Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 175: Chương 175: Tiền mất tật mang




Sau khi xong hết thảy mọi chuyện, Hạ Quang Minh nhìn Liễu Kình Vũ.

Nhưng, Hạ Quang Minh thật không ngờ, lúc này Liễu Kình Vũ lại cười khổ nói:

- Chủ tịch huyện Hạ, cảm ơn ngài giúp tôi giải quyết vấn đề dự toán tài chính của Phòng Quản lý đô thị huyện. Vấn đề có liên quan đến con gái ngài, tôi sẽ cố hết sức giúp ngài phối hợp giải quyết. Nhưng tôi nói thật, người bạn này của tôi ngày mai khẳng định sẽ tới huyện Cảnh Lâm chúng ta. Hơn nữa lãnh đạo bọn họ có chỉ thị khẳng định phải điều tra. Tôi cho rằng để đảm bảo cậu ấy 100% không nắm được bất cứ chứng cớ gì. Nếu...tôi nói nếu, nếu con gái của ngài thật sự được đề bạt làm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, tốt nhất nên nhanh chóng cách chức của cô ấy, nên là cấp bậc gì thì nên khôi phục lại cấp bậc ấy. Nếu không một khi người ta nắm được nhược điểm rồi, cho dù tôi và cậu ấy có quan hệ đi nữa, với tính cách khẳng khái của cậu ấy, tôi cũng không cách nào khuyên bảo được, ngài nói xem.

Sau khi Hạ Quang Minh nghe xong, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu. Ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại giữ lại một kế đề phòng như vậy, mình thật sự bị hắn xỏ mũi. Nhưng ông ta cũng không thể không cắn răng gật gật đầu nói:

- Được, tôi biết rồi, cậu yên tâm đi, bạn của cậu sau khi tới đây tuyệt đối sẽ không phát hiện được vấn đề gì đâu.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

- Được, vậy là tốt rồi, Chủ tịch huyện Hạ ngài cứ tiếp tục làm việc đi, tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa. Sau khi tôi trở về liền gọi điện thoại cho người bạn kia của tôi, tận lực khuyên bảo anh ta.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy rời đi.

Sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi, Hạ Quang Minh tức giận, nổi trận lôi đình cầm chén trà trên bàn ném xuống đất, tức giận nói:

- Con bà nó chứ, lần này ông đây tiền mất tật mang, vốn nghĩ có thể nhân cơ hội này thu phục Liễu Kình Vũ. Thật không ngờ lại lôi cả con gái ông đây bị vạ lây rồi.

Tuy nhiên chuyện đã phát triển đến tình trạng này, Hạ Quang Minh biết rằng, mình nhất định phải nhanh chóng gọi điện thoại giải quyết chuyện này. Nếu chẳng may tin này lọt ra ngoài thật, mình sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái, cho nên nhanh chóng đưa cô con gái vừa mới lên ngồi vào vị trí Phó bí thư Đảng ủy thị trấn chưa được mấy ngày, mông còn chưa ngồi ấm chỗ trở lại làm một nhân viên bình thường. Toàn bộ quá trình không đến một buổi tối đã làm xong, hiệu suất vô cùng cao.

Trong quan trường có một đám cán bộ, chuyện có liên quan đến lợi ích của dân chúng, khi cần chịu trách nhiệm, ra sức trốn tránh, thái cực thôi thủ, đùn đẩy lẫn nhau, một chuyện nhỏ có thể kéo cái 3~5 tuần, thậm chí là 3~5 năm, nhưng khi liên quan đến lợi ích thiết thân của bọn nó, bọn họ có thể phát huy ra một năng lượng siêu cường, giống như Hạ Quang Minh, trong thời gian cực ngắn liền giải quyết xong hết thảy chướng ngại.

Hạ Quang Minh bị Liễu Kình Vũ chọc giận, nhưng lúc này lại chỉ có thể nuốt hận vào trong.

Liễu Kình Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực trở về Phòng Quản lý đô thị huyện.

Sau khi trở về, Liễu Kình Vũ liền bận rộn công việc, cũng không liên lạc gì với đám người Hàn Minh Cường, Vương Ngọc Cần. Bởi vì hắn tin, chuyện phương án dự toán tài chính được giải quyết bọn họ sớm đã biết rồi. Lúc này, không cần phải đi kích động bọn họ.

Mắt thấy còn có ba ngày nữa sẽ đến ngày nghỉ Tết, nhưng chuyện liên quan đến tiền thưởng năm nay vẫn chưa thấy gì, cũng không ai biết được phát bao nhiêu tiền. Đây có thể cũng là nỗi lo của rất nhiều người trong Phòng Quản lý đô thị huyện, vì tất cả mọi người đều biết, khoản tiền phạt được hoàn trả kia đã được gửi đến tài khoản của Phòng Quản lý đô thị rồi, vì sao đến bây giờ vẫn chưa phát. Theo lệ thường, tiền thưởng hẳn là phải phát xong rồi chứ. Liễu Kình Vũ rốt cuộc đang tính làm cái gì vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, khắp Phòng Quản lý đô thị đều bàn luận, những lời đồn đại xôn xao, nhưng từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ vẫn như cũ, Lã Vọng buông cần, không chút hoang mang bận rộn đủ công chuyện.

Buổi chiều nọ, Vương Ngọc Cần cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bị Hàn Minh Cường xui khiến, chị ta liền đến gõ cửa phòng làm việc Liễu Kình Vũ, nói với Liễu Kình Vũ:

- Trưởng phòng Liễu, khoản tiền phạt được hoàn trả hiện tại cũng đã được gửi đến tài khoản Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta. Ngài xem khoản tiền phi pháp này khi nào thì có thể phát. Hiện tại rất nhiều cán bộ trong Phòng cũng đang sốt ruột chờ đợi, rất nhiều người đã đợi khoản tiền này hơn một năm rồi.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói với Vương Ngọc Cần:

- Đồng chí Vương Ngọc Cần, chuyện này không cần cô quan tâm. Cô chỉ cần làm tốt công tác của cô là được rồi.

Vương Ngọc Cần ngạc nhiên, khi chị ta định nói tiếp, Liễu Kình Vũ khoát tay về phía chị ta, cầm điện thoại trên bàn bấm số điện thoại văn phòng của Long Tường:

- Long Tường, thông báo tất cả thành viên tổ Đảng, nửa giờ sau họp hội nghị Đảng, thảo luận về việc sử dụng khoản tiền phi pháp kia.

Khi Vương Ngọc Cần nghe thấy cuộc điện thoại của Liễu Kình Vũ, cô liền biết, mình tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa, cho nên đành ủ rũ rời đi.

Một lát sau, trong phòng làm việc của Hàn Minh Cường.

Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh, ba người lại tụ tập lại.

Lưu Thiên Hoa cau mày nói:

- Lão Hàn à, anh nói xem tại sao Liễu Kình Vũ lại đột nhiên nói muốn thảo luận việc sử dụng khoản tiền kia vậy. Khoản tiền đó có cái gì cần phải chú ý chứ, dùng để thêm tiền thưởng thôi mà.

Lúc này, Trương Tân Sinh lại cau mày nói:

- Tôi thấy không đơn giản như vậy đây, nhất qua hai chuyện tài vụ lần trước, tôi phát hiện tiểu tử Liễu Kình Vũ này có thể ngồi vững vàng trên vị trí Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị, bao kỳ mưu diệu kế, không ngờ có thể liên tiếp giải quyết được những vấn đề khó giải quyết kia. Từ điểm này có thể thấy được, tiểu tử Liễu Kình Vũ này không thích làm theo bài bản, tôi thấy nếu hắn muốn tiến hành thảo luận chuyện này. Đây rất có thể là đòn phản kích hai trận vừa rồi của chúng ta, chúng ta không thể không đề phòng.

Lưu Thiên Hoa cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ thật sự dám không phát khoản này tiền phi pháp này làm tiền thưởng hay sao.

Lúc này, Hàn Minh Cường đột nhiên sáng mắt, đột nhiên cười ha hả, nói:

- Ha ha, tôi thấy rất có thể xảy ra khả năng này. Đối với Liễu Kình Vũ này, chúng ta không thể phân tích hắn bằng lối suy nghĩ của người bình thường. Tôi cho rằng rất có thể xảy ra khả năng này, bởi vì theo cách hành động của Liễu Kình Vũ cho thấy, hắn lúc nào cũng tự nhận vì dân chúng làm chút chuyện tốt. Nếu suy nghĩ từ góc độ này, hắn thật sự rất có thể dùng khoản tiền phi pháp này để làm việc khác. Chẳng qua nếu như hắn thật sự muốn làm vậy, lần này, tôi tuyệt đối sẽ khiến hắn thất bại thảm hại, hừ, muốn chơi tôi sao, hắn còn non lắm.

Khi nghe Hàn Minh Cường nói ra những lời này, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh khóe miệng giật giật. Hiện tại bọn họ có thể hiểu lời Hàn Minh Cường nói là “muốn chơi tôi sao, hắn còn non lắm” khi nói những lời này, đã có một loại tâm lý oán hận. Bởi vì gần như mỗi lần Hàn Minh Cường nói ra những lời này, âm mưu của đám người Hàn Minh Cường bàn bạc ra đều bị Liễu Kình Vũ phá hết.

Tuy nhiên hai người vì nể mặt Hàn Minh Cường, chỉ đành nén ở trong lòng. Nhưng trong thâm tâm bọn họ lại đang âm thầm cầu khẩn: “Ông trời à, cầu người, lần này ngàn vạn lần đừng để cho những lời này của Hàn Minh Cường lại có tác dụng ngược lại.”

Ba người hàn huyên một lúc, cách thời gian họp cũng không lâu nữa, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh đứng dậy đi trước. Nhưng Hàn Minh Cường lại không chút hoang mang nhìn đồng hồ, chọn thời gian, lần nào y cũng muốn bảo đảm mình tiến vào văn phòng muộn hơn Liễu Kình Vũ vài giây, dùng cách này để lộ rõ địa vị của mình cao hơn Liễu Kình Vũ.

Nhưng, lần này, y lại tính sai rồi.

Lúc này, Liễu Kình Vũ tới hội trường trước hai phút, sau khi ngồi xuống, nhìn thấy duy chỉ có mình Hàn Minh Cường vắng mặt, những thành viên khác của tổ Đảng đến đã đến đông đủ, Liễu Kình Vũ trực tiếp cầm mic nói:

- Được rồi, nếu tất cả mọi người đều đến cả rồi, mà đồng chí Hàn Minh Cường khẳng định cũng đã có thói quen đến sát giờ, hội nghị ngày hôm nay của chúng ta hiện tại sẽ bắt đầu, dù sao lát nữa đồng chí ấy cũng sẽ đến.

Nói xong, khi mọi người đang tròn mắt kinh ngạc, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói

- Hôm nay triệu tập mọi người mở cuộc họp này chủ yếu là thảo luận một chút về chuyện có liên quan tới khoản tài chính vừa mới chuyển xuống có liên quan đến khoản tiền phi pháp thu từ việc phạt. Theo tôi được biết, trước kia, khoản tiền phi pháp vẫn luôn được dùng để phát thưởng. Đối với vấn đề này mọi người có ý kiến gì không, đồng chí Hàn Minh Cường không ở đây, đồng chí Lưu Thiên Hoa nói trước đi.

Lúc này, Liễu Kình Vũ liền chỉ điểm.

Lưu Thiên Hoa không nghĩ đến Liễu Kình Vũ bất ngờ tập kích, tuy nhiên anh ta cũng không phải loại hiền lành gì, liền nói:

- Trưởng phòng Liễu, trong mắt của tôi tồn tại tức là hợp lý. Cho dù hợp quy định hay không, chế độ này đã thực hiện trong Phòng rất nhiều năm, chưa từng có Trưởng phòng nào dị nghị cả. Cho nên tôi cho rằng, chuyện này chúng ta vẫn nên làm theo lệ cũ thì hơn.

Lưu Thiên Hoa nói xong, Trương Tân Sinh liền nhảy ra nói tiếp:

- Đúng vậy, tôi ủng hộ ý kiến của đồng chí Lưu Thiên Hoa. Trước kia chúng tôi đều làm như thế này đấy, hiện tại chúng ta cũng không cần phải thay đổi gì cả. Bằng không, sẽ khiến quần chúng cán bộ trong Phòng bất mãn.

Liễu Kình Vũ nghe xong chỉ thản nhiên cười. Hắn đang định nói chuyện thì cửa phòng họp liền mở ra, Hàn Minh Cường từ bên ngoài đi vào. Khi y nhìn thấy không khí trong phòng họp lúc ấy liền ngạc nhiên. Y thật không ngờ, hội nghị không chờ y đã bắt đầu.

Lúc này, Liễu Kình Vũ liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Minh Cường một cái rồi cười nói:

- Đồng chí Hàn Minh Cường à, hy vọng lần sau đồng chí tới họp sớm một chút. Tôi có thói quen không thích đợi người khác. Cho nên về sau mỗi lần họp, nếu thời gian cuộc họp của phòng cũng không phải lâu lắm. Tôi cũng đã thông báo trước rồi, hội nghị sẽ tùy lúc mà bắt đầu. Nếu đồng chí muốn được cảm thấy mỗi lần mình đều là người cuối cùng trình diện, qua cách đó để có thể lộ rõ thân phận của mình tương đối cao. Vậy thì lần sau hy vọng đồng chí đến đúng giờ.

Liễu Kình Vũ nói xong câu đó, nét mặt của Hàn Minh Cường liền cứng đơ lại. Y không ngờ, nhiều ngày trôi qua như vậy, một Liễu Kình Vũ vẫn luôn không có cách đối phó với y chỉ có thể nhịn, không ngờ đột nhiên lại gây khó dễ, trực tiếp nói trúng mục đích đến muôn của y. Điều khiến y cảm thấy thực sự tức giận là không ngờ Liễu Kình Vũ trực tiếp bắt đầu hội nghị mà không chờ y. Đây quả thực là một cái tát thẳng vào mặt y mà. Cái tát này đánh “bốp~ bốp~” thật kêu, chiêu này thật sự quá độc ác rồi.

Nhưng, Hàn Minh Cường đâu biết rằng, chiêu ác độc nhất của Liễu Kình Vũ còn ở phía sau kìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.