Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 174: Chương 174: Vây Ngụy cứu Triệu




Hạ Quang Minh nói rất quang minh chính đại, khiến Liễu Kình Vũ căn bản không tìm ra chút sơ hở và cơ hội phản bác. Hạ Quang Minh nói xong, ngay cả ông ta cũng có chút đắc ý.

Nhưng, sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong chỉ thản nhiên cười, gật gật đầu nói:

- Phải, Chủ tịch huyện Hạ, ngài nói rất có lý, sau này tôi sẽ theo ý ngài mà làm. Xem ra, chuyện thứ hai có liên quan đến ngài, tôi vốn muốn hồi báo với ngài, hiện tại tôi cần phải thực sự suy nghĩ kỹ rồi làm vậy.

Nói xong, Liễu Kình Vũ cố ý làm ra bộ dạng rất do dự, ngón cái và ngón trỏ tay phải sờ sờ cằm, lắc lắc đầu suy tư.

Vốn, Hạ Quang Minh căn bản cũng không hứng thú gì với chuyện thứ hai của Liễu Kình Vũ, nhưng nghe Liễu Kình Vũ mới vừa nói chuyện thứ hai có liên quan đến mình, lòng ông ta liền lo lắng. Tiếp xúc với Liễu Kình Vũ nhiều lần như vậy, ông ta hiểu rất rõ Liễu Kình Vũ là dạng người gì. Người này tuy rằng làm việc mạnh tay, nhưng thường có chiêu phòng phía sau. Thật sự phải để ý, nếu không mình có thể giống như Tiết Văn Long, chết trong tay tên thằng nhãi này.

Nhưng muốn mình xin hắn, bảo hắn nói ra chuyện thứ hai, vậy cũng quá mất mặt rồi. Hơn nữa mình cũng vừa mới khuyên người ta phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm mà, rõ ràng thằng nhãi này đang mượn việc này để giở trò rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Quang Minh vừa tức vừa hận Liễu Kình Vũ. Nếu ngồi đối diện không phải là Liễu Kình Vũ, mà là thuộc hạ của ông ta, ông ta đã sớm đập bàn chửi đuổi đối phương ra ngoài rồi.

Làm sao bây giờ, Hạ Quang Minh đối mặt với Liễu Kình Vũ, lúc này bất ngờ sinh ra một cảm giác bất lực. Tiểu tử này thật sự rất quái đản, Hạ Quang Minh chỉ có thể lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ ở nơi đó biểu diễn, bởi vì ông ta biết, Liễu Kình Vũ khẳng định là muốn nói ra chuyện thứ hai kia.

Nhưng, Liễu Kình Vũ sau khi cố làm ra vẻ một lúc, lại đứng phắt dậy, nói với Hạ Quang Minh:

- Chủ tịch huyện Hạ, tôi nghĩ những lời ngài vừa mới nói với tôi rất đúng, gặp bất cứ chuyện gì đều phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm. Nếu ngài đã không muốn giúp tôi giải quyết chuyện phương án dự toán tài chính, tại sao tôi phải vội vã nói chuyện có liên quan đến ngài cho ngài chứ. Cho dù ngài bị chuyện này làm ảnh hưởng, thậm chí vì vậy mà bị lãnh đạo cấp trên đặc biệt để ý, vậy cũng không có liên quan đến tôi. Thôi đi, tôi không quấy rầy Chủ tịch huyện Hạ nữa, ngài làm việc đi, tôi đi đây.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy xoay người đi ra ngoài, không chút do dự.

Nhưng, lúc này, Hạ Quang Minh ngồi không yên, nhất là câu vừa rồi của Liễu Kình Vũ "Cho dù ngài bị chuyện này làm ảnh hưởng, thậm chí vì vậy mà bị lãnh đạo cấp trên đặc biệt để ý" càng làm cho lòng của ông ta trở lên rối rắm. Đối với thủ đoạn của tiểu tử này, ông ta hiểu khá rõ, cho nên, khi ông ta nhìn thấy Liễu Kình Vũ sắp đi, Hạ Quang Minh vội vàng lớn tiếng nói:

- Được lắm, Liễu Kình Vũ, cậu thắng, cậu nói đi, chuyện thứ hai rốt cuộc là chuyện gì?

Lúc này Liễu Kình Vũ mới xoay đầu lại nói với Hạ Quang Minh:

- Chủ tịch huyện Hạ, tôi thật sự không muốn nói, dù sao nói cho ngài đối với tôi cũng không có gì tốt, đến lúc đó phương án dự toán tài chính của Phòng Quản lý đô thị huyện chúng tôi vẫn không được thông qua mà.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Hạ Quang Minh đầy tức giận, ông ta biết rõ ràng Liễu Kình Vũ cố ý chọc giận chính mình, nhưng không nhịn được, chỉ có thể tức giận nói:

- Được, tôi cam đoan, nếu chuyện cậu nói thật sự quan trọng như vậy, tôi sẽ giúp cậu kéo dài thời gian dự toán tài chính.

Liễu Kình Vũ lúc này mới cười gật gật đầu, quay lại, vừa đi vừa nói:

- Phải rồi, vẫn là Chủ tịch huyện Hạ lấy đại cục làm trọng, tấm lòng rộng lượng, ngài thực là tấm gương cho lớp trẻ chúng tôi học tập.

Nghe Liễu Kình Vũ nói những lời này, Hạ Quang Minh lại càng tức giận, hận không thể tát cho Liễu Kình Vũ một phát. Tiểu tử này, nói chuyện thật sự rất sắc bén, đây không phải muốn khiến cho mình xuống đài không được sao. Tuy nhiên cũng may hiện tại trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, Hạ Quang Minh cũng không quản nhiều chuyện như vậy, trời đất bao la, quan chức quan trọng nhất, bảo vệ được chức vụ, hết thảy không cần lo gì nữa.

Nhưng, điều khiến Hạ Quang Minh không ngờ chính là, sau khi Liễu Kình Vũ ngồi xuống, lại đưa ra một vấn đề mới:

- Chủ tịch huyện Hạ, ngài cũng biết, phương án dự toán tài chính lần này, các bộ môn có liên quan chỉ cho chúng tôi thời gian hai ngày để chúng tôi chỉnh sửa lại một lần nữa. Tôi vừa mới nhậm chức, vẫn còn mù mờ, cái gì cũng không hiểu, tôi thấy chuyện này rõ ràng là có người cố ý gây khó dễ cho chúng tôi. Cho nên tôi thấy việc này ngài có thể giúp Phòng Quản lý đô thị huyện chúng tôi không phải chỉnh sửa lại phương án dự toán kia, bảo các bộ môn có liên quan trực tiếp huỷ bỏ thông báo kia là được rồi, ngài thấy có được không.

Hạ Quang Minh lạnh lùng nói:

- Được, cái này phải xem tin tức kia của cậu rốt cuộc là cái gì đã.

Nói cũng đã nói được một nửa rồi, Liễu Kình Vũ cũng không hề giấu giếm, cố ý giả bộ nghiêm trọng trầm giọng nói:

- Chủ tịch huyện Hạ, là như vậy, tôi có một người bạn là phóng viên của một tờ báo nổi tiếng, hôm nay cậu ấy gọi điện thoại cho tôi nói cho tôi biết ngày mai cậu ấy sẽ phải đến huyện Cảnh Lâm chúng ta để phỏng vấn một việc. Nghe nói cậu ấy nhận được tin tố cáo nói là con gái của ngài vừa mới trở thành nhân viên công chức chưa tới một năm, mà đã được đề bạt làm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Hồng Kiều rồi. Cậu ấy nói chuyện này nghe thật sự khá nghiêm trọng, đây là vi phạm quy định đề bạt phân công, huống chi còn là một sinh viên đại học.

Có điều bạn của tôi nói, lãnh đạo cấp trên vô cùng coi trọng chuyện này, quyết định đưa chuyện này lên thành một chuỗi bài đưa tin, muốn tập trung lực lượng vào một số con cháu cán bộ được đề bạt vượt cấp, vi phạm quy định cất nhắc, giáng một đòn thật mạnh, muốn nghiêm túc đả kích hiện tượng đáng lên án này. Đương nhiên, tôi vẫn luôn tin tưởng vào nhân phẩm của Chủ tịch huyện Hạ, tôi tin ngài tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thiên vị như này. Cho nên tôi cũng từng định giải thích cho cậu ấy về nhân phẩm và đạo làm quan của ngài, khuyên cậu ấy đừng qua đây tiến hành phỏng vấn, bởi vì căn bản không thể có chuyện như vậy xảy ra được. Có điều cậu ấy nói với tôi tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, cậu ấy vẫn quyết định muốn qua đây xem một chuyến. Cho nên, chuyện này tôi cho rằng cần phải thông báo với ngài một tiếng mới được. Nếu không chẳng may kia người bạn kia của tôi tiến hành báo cáo chuyện này, cho dù chuyện này có thật hay không, đều là một sự xỉ nhục đối với hình tượng vĩ đại và hào quang của ngài, cũng là xỉ nhục hình tượng huyện Cảnh Lâm chúng ta. Nếu tin tức này thật sự lọt ra ngoài, lãnh đạo cấp trên, nhẹ thì cũng sẽ đặc biệt chú ý ngài.

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Hạ Quang Minh liền giật mình. Ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ dù mới đến Phòng Quản lý đô thị huyện làm được một thời gian, mà ngay cả chuyện về con gái mình cũng đã biết. Chuyện này mình vẫn luôn vô cùng giữ bí mật đó, theo lý những người biết chuyện này cũng không nhiều lắm, thằng nhãi này làm sao mà biết được. Tuy nhiên lúc này, ông ta biết nếu Liễu Kình Vũ đã biết chuyện này rồi, cho dù người bạn phóng viên mà hắn nói là thật là giả, vấn đề này cũng phải giải quyết nhanh gọn một chút. Bởi vì nếu chẳng may Liễu Kình Vũ nói thật, nếu chuyện này thật sự lộ ra ngoài, mình chắc chắn sẽ bị lãnh đạo cấp trên chú ý thậm chí là xử lý đấy.

Nghĩ đến đây, sâu trong nội tâm Hạ Quang Minh đã hoàn toàn hận chết Liễu Kình Vũ rồi. Ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại có thể nghĩ ra một chiêu “vây Nguỵ cứu Triệu” như vậy, vô cùng phẫn nộ, rồi lại vô cùng bất đắc dĩ. Ai bảo nhược điểm của mình bị Liễu Kình Vũ nắm trong tay chứ.

Trầm ngâm một chút, Hạ Quang Minh điều chỉnh lại tâm tình, khi nhìn về phía Liễu Kình Vũ ánh mắt và sắc mặt đều đầy vẻ chân thành, ông ta trầm giọng nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, chuyện này thật sự cảm ơn cậu, con gái tôi thực sự đang công tác ở trấn Hồng Kiều. Tuy nhiên việc nó được đề bạt làm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn hay không tôi cũng không rõ lắm. Tôi lập tức bảo Chánh văn phòng xuống điều tra tìm hiểu một chút, tranh thủ mau chóng giải quyết chuyện này, có sai thì sửa, không thì tiếp tục nỗ lực. Tuy nhiên cậucũng khuyên bạn cậu một lời, bảo bọn họ không nên hơi chút lại muốn bôi xấu lãnh đạo và chính quyền địa phương chúng ta. Như vậy đối với tất cả mọi người đều không có lợi.

Nghe Hạ Quang Minh nói vậy, Liễu Kình Vũ trong lòng tràn đầy khinh bỉ, tuy nhiên trên mặt Liễu Kình Vũ lại lộ ra một nụ cười chua xót, thở dài một tiếng nói:

- Chủ tịch huyện Hạ à, nói thật, tôi đã khuyên bạn tôi rồi, có điều cậu ấy cũng không nghe lời tôi. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, hiện tại tôi cũng không có tâm trí và tinh lực đi khuyên cậu ấy. Bởi vì chuyện dự toán tài chính của Phòng Quản lý đô thị chúng tôi, tôi phải đầu tắp mặt tối ở Phòng Quản lý đô thị chúng tôi. Ngài nói xem tôi bận rộn như vậy, tôi còn có tâm tư và tinh lực đi làm việc khác sao. Tôi thấy ngài nên đi tìm lãnh đạo Ban Tuyên giáo Thành ủy hoặc Ban Tuyên giáo tỉnh ủy, nhờ bọn họ ra mặt mới được. Có lẽ sau khi bọn họ ra mặt có thể thuận lợi giải quyết vấn đề này. Dù sao đối phương cũng là phóng viên báo chí, đều muốn lắng nghe cảm xúc của lãnh đạo địa phương một chút.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, Hạ Quang Minh tức muốn phát điên, trong lòng mắng thầm: “Tìm Ban Tuyên giáo Thành ủy và Ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Tôi đâu phải người ngu, tôi cũng đâu có điên. Nếu bọn họ biết được chuyện này, cho dù truyền thông không nói ra, chỉ sợ lãnh đạo cấp trên cũng biết chuyện này. Nếu chẳng may trên đường tôi thăng tiến lộ ra chuyện này, con đường làm quan sau này của tôi coi như tiêu luôn rồi. Liễu Kình Vũ cậu thật sự là quá vô sỉ, cậu không phải muốn tôi giúp cậu chuyện kia sao? Cậu nói thẳng là được, sao phải vòng vo vậy chứ.”

Tuy nhiên lời này của Hạ Quang Minh chỉ là nghĩ trong lòng nghĩ một chút, khi nhìn Liễu Kình Vũ, ông ta lại nói ra hoàn toàn khác:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, tôi thấy tìm ai cũng không bằng tìm cậu, dù sao cậu và đồng chí phóng viên kia là bạn bè của nhau. Cậu yên tâm, tôi lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Tài chính và Hội đồng nhân dân, bảo bọn họ bất kể thế nào, khó khăn thế nào, cũng phải giải quyết chuyện này cho cậu. Hiện tại cậu mau tập trung tinh lực giúp tôi chuyện này đi.

Nói xong, Hạ Quang Minh ngay trước mặt Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra đặc biệt gọi điện thoại cho người bên Phòng Tài chính và Hội đồng nhân dân, ngay trước mặt Liễu Kình Vũ xác nhận phương án của Phòng Quản lý đô thị huyện không có vấn đề gì lớn, và thông báo cho Phòng Quản lý đô thị huyện biết không cần sửa đổi gì nữa, trước đó là do có nhân viên khi làm việc nhìn lầm số liệu quan trọng rồi, hiện tại phúc tra lại, không sao rồi.

Sau khi làm xong hết thảy, trong lòng Hạ Quang Minh thầm nghĩ: “Liễu Kình Vũ à, thằng nhãi anh có thể giải quyết chuyện này cho tôi sao.”

Nhưng, Hạ Quang Minh lại tuyệt đối không ngờ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.