Vũ Hán trời vừa tảng sáng, khi mà không khí náo động một đêm qua vẫn còn chưa lắng xuống, ở khắp các vùng nhai đạo cả cảnh sát lẫn hắc đạo vẫn còn không ngừng lùng sục truy hung người đã lái chiếc xe đêm qua gây tai nạn ở Cát Tường thương mại đêm qua.
Khắp nơi đều có thể bắt gặp những khuôn mặt mệt mõi, bơ phờ nhưng không kém phần căng thẳng của cảnh quan người cũng như đặc chủng bộ đội trinh sát người. Đã một đêm trôi qua, chỉ tìm thấy chiếc xe gây tai nạn được vứt lại ở một bờ sông cách Kiều Khẩu không xa, còn lại thông tin thu thập lại quá ít vì chiếc xe này lại là một chiếc xe bị khai báo mất trộm cách đây không lâu, nên manh mối vậy mà có phần đứt đoạn.
Khi công cuộc truy hung còn chưa hạ nhiệt thời điểm thì lúc này trong bệnh viện ca phẫu thuật đã trải qua hơn mười tiếng đồng hồ, không khí vậy mà càng lúc càng căng thẳng. Viện trưởng Vương Kiện Lâm càng là đứng ngồi không yên, từ lúc lên làm viện trưởng đến nay cũng chưa trải qua ca phẫu thuật nào áp lực đến như vậy, có thể nói bệnh viện số 2 vậy mà đã dốc hết toàn bộ nhân lực và vật lực ra rồi.
Ngoài hành lang chờ Diệp Vạn Toàn lão thọ tinh lúc này đã có phần không giữ được bình tĩnh, càng là có chút đứng ngồi không yên, Hồ Dương lão mặc dù còn giữ được bộ dáng bình tĩnh cùng nghiêm nghị nhưng trên mặt vậy mà nếp nhăn càng là nhiều thêm ra, nhìn kỹ tựu là già đi không ít.
Lúc này phòng cấp cứu vậy mà mở ra, xuất hiện phía sau là một nam nhân có chút đứng tuổi, mái tóc có chút hoa râm, gương mặt cương nghị vậy mà càng làm cho nam nhân hiện lên sự mệt mõi cùng căng thẳng quá độ. Nam nhân này chính là Dương Thế Cương trưởng khoa ngoại bệnh viện số 2 Vũ Hán, người mổ chính trong ca phẫu thuật của Diệp Hiểu Phong.
Sự xuất hiện của Dương Thế Cương lúc này cũng đồng nghĩa với ca phẫu thuật đã kết thúc, lúc này một sự nặng nề vậy mà bao trùm toàn bộ khu cấp cứu, tất cả ánh mắt đều trông mong hướng về Dương Thế Cương người.
Dương Thế Cương đôi mắt có chút mệt mõi đão quanh quan sát một vòng, hắn có thể nhìn ra sự khẩn trương của đám người, nhất là Vương Kiện Lâm viện trưởng vậy mà cũng vừa kịp lúc chạy tới, có thể thấy sự căng thẳng hiện ra trên mặt Vương Kiện Lâm lúc này.
“Thế Cương ca phẫu thuật thế nào rồi?...” Vương Kiện Lâm không thể giấu được sự căng thẳng hỏi tới, hỏi hắn không căng thẳng sao được, khi hai đại thế gia người gia chủ đều là có mặt tại đây, chỉ cần một câu nói cũng có thể đem Hoa Hạ này cho nghiêng trời lệch đất đây này.
“Ca phẩu thuật thành công tốt đẹp, chúng tôi đã làm hết khả năng có thể.” Dương Thế Cương như hiểu được sự căng thẳng của viện trưởng vội đem lời trấn an, có thể nói ca phẩu thuật này với hắn đã là một thử thách lớn nhất từ trước đến nay. Phải biết đa phần nạn nhân chịu va đập chính diện như vậy thì đều là tử vong ngay tại chổ chứ đừng nói là có thể chịu đựng nỗi ca phẩu thuật kéo dài như vậy.
“Thế Cương anh có thể nói sơ qua về tình trạng của nạn nhân?”
Vương Kiện Lâm lúc này da mặt có thể kéo dãn đôi chút, hắn vẫy là tin tưởng khả năng chuẩn đoán cùng tay nghề phẩu thuật của Dương Thế Cương người. Được viện trưởng hỏi tới, Dương Thế Cương vẫn là đem sơ lược tình trạng của Diệp Hiểu Phong cho báo lên tới.
“Như đã biết nạn nhân được đưa đến bệnh viện trong tình trạng đa chấn thương, sưng nề da đầu vùng thái dương bên trái. CT Scan sọ não bệnh nhân cho thấy xuất huyết nhiều nơi trong não (xuất huyết não thất, máu tụ dưới màn cứng bán cầu trái, xuất huyết dưới nhện, xuất huyết lều tiểu não,tụ dịch dưới màng cứng bán cầu não phải), chỉ số GCS = 9(Glasgow Coma Scale: thang điểm hôn mê Glasgow). Với những tình trạng trên chúng tôi đưa ra kết luận nạn nhân bị đa chấn thương, nhưng nặng nhất là TBI (Traumatic brain injury: Chấn thương sọ não), cùng hôn mê sâu.”
“Thế Cương anh cứ tiếp tục đi!” Vương Kiện Lâm có chút trầm tư thúc giục.
“Theo như tình trạng của nạn nhân thì tỷ lệ phẩu thuật thành công là rất thấp. Ban đầu chúng tôi cho nạn nhân được điều trị bảo tồn chống phù não, theo dõi diễn tiến tri giác và dấu hiệu sinh tồn. Sau hai giờ theo dõi nạn nhân tri giác giảm hơn, thang điểm Glasgow giảm từ 9 xuống 7. Kết quả chụp lại CT sọ não cho thấy thương tổn nặng hơn, không đáp ứng với điều trị nội khoa, máu tụ dưới màng cứng và dập xuất huyết não thái dương bên trái tăng nhiều hơn, gây ra hiện tượng chèn ép não. Chúng tôi đã quyết định cho mổ mở rộng sọ bên trái để giải phóng chèn ép não, lấy hoàn toàn khối máu tụ gây chèn ép não và loại bỏ mô não dập nát hoại tử gây hiện tượng chảy máu. Đồng thời chúng tôi cũng tiến hành cầm máu các thương tổn đang chảy máu trong sọ.”
“Thế Cương các anh làm rất tốt!” Vương Kiện Lâm vậy mà gật gù tán thưởng.
“Tuy ca phẩu thuật thành công nhưng nạn nhân có thể sẽ rơi vào tình trạng “sống thực vật” chúng tôi cần theo dõi thêm các chỉ số GCS, EEG (tín hiệu điện não đồ dưới da đầu nạn nhân), cũng như quét não kỹ thuật PET (kỹ thuật chụp cắt lớp positron) để cho những kết quả chính xác hơn. Trước mắt chúng ta chỉ có thể làm được như vậy” Dương Thế Cương có chút mệt mõi thở dài.
“Thế Cương các anh vất vả rồi!” Vương Kiện Lâm thở dài lắc đầu, theo chuyên môn thì ca phẩu thuật vậy là quá thành công. Nhưng với người nhà thì đây chẳng khác nào một hung tin, vì bệnh nhân giữa chết và “sống thực vật” thì chẳng khác nhau là mấy.
Diệp Hồ hai lão thọ tinh vậy mà cho chết lặng đi ra, khuôn mặt càng là già đi trông thấy, Diệp Khai thì lúc này không thể nào giữ được bình tĩnh lên tới, với hắn tin này chẳng khác nào là một cú sốc, thậm chí còn sốc hơn khi hắn nhận được tin con trai hắn bị tai nạn giao thông. Nhưng dù sao vẫn còn hy vọng, Diệp Khai miệng vậy mà có chút run rẩy hướng Vương Kiện Lâm hỏi tới.
“Vương viện trưởng Tiểu Phong hắn?...”
“Diệp bí thư xin cứ bình tĩnh, theo như Thế Cương thì ca phẫu thuật vậy là đã thành công hơn mong đợi, công tử bị thương quá nặng, nhưng lúc này đã vượt qua cơn nguy kịch, còn về kết luận có thể “sống thực vật” thì cần phải theo dõi và làm thêm các xét nghiệm. Bây giờ còn quá sơm để có thể khẳng định điều gì!” Vương Kiện Lâm có chút an ủi động viên đi ra, dù gì trên vai trò một bác sĩ hắn cũng là hiểu được vấn đề.
“Vương viện trưởng nói như vậy… Tiểu Phong hắn ….?” Diệp Khai càng là có chút hy vọng run rẩy hỏi tới.
Vương Kiện Lâm Không biết phải trả lời sao, dù sao hắn cũng không trực tiếp điều trị, với lại đây cũng không phải là hắn chuyên môn, nên hắn đành đưa mắt nhìn về Dương Thế Cương người thăm dò ý kiến.
“Thế Cương theo anh thì Diệp công tử cơ hội thế nào…?”
“Vương viện trưởng, Diệp bí thư thứ cho tôi nói thẳng bây giờ kết luận còn quá sớm, nhưng theo như kết quả xét nghiệm cùng độ thành công của ca phẫu thuật thì tôi có thể kết luận Diệp công tử 99% sẽ rơi vào tình trạng “sống thực vật” vì chỉ số GCS (chỉ số hôn mê) là rất thấp và có chiều hướng giảm, người nhà nên chuẩn bị trước tinh thần cho việc này”
Xoảng!
Một tiếng động lớn khiến mọi người giật mình nhìn lại, hóa ra vậy mà Hạ Đông Nghi đã tỉnh lại từ lúc nào và chạy đến đây, có lẽ trong lúc mọi người đang tập trung vào Dương Thế Cương cùng Vương viện trưởng nên là không chú ý đến nàng, nhưng khi nghe Dương Thế Cương nói ra tình trạng của Diệp Hiểu Phong thì nàng vậy mà không giữ được bình tĩnh vậy mà cho ngã quỵ xuống, tưởng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Đông Nghi cháu không sao chứ?” Diệp Khai có chút lo lắng nhanh chóng chạy lại đỡ lấy Hạ Đông Nghi ôn tồn hỏi.
“Phong tử… hắn…” Hạ Đông Nghi vậy mà có chút run run hỏi tới.
“Vương viện trưởng thật ngại, nhờ ngài xem giúp cô bé có làm sao không?” Hồ Dương thấy Hạ Đông Nghi có chút mặt mày xanh xao thì có chút ái ngại hướng Vương Kiệm Lâm nhờ trợ giúp.
“Vương viện trưởng ta không sao! Mau ông mau nói xem Phong tử anh ấy không sao đúng không?” Hạ Đông Nghi vậy mà có chút cương nghị đi ra, lúc này cô chỉ muốn biết Diệp Hiểu Phong tình trạng, ngoài ra cô không còn quan tâm đến chuyện gì khác nữa.
“Cô bé để ta …”
“Vương viện trưởng tôi xin ông mau nói cho tôi biết tình trạng của Phong tử?” Hạ Đông Nghi càng là cương quyết đi ra, khiến cho Vương Kiện Lâm vậy mà có chút lắc đầu “tuổi trẻ bây giờ thật là quá nhiệt huyết mà”.
“Thế Cương anh tới nói tiếp đi!” Vương Kiện lâm càng là thở dài đôi mắt tiếp tục chăm chú tới Dương thế Cương người, thỉnh thoảng lại đảo qua hạ Đông Nghi đề phòng trường hợp nàng không chịu được cú sốc tình huống.
“Vương viện trưởng như đã nói ở trước đó Diệp công tử có thể sẽ rơi vào tình trạng “sống thực vật”. Trên thế giới người bị tai nạn rơi vào tình huống này rất nhiều, đa phần bệnh nhân thường là tự phục hồi nhờ một phép màu kỳ diệu nào đó nhưng tỷ lệ là không cao, dưới 0,01%. Còn về phương pháp điều trị cũng là có một vài nghiên cứu nhưng chưa một nghiên cứu nào đi đến thành công cuối cùng. Nhưng nó cũng là mở ra một vài hướng điều trị cho chứng bệnh này tựa như kỹ thuật kích thích thần kinh phế vị Vagus Nerve Stimulation (VNS), hay như biện pháp “kích điện não” (tDCS)… Nói tóm lại chúng ta vẫn còn hy vọng ở một tương lai không xa”
Diệp Hồ hai lão thọ tinh nghe đến đây thì khuôn mặt càng là già nua trông thấy rõ, Diệp Khai thì không nén được súc động càng là có chút nghẹn ngào đi ra, còn Hạ Đông Nghi vậy mà chết lặng bộ dáng, cái này với nàng chẳng khác nào sét đánh bên tai. Thế giới của nàng lúc này vậy mà có chút quay cuồng, Diệp Hiểu Phong với nàng chẳng khác nào nàng một điểm bấu víu cuối cùng nhưng vậy mà nay điểm bấu víu ấy lại sụp đổ, nàng từ nay biết sẽ phải sống như thế nào.
Hạ Đông Nghi vậy mà trước mắt bỗng tối sầm lại, xung quanh nàng mơ hồ vang lên những âm thanh không rõ ràng, mỗi lúc một yếu ớt dần, đến khi nàng hoàn toàn không thể nghe thấy gì. Hạ Đông Nghi một lần nữa cho bổ nhào xuống đất, nàng vậy mà ngất lịm đi, hung tin này vậy mà đối với nàng thật là quá sức chịu đựng.