Bệnh viện số 2 Vũ Hán, lúc này Hạ Đông Nghi đã được chuyển sang phòng nghĩ dưỡng đặc biệt, có thể thấy Diệp gia vậy mà rất nhanh chóng đem việc này cho thu xếp chu đáo, thật ra việc này không mấy khó khăn với Diệp Khai, dù sao hắn cũng là Vũ Hán này một cái nhân vật đầu não.
Mấy ngày nay Hạ Đông Nghi vậy mà có chút nhức đầu với Phương Phương, tiểu nha đầu này không biết ăn phải thuốc gì vậy mà suốt ngày cứ cuốn lấy nàng, hết đưa thức ăn lại đến rót nước, bộ dáng vậy mà chả khác một điều dưỡng viên chuyên nghiệp là mấy. Càng lạ là cái tiểu nha đầu này vậy mà mặc nàng sai xử ra sao, mắng nhiếc thế nào vậy mà cũng một bộ dáng ngốc hề hề tập trung vào cong việc điều dưỡng bệnh nhân của mình.
“Cái này tiểu nha đầu vậy mà mắc bệnh gì a” Hạ Đông Nghi trong lòng có chút không quen đi ra, dù sao trước kia đấu khẩu mãi cũng thành thói quen, giờ tự nhiên đối thủ vậy mà không đánh mà quy hàng thì cũng là có chút tịch mịch khó chịu nha.
Diệp Khai cũng là không dám chần chờ, Diệp Vạn Toàn lão phụ thân đã giao cho hắn nhiệm vụ thì hắn cũng là phải nhanh chóng đi làm, nhất là cũng liên quan đến con trai hắn lưu lại cái truyền thừa, nên hắn cũng không dám chần chừ nấn ná lâu.
Ngay sau khi Diệp gia cao tầng buổi họp kết thúc, ngay hôm sau trời vừa quá trưa điểm hắn vậy mà đích thân sửa soạn trực tiếp đến bệnh viện, xét theo vai vế thì việc này là không hợp mấy, nhưng hắn lần này là không thể không đích thân ran mặt.
Sự xuất hiện của Diệp Khai lúc này vậy mà khiến cho Hạ Đông Nghi vậy mà có chút kinh ngạc, phải biết Diệp Khai là ai kia chứ, xét về vai vế cũng không nhất thiết phải đích thân đến thăm nàng như thế này. Hạ Đông Nghi vậy mà lúc này có chút thụ sủng nhược kinh.
“Tiểu Nghi cháu hôm nay thấy trong người thế nào? Đã khỏe lên chút nào chưa?” Diệp Khai trong mắt có chút ấm áp nhìn Hạ Đông Nghi, lời nói có chút quan tâm ôn nhu hỏi tới.
“Bác Diệp cảm ơn bác, cháu đã thấy đỡ nhiều rồi, thật là làm phiền bác quá! Đã giúp cháu thu xếp chuyện bệnh viện, giờ lại phiền bác đích thân tới thăm thế này, cháu vậy mà thấy thật là ngại quá!”
“Vậy thật là tốt! Bác còn lo sắp xếp như vậy cháu sẽ cảm thấy không quen, nếu cháu cần thêm gì cứ nói đừng có ngại, lát bác sẽ nói qua với Vương viện trưởng.”
“Bác Diệp thật là làm phiền bác quá! Cháu thấy như vậy là quá tốt rồi!”
Thấy Diệp Khai vậy mà bỗng nhiên quan tâm tới, Hạ Đông Nghi vậy mà có chút không quen, càng là thấy có gì đó bất thường không hợp lý, nhưng nàng chưa nghĩ ra việc bất thường này là đến từ đâu.
“Tiểu Nghi cháu không cần ngại. Ta thấy lúc này hỏi vấn đề này có chút không mấy thích hợp, nhưng ta lại không thể không hỏi?” Diệp Khai lúc này có chút đắn đo dò ý Hạ Đông Nghi.
“Bác Diệp có chuyện gì thì bác cứ hỏi, đừng ngại ạ!”
“Vậy a! … Cháu thấy Hiểu Phong nhà chúng ta làm sao?”
“Tốt ạ! … Bác Diệp sao bác lại hỏi chuyện này?” Hạ Đông Nghi vậy mà có chút mắc cở đỏ mặt đi ra, bộ dáng càng là có chút lúng túng mất tự nhiên.
“Chỉ tốt thôi sao? Không còn gì nữa sao?” Diệp Khai vậy mà ánh mắt có chút thâm thúy nhìn Hạ Đông Nghi.
“A! Cháu!…. Bác Diệp đổi một vấn đề khác hỏi được sao.” Hạ Đông Nghi lúc này mặt càng là đỏ hơn, phải nói con gái vậy mà da mặt có chút mỏng nha.
“Ha… ha… ha… Đông Nghi cháu xem!... Ta vẫn là không nên chọ cháu nữa, vẫn là nên đi thẳng vào vấn đề nha!” Diệp Khai vậy mà trên mặt không khỏi nở nụ cười, hắn vậy mà đã lâu không có thoải mái như vậy, dù sao hắn địa vị cũng không cho phép hắn biểu lộ cảm xúc ra mặt, nhưng hôm nay thì lại khác.
“Bác Diệp vậy mà đến trêu cháu….” Hạ Đông Nghi vậy là lúc này tâm lý có chút buông lỏng, phải biết lúc đầu Diệp Khai bước vào phòng nàng vậy mà có chút căng thẳng cùng sợ hãi nha, nhưng lúc này vậy mà liệu pháp tâm lý của Diệp Khai lại giúp nàng nói chuyện có thể thoải mái hơn, càng là ở giữa mô hình chung đã có một sự thân thiết.
“Ta nói chuyện này cũng là có chút làm khó cháu, tựu là cũng là có chút thiệt thòi cho cháu, nhưng cháu yên tâm Diệp gia sẽ cố gắng hết thảy để bù đắp thiệt thòi ấy cho cháu!... ”
“Bác Diệp bác cứ nói đi ạ!”
“Nếu Hiểu Phong nhà chúng ta đã chọn cháu, mà cháu cũng là không chê nó thì ta nghĩ đến lúc chúng ta người lớn cũng nên đứng ra làm cái gì đó cho hai đứa”
“Bác Diệp ý bác là…” Hạ Đông Nghi vậy mà lúc này có chút lúng túng, nàng vậy mà không nghĩ lúc này Diệp Khai lại đề cập đến vấn đề này.
“Đúng vậy! Ý ta là muốn để cho hai đứa tiến xa hơn, cũng là muốn cho cháu một cái danh phận. Cháu nghĩ sao về vấn đề này?”
“Cháu!...” Phải nói chuyện này nàng đã từ lâu rất mong chờ, nhưng lúc này Diệp Khai vậy mà đến hỏi càng là khiến cho nàng có chút bất ngờ.
“Bất ngờ quá phải không? Ta cũng thấy việc này vậy mà thật gấp! Cháu vậy có thể suy nghĩ thêm, dù sao đây cũng là cháu hạnh phúc cả đời. Haiz... Tiểu Phong đứa nhỏ lúc này lại như vậy!” Diệp Khai vậy mà có chút buồn bả thở dài, dù sao hắn cũng là tính trước đến chuyện này nên cũng là không mấy thất vọng.
“Bác Diệp! Cháu!... Ý cháu không phải vậy! Cháu chỉ sợ...” Hạ Đông Nghi vậy mà càng bối rối, nàng vậy mà trong lòng có chút lo lắng.
“Cháu làm sao? Đừng ngại có chuyện gì cứ nói! Diệp gia quyết không để cháu chịu thiệt thòi.” Diệp Khai thấy sự bối rối cùng lo lắng trong mắt hạ Đông Nghi nên càng là động viên tới.
“Bác Diệp thật là bác đồng ý cho cháu và Phong tử anh ấy!...” Hạ Đông Nghi vậy mà lúc này càng là có chút khó tin, chuyện này quả thật quá bất ngờ với nàng.
“Đúng vậy! Đây không phải chỉ là ý kiến của riêng mình ta, còn là đích thân lão nhân gia người mở miệng nói, chỉ cầu cháu đồng ý thì đợi cháu xuất viện, chúng ta Diệp gia sẽ chọn ngày đến Hạ gia nói chuyện với nhà cháu.”
“Bác Diệp bác nói thật! Cháu là không đang nằm mơ chứ ạ!” Hạ Đông Nghi vậy mà có chút không thể tin, đây không phải nói là Diệp gia đang thay Diệp Hiểu Phong đến cầu thân sao. Nàng vậy mà thật sự sẽ trở thành Diệp gia con dâu, thành Diệp Hiểu Phong chính thức thê tử a. Hạ Đông Nghi vậy mà lúc này càng là lâng lâng trong hạnh phúc, rốt cuộc nàng cũng chờ được ngày này.
Lúc này ở ICU phòng bệnh, Diệp Hiểu Phong hai mắt vậy mà mở chằm chằm nhìn lấy Diệp Thiên Thành, có thể thấy trong mắt hắn vậy mà có bao nhiêu là căm hận. Mấy ngày nay cái kia tiểu nha đầu Phương Phương ngày nào cũng đến chổ hắn khóc lóc về chuyện của Hạ Đông Nghi, cái này tiểu nha đầu vậy mà cứ cho rằng là lỗi của nàng nên Hạ Đông Nghi mới bị sảy thai, nên hắn cũng là hầu như mọi chuyện đều biết hết.
Hắn căm hận Diệp Thiên Thành chỉ vì vị trí gia chủ Diệp gia mà hãm hại hắn ra nông nổi này, càng căm hận hơn vậy mà hại hắn cái kia còn chưa kịp chào đời đứa nhỏ vậy mà chết yểu. hắn không thể ngờ được từ đầu đến cuối Diệp Thiên Thành vậy mà đứng sau sắp đặt tất cả mọi thứ.
Diệp Thiên Thành lúc này nhìn Diệp Hiểu Phong, miệng càng là nhéch lên một nụ cười đểu cáng nhà nhạt nói.
“Tiểu Phong đáng lẽ ra ta tính để cho ngươi sống để nhìn thấy ngày ta ngồi vào cái kia gia chủ chiếc ghế, nhưng tiếc là ngươi vậy mà không biết điều, càng vậy mà suýt chút khiến cho ta kế hoạch bị phá sản, nếu ngươi có trách cũng đừng trách ta, có trách thì đi trách mấy cái lão hồ đồ kia, vậy mà vì việc bắt tay với Hồ gia mà không tiếc đại giới muốn chế ra một cái con dâu.”
“Tiểu Phong ơi là Tiểu Phong!... mất đi một đứa em ngu ngốc như ngươi ta thấy cũng là có chút tịch mịch, nhưng cuộc chơi mà cũng phải có kẻ thắng người bại, lần này ngươi vậy mà bại rồi, mà thất bại thì phải nên chịu sự trừng phạt mới đúng nha!” Diệp Thiên Thành càng là sằng sặc khoái chí cười đi ra.
“Tên bệnh hoạn, ngươi muốn làm gì?” Diệp hiểu Phong trong lòng càng là căm phẩn đi ra, nếu có thể hành động hắn tựu là việc đầu tiên là đem hắn cái này người anh cho đánh chết.
“Sẽ nhanh thôi, ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn. Ta sẽ giúp ngươi đi đoàn tụ với mẹ của ngươi.”
Diệp Thiên Thành vừa nói vừa cười sặc sụa như điên đi ra, càng là đem đã chuẩn bị sẵn JX dạng lõng trực tiếp tiêm thẳng vào tĩnh mạch Diệp Hiểu Phong. Lúc này Diệp Hiểu Phong chẳng khác nào một con cá đang mằn trên thớt mặc người sẻ thịt. Hắn hai mắt vậy mà mở to trợn tròn nhìn Diệp Thiên Thành, hắn người anh này vậy mà quá ác độc.
Bắc Kinh, Cảnh Thủy Hiên, lúc này trong phòng là ngồi lấy năm cái già nua người, tựu là ba nam hai nữ, bốn người phân biệt tả hữu bộ vị, lấy một cái nữ nhân ngồi chủ vị làm chủ.
Trong đó một lão già đã ngoài bảy mươi tuổi, bộ dáng có phần quắc thước, một thân Tôn Trung Sơn áo màu xám tro, khuôn mặt vậy mà không giật tự uy, lúc này hắn chỉnh lại cặp kính lão đang đeo nhìn khắp một lượt ba người còn lại xong không nhanh không chậm nhàn nhạt nói.
“Cái kia Diệp gia Gia chủ đời sau coi bộ không còn nhiều sự lựa chọn, cái kia Diệp Thiên Thành vậy mà ra tay có chút ngoan độc, Diệp gia mấy cái lão già kia vậy mà có chút chậm chạp a”
“Hoắc lão ta thấy ván bài này hình như có bàn tay người cho can thiệp đi vào nha!” Trong ba người còn lại một cái nữ nhân duy nhất có chút trào phúng nhìn về phía lão già vừa nói, tựu như ám chỉ cái kia bàn tay là chỉ lão người.
“Diêu phu nhân bà là đang muốn ám chỉ gì? Hừ!...” Lão già họ Hoắc kia có vẽ tức giận không vui.
Lúc này người nữ ngồi ở vị trí chủ vị kia thoạt nhìn mới ngoài ba mươi bộ dáng, nhưng kỳ thật đã ngoài năm mươi, vậy mà dung nhan dưỡng ngược lại vô cùng rốt, luc này mới nhàn nhạt lên tiếng cắt ngang hai người Hoắc Diêu tranh luận.
“Hoắc lão, cùng Diêu phu nhân vậy mà cũng thích đánh bài! Ngược lại cũng đến cho ta một chút kiến giá của hai vị đi.”
Hoắc Diêu hai người khẽ nhìn nhau hừ một cái đồng thời cùng nói.
“Xin Hiên Viên phu nhân cứ hỏi?”
“Theo hai vị bài thế nào mới là bài đẹp?”
Hoắc Diêu hai người biết vấn đề vị kia Hiên Viên phu nhân hỏi tới tuyệt đối sẽ không đơn giản như bề ngoài, mà không đơn giản vấn đề đối với hai người mà nói, khó khăn liền cao!
Đối với cái dân cờ bạc như Hoắc lão mà nói, bài đẹp chính là bài đẹp, còn muốn chia làm sao nữa? Nhưng tất nhiên nếu lão mà đáp thật như vậy chắc chắn liền bị vị kia Hiên Viên phu nhân không hài lòng, càng là làm trò cười cho vị kia Diêu phu nhân cho nên lão chỉ có thể lựa chọn phương án ổn thỏa nhất mà trả lời:
“Xin Hiên Viên phu nhân chỉ dạy!”
“Hoắc lão ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao” Diêu phu nhân càng là có chút khinh miệt trào phúng.
“Hừ!...Diêu phu nhân không phải có cao kiến sao! Vậy thì mời Diêu phu nhân đến nói!” Hoắc lão có vẽ nuốt không trôi cục tức càng là phản bác tới.
“Ta sao! Ta vẫn là không tốt nói! Dù sao ta cũng không phải là kẻ giỏi đánh bài như lão” Điêu phu nhân càng là có ý đồ trêu tức đi tới.
Hiên Viên phu nhân vừa nghe hai người nói, đánh một cái vô định, càng là không muốn tiếp tục nghe hai người này tranh luận tới càng là hướng hai người còn lại hỏi tới.
“Thôi được rồi dừng ở đây! Cơ lão, lão nói tới nó thử xem”
Cơ lão nhìn Hiên Viên phu nhân có chút do dự một chút, sau đó càng là lắc đầu khẽ nói.
“Ta e vẫn là không tốt nói, mời phu nhân đứng ra vì mọi người giải thích”
“Cái gì mà e nói không tốt nói. Cơ lão cứ đến cho ý kiến đi” Hiên Viên phu nhân có chút không cho cự tuyệt nói.
Cơ lão thở dài nhìn vị kia Hiên Viên Phu nhân lên tiếng giải thích:
“Phu nhân theo lão cho rằng bài đẹp là mỗi một con bài trong tay đều phải là có ích, những con không có ích phải đánh đi.”
Hiên Viên phu nhân vừa nghe, trên mặt biểu thị chút ít lạnh lùng, liếc nhìn Cơ lão trong mắt có phần ngưng trọng nói:
“Thế nào là bài đẹp. Mỗi quân bài đánh ra như ván đã đóng thuyền, chỉ còn những quân bài tốt trên tay mới gọi là bài đẹp!”
“Ý phu nhân là?”
Hoắc lão tỏ vẻ vẫn chưa hiểu rõ ý Hiên Viên phu nhân hỏi lại.
“Lão nghĩ Diệp gia chỉ đơn thuần vậy thôi sao? Ta nghĩ Diệp gia mới thật là cao thủ đánh bài. Ván bài này vậy mà chỉ mới bắt đầu mà thôi.”