễu Kình Vũ lúc này đang dâng cao, phải biết rằng,
Liễu Kình Vũ bây giờ mặc dù đang kéo tay Trịnh Đông Giang, nhưng lại
không dùng bất kỳ thủ đoạn gì với ông ta, bởi vì hiện tại Liễu Kình Vũ
đã không còn là Liễu Kình Vũ của trước đây khi làm Chủ tịch thị trấn
nữa, trong lòng hắn hiểu rất rõ, chỉ dựa vào vũ lực thì căn bản không
giải quyết được vấn đề gì.
Hắn sở dĩ phải kéo Trịnh Đông Giang
là bởi vì hắn muốn đưa Trịnh Đông Giang đi tìm Bí thư Thành ủy Đới Giai
Minh, hắn muốn đến trước mặt Đới Giai Minh phân tích đúng sai, đương
nhiên, hắn cũng phải hù dọa Trịnh Đông Giang một chút, dù sao, sâu trong lòng Liễu Kình Vũ cũng vô cùng căm giận, hắn thật sự rất muốn lôi Trịnh Đông Giang ra ngoài đánh một trận, nhưng hiện tại trong lòng hắn phải
khắc chế.
Chính bởi vì như vậy, trong lòng Liễu Kình Vũ mới nhẫn nhịn cơn giận.
Hiện tại cái tên mập này vậy mà lại chủ động ra tay muốn đánh Liễu Kình Vũ, tên này quả thực là muốn đi tìm cái chết rồi.
Liễu Kình Vũ vừa ra tay vừa lạnh lùng nói:
– Tên mập, nhớ kỹ, đây chính là anh đánh tôi trước, tôi đây chính là đang phòng vệ chính đáng.
Theo lời nói của Liễu Kình Vũ nói ra, thân hình to béo của tên mập đã bay ra ngoài, phịch một tiếng ngã lăn trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
Lúc này một tên Phó chủ nhiệm khác đứng bên cạnh tên mập nhìn thấy Liễu Kình Vũ nhìn đến mình, lập tức nơm nớp lo sợ nói:
– Cậu, cậu muốn là gì?
Nhưng gã ta biết, sức lực và thể trọng của vị đồng nghiệp béo kia của gã vô
cùng lớn, hiện tại vậy mà lại bị người đối diện này một cước đá bay ra
ngoài, cái này cần bao nhiêu sức đây.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn tên này một cái, căn bản cũng không để ý đến gã ta, trực tiếp kéo Trịnh Đông Giang đi ra ngoài.
Trịnh Đông Giang nhìn thấy tình huống này, biết tình thế của mình có chút
không ổn. Ông ta cũng là một người hiểu chuyện, biết đạo lý tránh voi
chẳng xấu mặt nào, lập tức đảo mắt nói:
– Liễu Kình Vũ Liễu Kình
Vũ, không nên gấp gáp, không nên gấp gáp, cậu không phải muốn xử lý việc phương án kế hoạch đường cao tốc sao, tôi đây sẽ bảo người giúp cậu
giải quyết, cậu đừng kích động.
Trong lúc nói chuyện, giọng Trịnh Đông Giang có chút run rẩy, hai chân cũng có chút run rẩy.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Trịnh Đông Giang một cái nói:
– Chủ nhiệm Trịnh, có một điểm ông cứ việc yên tâm, tôi sẽ không động thủ đánh ông đâu. Tôi đây là muốn dẫn ông cùng đi tìm Bí thư Thành ủy Đới
để phân xử đúng sai, tôi muốn ở trước mặt Bí thư Đới hỏi một chút, tại
sao phương án kế hoạch của huyện Thụy Nguyên chúng tôi giao nộp trước
huyện Thanh Phong, mà phương án kế hoạch của huyện Thanh Phong lại được
phê duyệt thông qua 4 ngày trước, của chúng tôi thì một chút động tĩnh
cũng không có. Lẽ nào bởi vì cô em vợ của ông đang làm việc ở huyện
Thanh Phong, có khả năng sẽ nhận được sự chiếu cố của huyện Thanh Phong
nên ông đặc cách giải quyết, còn huyện Thụy Nguyên chúng tôi không có
thân thích của ông, nên ông có thể ra sức khước từ, tôi chính là muốn
hỏi Bí thư Đới, hành vi này của ông có tính là thiên vị không.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ tiếp tục kéo Trịnh Đông Giang đi ra ngoài.
Vừa bắt đầu, Trịnh Đông Giang nghe thấy Liễu Kình Vũ nói không đánh ông ta, trong lòng lập tức ổn định hơn rất nhiều, chỉ cần Liễu Kình Vũ không
xuống tay, bản thân ông ta căn bản không cần phải sợ. Nhưng mà, sau khi
ông ta nghe thấy Liễu Kình Vũ nói ra cô em vợ của mình, trên mặt Trịnh
Đông Giang lập tức do dự. Rất nhiều việc, có thể làm nhưng không thể
nói, càng không thể phơi bày ra bên ngoài, nếu Liễu Kình Vũ thật sự đem
chuyện này nói ra trước mặt Đới Giai Minh, thì bản thân ông ta thực sự
không biết trả lời như thế nào.