Bệnh viện Số 2 Vũ Hán, Hạ Đông Nghi vậy mà đã ngất lịm đi hơn hai tiếng đồng hồ. Cái tin Diệp Hiểu Phong có thể trở thành “người thực vật” chẳng khác nào một cú sốc nặng với nàng. Cứ nghĩ tới cảnh trước nguy cơ sinh tử hắn vậy mà không hề nao núng chọn cứu nàng, có thể thấy trong lòng hắn nàng vậy mà thật sự chiếm một vị trí rất quan trọng, đáng để hắn hy sinh cả mạng sống của mình.
Thượng thiên thật biết trêu đùa nàng mà, người cho nàng hạnh phúc rồi lại đem nó tước đoạt đi, người đã đem hắn đến kéo nàng ra khỏi đau khổ tuyệt vọng, cho nàng thấy lại niềm tin, thấy lại cái cảm giác ấm áp nhưng chính trong lúc nàng đang cảm thấy lâng lâng trong cái cảm giác hạnh phúc ấy thì thượng thiên lại đến và mang đi tất cả. Nàng đã làm gì nên tội mà giờ thượng thiên lại đem nàng đến đối sử như vậy.
Lúc này nàng lại thấy sợ, sợ hãi hơn bao giờ hết, sợ lại phải quay lại những tháng ngày trước kia, sợ lại phải một mình, sợ phải đối mặt với sự cô đơn lạnh lẽo mỗi khi đêm về. Nếu như thật sự có ngày đó thì ai sẽ là người sẽ đến và kéo nàng ra khỏi cái thế giới đó một lần nữa. Chắc có lẽ sẽ không có ai như hắn có thể làm được điều đó. Cũng không có ai có đủ sự nhẫn nại cho một cô gái sống nội tâm như nàng ngoài hắn.
Tỉnh lại thời điểm căn phòng vốn yên tĩnh của Hạ Đông Nghi vậy mà lúc này lại trở nên có chút ồn ào, nàng vậy mà mơ hồ thấy dường như trong phòng vậy mà nhiều hơn mấy người, càng là còn nghe đến tiếng nữ nhân khóc lóc rất thảm thương. Cố gượng ngồi dậy thời điểm càng làm cho Hạ Đông Nghi vậy mà có chút giật mình cùng khó hiểu đi ra “Hạ Lộ đám người sao lại ở đây? Còn cái kia Phương tiểu nha đầu sao lại khóc thành thế kia bộ dáng.”
“Đông Nghi cháu đã tỉnh. Cháu không sao chứ? Thật làm cho mọi người lo lắng quá!” Diệp Khai đang ngồi nói chuyện với Hạ Lộ đám người thì thấy Hạ Đông Nghi đã tỉnh lại nên ôn tồn hỏi thăm tới.
“Bác Diệp cháu không sao! Phong tử anh ấy sao rồi?...” Hạ Đông Nghi càng là hai mắt rưng rưng tựa như lúc nào cũng có thể khóc tới.
“Haiz… Bác sĩ Dương cũng đã nói Tiểu Phong thằng bé đã qua được cơn nguy kịch, giờ phải theo dõi và làm thêm các xét nghiệm thì mới có thể kết luận chính xác được.” Diệp Khai nhìn hạ Đông Nghi trong mắt hiện lên một cỗ đau lòng thở dài trả lời.
“Phong tử!... Anh thật ngốc mà!”
Hạ Đông Nghi vậy mà lúc này lại ôm mặt khóc nức nở, nàng trước giờ luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn lạnh lùng, nàng thậm trí trang bị cho mình một trái tim khép kín, hằng ngày hằng giờ vẫn chỉ một mình quanh quẩn một mình với trọn vẹn sự hư hao của cảm xúc lẫn niềm tin.
Nhưng rồi Diệp Hiểu Phong người xuất hiện, hắn vậy mà đem nàng trái tim vốn khép kín ấy cho xé toang ra, đem nàng lôi ra khỏi cái thế giới cô đơn hư hao ấy, hắn dạy cho nàng biết thế nào là yêu, hắn tìm thấy lại nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng của cô gái sống nội tâm như nàng… Vì nàng hắn có thể làm tất cả, kể cả hy sinh mạng sống của bản thân, hắn vậy mà thật ngốc.
Hạ Đông Nghi vậy mà lúc này lại có thể khóc ra, có lẽ nàng đã bị dồn nén quá lâu. Nàng đã quá mệt mỏi, cái thế giới này vậy mà quá ngột ngạt cùng bức bối, đến độ chỉ thở thôi cũng kiến cho nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Diệp Khai lúc này có chút bó tay không biết nên làm gì, đêm qua hắn còn chưa hết ngỡ ngàng khi biết Hạ Đông Nghi là hắn một cái “chuẩn con dâu”. Khi hắn còn chưa hết kinh hỷ về chuyện này thì sáng nay lại tới thêm hai cái nữa mỹ nhân người cùng nhận là bạn gái của con trai hắn. Thật không biết hắn cái kia con trai là trêu gì tới đào hoa vận mà hết lớp này đến lớn khác mỹ nữ tìm đến cửa.
Càng làm hắn đau đầu là một trong hai người kia nữ nhân vậy mà khóc đến ngất đi tỉnh lại. Phiền phức nhất là hai lão thọ tinh lại phái hắn đến chiếu cố hai cái “chuẩn cháu dâu” này nữa, phiền nhất là hắn lại không thể viên lý do thoái thác việc này.
Mà làm cho hắn đau đầu hơn nữa là cái kia hắn “chuẩn con dâu” vừa tỉnh lại cũng là không ngừng nức nở, giờ thì tốt rồi, tới ba cái nữ nhân hai cái thì đang không ngừng khóc lóc, một cái thì cũng sắp khóc bộ dáng. Cứ đà này không biết sắp tới còn kéo đến cửa mấy cái nữ nhân nữa a. “Tiểu Phong a Tiểu Phong rốt cuộc ngươi là có mấy cái bạn gái đây này!” Diệp Khai có chút thở dài thầm than.
Đang bù lu bù loa bộ dáng Phương Phương khi nghe Hạ Đông Nghi nức nở vậy mà im bặt càng là một bộ dáng thù địch đi ra, càng là đem mọi chuyện đổ hết lên đầu Hạ Đông Nghi mà trách mắng.
“Tiểu hồ ly ngươi vậy mà khóc lóc cái gì? … Phong tử nếu không phải vì ngươi thì đâu có phải bị vậy!”
Đang nức nỡ Hạ Đông Nghi vậy mà bị Phương Phương không hiểu sao lại mắng tới mình cũng là có phần tức giận, phải biết các nàng vốn chả khác nào mặt trăng với mặt trời, càng chưa nói Phương Phương lại đem chuyện của Diệp Hiểu Phong đem đổ hết lên đầu nàng, phải biết trong lòng nàng vì chuyện này đã khiến cho nàng buồn bực biết nhường nào, vậy mà cái kia tiểu nha đầu lại đem chuyện này ra trách mắng nàng, còn chưa kể nàng mới là Diệp Hiểu Phong bạn gái, còn Phương Phương là cái gì chứ, nếu không phải “Chương phụ” Diệp Khai còn tại thì nàng cũng không tiếc công phu mà giáo huấn cái tiểu nha đầu luôn gây chuyện với nàng đây này.
“Phương tiểu thư đúng là vì cứu ta nên Phong tử mới xảy ra chuyện!...Ta cũng vì vậy mà rất đau lòng, nhưng cô vì sao lại nặng lời với ta như vậy?”
Hạ Đông Nghi vậy mà có chút nhỏ nhẹ đi ra, kết hợp với nàng nước mắt trước kia, vậy mà bộ dáng càng có chút đáng thương tiểu cô gái, khiến cho người ta không thể không đau lòng.
Phương Phương thấy Hạ Đông Nghi vậy mà diễn ra cái này bộ dáng càng là sôi máu bộ dáng, trong lòng càng là mắng ầm lên “Hồ ly tinh thật biết diễn xuất nha!” Phải biết nàng vốn là một cái nóng tính người, nhất là biết hạ Đông Nghi vậy mà diễn thành cái kia bộ dáng thì càng là nổi xùng đi lên, cũng không biết hình tượng lài cái gì càng làm ầm ầm mắng lên.
“Hồ ly tinh ngươi đừng có diễn bộ mặt đó trước mặt ta,…Ta sao không thể mắng lên ngươi! Ta là cái gì a? Phong tử là ta cái kia nam nhân, hỏi ta có đủ tư cách mắng tới ngươi…”
“Phương Phương cô đừng ăn nói bậy bạ. Phong tử anh ấy…”
Hạ Đông Nghi càng là bộ dáng không tin, Diệp Hiểu Phong ở ngoài trêu hoa ghẹp nguyệt sao cô không biết chứ, tiếp xúc hắn một tháng nay tính cách hắn ra sao cô còn không rõ sao. Tuy hắn nổi tiếng là đào hoa phong lưu công tử nhưng kỳ thực nàng mới là hắn mối tình đầu, chưa kể thời gian này hai người luôn dính sát lấy nhau, thời gian đâu mà tới thêm một cái nữ nhân. Nàng còn nhớ lần gặp gần đây nhất cách đây mấy ngày đám người bọn họ còn không đến mức là người yêu đây này.
“Ăn nói bậy bạ! ta sao phải ăn nói bậy bạ. Đợi Phong tử tỉnh lại cô có thể đi hỏi anh ấy là biết!...” Phương Phương càng là một dạng nổi sùng đi lên, phì phì thở ra vô cùng tức giận phản bác.
“Không phải sao?... làm sao có thể…”
Hạ Đông Nghi càng cố giữ bỉnh tĩnh bộ dáng, nhưng này sâu thẳm trong lương tâm lại có chút bất an cùng hồ nghi đi ra. Phải biết cái nha đầu này vậy mà tính tình thẳng như ruột ngựa, cũng chẳng có lý do gì mà nha đầu này phãi bịa truyện cả.
“Làm sao không thể!... Không tin cô tới hỏi Lộ Lộ.” Phương Phương càng là không muốn lép vế càng muốn mau chóng chứng minh mình là Diệp Hiểu Phong một cái nữ nhân nên cũng không quên kéo lên Hạ Lộ nhập cuộc.
Hạ Đông Nghi lúc này tim vậy mà không ngừng gia tốc, cái này nha đầu thật là muốn ăn thua đây mà, nhưng chẳng lẽ đây là sự thuật,vậy chuyện là khi nào chứ? Nàng cái kia cô em họ là không biết nói dối đây này. Hạ Đông Nghi càng có chút rối bời tâm trí nhìn về phía Hạ Lộ nghi ngờ hỏi tới.
“Tiểu Lộ nàng nói đều là sự thật?...”
“A”
Hạ Lộ khi nghe thấy Phương Phương nổi sùng muốn ăn thua với nàng cô chị họ thì đã thấy bất an rồi, càng là khi Phương Phương nhắc lên nàng thì tim nàng không khỏi đánh thịch một cái, nhất là khi Hạ Đông Nghi hỏi tới nàng vậy mà làm cho Hạ Lộ giật mình, mặt mày bất giác đỏ bừng, bộ dáng vô cùng xấu hổ, chỉ biết cúi gằm mặt không dám trả lời.
Thấy Hạ Lộ như vậy bộ dáng Hạ Đông Nghi có thể khẳng đị tiểu nha đầu Phương Phương nói vậy mà sự thật. Trong lòng nàng càng là hỗn loạn đi lên, càng là không cam lòng bộ dáng.
“Không thể nào!... Ngươi… Các ngươi đều nói dối!”
“Nói dối! …. Ta cần gì phải nói dối a! Haiz!... Cái gì mà không thể chứ! Ngươi tưởng có mình ngươi mới có thể sao!”
Phương Phương bộ dáng khinh miệt mỉa mai, nàng càng là đem hai từ “mình ngươi có thể sao” cho nhấn mạnh tới, đem hồ ly tinh kia vậy mà cho triệt để trào phúng.
Hạ Đông Nghi càng là muốn phát điên lên, nếu không phải vì muốn giữ hình trượng trước mặt “Chương Phụ” có lẽ lúc này nàng đã phát tác đi ra. Phải biết rằng nàng sao mà không hiểu ý mà tiểu nha đầu kia đang ám chỉ là gì chứ. Không phải là đang nói nàng leo lên Diệp Hiểu Phong giường lớn được thì ta đây cũng có thể leo.
“Ngươi nói dối! … Không thể nào có chuyện này a!... Phong tử anh ấy…”
Hạ Đông Nghi trong lòng đã loạn cả lên nhưng ngoài miệng thì vẫn là tỏ ra không tin, càng cố cải tới.
“Nói dối! … Haiz! Ngươi không tin có thể hỏi Lộ Lộ, cô ấy cũng có phần!..”
Phương Phương càng là được đà lấn tới, đây là lần đầu tiên nàng đấu võ mồm với hồ ky tinh này thắng thế nên càng là có chút đắc ý, vậy mà chẳng kiêng dè gì cả, càng là vô tình mà khai luôn Hạ Lộ đi vào.
Hạ Lộ khi nghe đến Phương Phương đắc ý bộ dáng mà kéo luôn cả mình vào thì càng là xấu hổ bộ dáng, da mặt nàng tựu là có chút mỏng không dày đến độ như Phương Phương nên là vẫn còn thấy ngại ngùng khi nhớ lại chuyện đó, càng là trong lòng không ngừng đem tiểu nha đầu Phương Phương cho loạn mắng “ Ngươi vậy mà kéo ta lên làm gì, nhân gia là không muốn nghĩ tới a! Xấu hổ chết ta rồi, còn có Bác Diệp đang ở đây nha”.
Hạ Đông Nghi nhìn thấy Hạ Lộ bộ dáng ngại ngùng cùng mắc cỡ thì cỡ nào không nhận ra kia chứ, nàng cũng là có tình sử người nha, vậy mà trong lòng càng là ấm ức đi ra “Thật không biết xấu hổ, các người vậy mà cùng tới. Phong tử anh là khi nào làm tới? Vậy mà giấu thật khéo. Hèn gì hôm ở sân trường Phương tiểu nha đầu lại phản ứng mạnh như vậy.” Nàng càng là đem chuyện ở sân trường Hán Đại cách đây vài ngày cho liên hệ tới. Nếu quả thuật như vậy tên họ Vương (ý nói tên khốn nạn) kia quả thật khéo diễn nha.
“Các người nói dối! … Phong tử anh ấy còn chưa tỉnh!... Các ngươi muốn nói gì mà chẳng được!...”
Tuy trong lòng đã thừa nhận việc này nhưng Hạ Đông Nghi bên ngoài vẫn cứng miệng tranh cải tới cùng, quyết không thua cho Phương tiểu nha đầu kia. Nhưng nhìn vào cục diện thì hôm nay nàng đã thất thế hơn Phương Phương đây này.
Diệp Khai chứng kiến cảnh này cũng là có chút đau đầu, cái này nhóm nữ nhân hết khóc lại tranh cải tới, hắn không hiểu sao con trai hắn trước kia làm sao có thể xử lý tốt chuyện này đến, cái kia nhóm nữ nhân càng là không hề hay biết. Tuy có chút nhức đầu nhưng hắn cũng là không dám can thiệp đi tới, vì cũng không biết nên giúp ai, nói thật hắn có chút nghiêng về Hạ Đông Nghi hơn, vì dù sao nàng cũng là có mặt đầu tiên, lại là người mà con trai hắn không tiếc tính mạng để cứu nàng.
Không khí trong phòng vậy mà lúc này càng ồn ào hơn đi ra, nữ nhân nhóm vậy mà quên luôn sự tồn tại của Diệp Khai, cũng như Diệp Hiểu Phong tình trạng, vậy mà không ngừng tranh cãi tới. Tựu là không bên nào chịu nhường bên nào. Phòng bệnh vậy mà bị các nàng nháo cho chẳng khác nào cái chợ bộ dáng.