Đỉnh Cấp Công Tử

Chương 59: Chương 59: Chết Não




Vũ Hán mấy ngày nay thời tiết có phần biến lạnh, ngoài trời tuyết đã rơi dày. Nhiều lúc người ta cảm tưởng mặt trời ngoài trời không còn là mặt trời nữa, mà là bóng đèn trong tủ lạnh.

Mạch Địch Na lúc này lười nhác như thường ngày thực hiện công việc thường ngày đầy tẻ nhạt của mình là trợ giúp Dương Lộ Thần kiểm tra và ghi chép lại thông số trong ngày của Diệp Hiểu Phong và một vài bệnh nhân khác cũng có tình trạng giống như hắn.

Mạch Địch Na được bạn bè và đồng nghiệp đánh giá là một người tốt bụng, luôn tận tụy trong công việc, nàng bắt đầu làm y tá ở ICU bệnh viện số 2 Vũ Hán từ khi nàng tốt nghiệp đại học khoa học kỹ thuật Hoa Trung. Mạch Địch na là một y tá cẩn thận, luôn kiểm tra kỹ càng, và dường như chưa bao giờ để xảy ra sơ sót, chính nhờ vậy mà Dương Lộ Thần cùng cha nàng Dương Thế Cương mới chọn nàng tới hỗ trợ việc nghiên cứu chứng bệnh “người thực vật”.

Ngoài chuyên môn tốt, Mạch Địch Na luôn thu hút người khác bởi dung nhan tuyệt mỹ của nàng, với nước da trắng, gương mặt thanh tú, đôi mắt to sâu, sống mũi cao thẳng, một nét đặc trưng của con gái Duy Ngô Nhĩ vùng Tân Cương vốn được coi là những cô gái đẹp nhất Hoa Hạ.

Vẫn như thường ngày Mạch Địch Na chỉ khoác lên mình một bộ váy liền thân chấm gối màu hồng tiêu chuẩn nhân viên y tá đồng phục, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa, dưới chân thì đi một đôi boot hở mũi thêu hoa, với thành boot làm từ vải xuyên thấu được thêu những bông hoa màu trắng rất khéo léo, cùng đính thêm những viên ngọc siêu nhỏ làm cho đôi boot càng trở nên vô cùng tinh tế. Có lẽ là do mấy hôm nay trời có chiều trở lạnh cho nên cặp đùi non mịn tuyết trắng cũng cần bao bọc lại bởi đôi tất chân, nhưng nó cũng không làm giảm đi độ hấp dẫn của đôi chân dài thon gọn của nàng, khiến người nhìn không nhịn được muốn đưa tay mà vuốt ve.

Mạch Địch Na sở hữu cho mình chiều cao hơn một thước bảy hai tả hữu, cùng bộ ngực đầy đặn cỡ 35E, nhất là bộ kia đồng phục có chút bó sát càng khiến cho cặp núi non sung mãn của cô như lồi ra hết thảy, vậy mà cao vút vô cùng bắt mắt.

Cũng như thường ngày tiến vào phòng Diệp Hiểu Phong, Mạch Địch Na lại chuẩn bị cho việc tẻ nhạt ghi chép lại số liệu của mình, nhưng vừa nhìn lên màn hình thiết bị đo điện não đồ nàng không khỏi bị dọa cho giật mình chỉ số EEG tối nay vậy mà có chút bất thường, EEG vậy mà lúc này lại phẳng, rõ ràng lúc trưa nàng đã kiểm tra và ghi chép qua mọi thứ vẫn rất bình thường.

“Không lẽ thiết bị có vấn đề” Mạch Địch Na nhanh chóng kiểm tra thiết bị nhưng thiết bị là không có vấn đề.

“Không tốt có dấu hiệu khó thở” Mạch Địch Na tuy mới bắt đầu công việc ở ICU chưa đầy một năm nhưng phản ứng cùng kinh nghiệm của nàng vậy mà vô cùng tốt, vậy mà nàng rất nhanh phát hiện ra Diệp Hiểu Phong có dấu hiệu suy hô hấp, phải biết người bình thường thì rất dễ phát hiện ra dấu hiệu này, nhưng ở người thực vật thì việc phán đoán sấu hiệu suy hô hấp là không dễ dàng chút nào.

Mạch Địch Na không dám chậm trễ lập tức ấn nút báo khẩn cấp cùng hàng loạt thủ pháp cấp cứu cho người suy hô hấp được nàng thực hiện một cách vô cùng bài bản và chuyên nghiệp, có thể nói Dương Lộ Thần rất là có mắt khi chọn nàng tới làm trợ thủ.

Thật vất vả Mạch Địch Na mới đem Diệp Hiểu Phong cho thoát khỏi cảnh suy hô hấp, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, hắn lúc này vậy mà mất hết hoàn toàn ý thức, đến thở cũng phải nhờ sự trợ giúp của máy móc.

Đúng lúc này Dương Lộ Thần cũng vừa kịp chạy đến, nhìn thấy sự mệt mỏi và căng thẳng của Mạch Địch Na cũng là có chút sốt sắng hỏi tới.

“Y tá Mạch chuyện gì xảy ra?”

“Bác sỹ Dương bệnh nhân có dấu hiệu suy hô hấp tôi đã tiến hành sơ cứu, tín hiệu điện não đồ vậy mà biết mất!...” Mạch Địch Na vừa thở dốc vừa trả lời, có thể thấy vừa rồi nàng là vất vả đến thế nào để giúp Diệp Hiểu Phong thoát khỏi tình cảnh suy hô hấp.

“Sao lại xảy ra chuyện này? Bệnh nhân bị vậy từ lúc nào?” Dương Lộ Thần vừa hỏi vừa tiến tới Diệp Hiểu Phong giường bệnh để kiểm tra.

“Bác sỹ Dương tôi cũng không biết, trưa nay lúc đi thăm bệnh tôi thấy vẫn bình thường, nhưng vừa lúc nãy tôi tới kiểm tra thì phát hiện ra chuyện này.” Mạch Địch Na bình tĩnh đem sự việc tường tận cùng Dương Lộ Thần báo tới.

“Y tá mạch giúp tôi kiểm tra thân nhiệt cùng huyết áp của bệnh nhân”

“Thân nhiệt 32.2 độ C, huyết áp 90/40 mmHg”

“Không tốt!” Dương Lộ Thần sau khi nghe Mạch Địch Na thông báo kết quả vậy càng có chút bất an vậy mà nhanh chóng thực hiện một loạt các thủ pháp kiểm tra, sau đó trên mặt càng là có chút nhăn nhó cùng khó hiểu đi ra, theo nàng kinh nghiệm chuyên môn thì việc này là không có khả năng.

Dương Lộ Thần không dám chậm trễ liền nhanh chóng điện thoại cho Dương Thế Cương cha nàng, phải biết Diệp Hiểu Phong là cái bệnh nhân có chút không bình thường, nên nàng cũng không dám vội vàng đưa ra quyết định. Nếu lúc này có cha nàng Dương Thế Cương tại thì hai người có thể dễ dàng thảo luận, nhưng Dương Thế Cương lúc này lại đang ở Bắc Kinh dự hội nghị Y khoa, nên nàng chỉ có thể điện thoại xin ý kiến.

“Tiểu Thần có việc gì là điện thoại cho ta vào lúc này!” Dương Thế Cương có chút bất ngờ khi nhận được điện thoại cùa con gái, phải biết hai cha con nàng ngoài công việc thì hầu như là không có chuyện gì để nói với nhau cả.

“Cha! Diệp thiếu gia có chút vấn đề, con cần xin ý kiến của cha về việc này!”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Dương Thế Cương có phần lo lắng, phải biết Diệp Hiểu Phong là cái bệnh nhân đặc biệt, thân thế của hắn lúc này có chút nhạy cảm.

“Con nghi ngờ Diệp thiếu gia “Chết não”.”

“Chết não! … Con xác định là “chết não”. Chuyện này sao có thể xảy ra” Dương Thế Cương có chút bất ngờ khi nghe con gái thông báo tình trạng của Diệp Hiểu Phong, hắn vậy mà tưởng mình nghe nhầm càng là hỏi lại.

“Vâng! Theo như chuẩn đoán lâm sàng có thể kết luận là như vậy!”

“Tiểu thần chuyện này rất nhạy cảm. Con đã kiểm tra kỹ?”

“Con đã kiểm tra rất kỹ cá dấu hiệu lâm sàng. Bệnh nhân không thể tự hô hấp, thân nhiệt và huyết áp thấp, điện não đồ phẳng, hôn mê sâu: GCS 3 điểm, đồng tử cố định, đồng tử hai bên mất phản xạ với ánh sáng, mất phản xạ giác mạc, mất phản xạ ho kích thích phế quản…”

Dương Lộ Thần càng đem kết quả lâm sàng báo cho Dương Thế Cương, cũng là thử xem nàng chuẩn đoán vấn đề có bị thiếu xót ở chổ nào hay không.

Dương Thế Cương sau khi nghe con gái đem các dấu hiệu lâm sàng báo lên cũng là có chút trầm ngâm, theo như kinh nghiệm của hắn thì Diệp Hiểu Phong đã rơi vào tình trạng “sống thực vật” thì sẽ không có khả năng đột nhiên xảy ra tình trạng “chết não” được.

“Tiểu Thần chuyện này xảy ra lâu chưa? Đã có những ai biết chuyện này.” Dương Thế Cương có chút trầm ngâm hỏi tới.

“Vừa tối nay, y tá Mạch đi kiểm tra phòng bệnh thì phát hiện ra. Con cũng chưa biết nên làm thế nào nên gọi điện để xin ý kiến.”

“Tiểu Thần lúc này phải hết sức bình tĩnh, tạm thời không nên đem chuyện này báo với người nhà bệnh nhân để tránh làm rối loạn, lập túc báo cho Viện trưởng Vương về chuyện này, đồng thời cho thực hiện kiểm tra theo quy trình đánh giá tiêu chuẩn, chụp CT não, siêu âm Doppler xuyên sọ, chụp mạch não, chụp đồng vị phóng xạ theo quy trình… Sáng sớm mai ta sẽ lập tức đáp chuyến bay sớm nhất từ Bắc Kinh trở về.”

“Vâng con sẽ cho tiến hành ngay.”

Dương Lộ Thần không dám chậm trễ, sau khi cắt điện thoại lập tức phân phó Mạch Địch Na đi chuẩn bị thiết bị kiểm tra cần thiết còn mình thì nhanh chóng tìm gặp Vương Kiện Lâm để đem chuyện này thảo luận tìm đối sách tới.

Phải biết theo y khoa chuyên môn “chết não” thì đã có thể coi bệnh nhân đã là một người chết. Tuy nhiên thời gian chết não dài hay ngắn còn phụ thuộc vào chăm sóc và điều trị có tích cực hay không. Song dù có hồi sức tốt thì người chết não cũng chỉ tồn tại tối đa là 5 đến 6 ngày, trung bình từ 2 đến 4 ngày mà thôi. Nên việc tiến hành kiểm tra và xác định tình trạng là phải tiến hành một cách thật nhanh chóng nhất có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.