Vũ Hán đã hơn hai tháng trôi qua kể từ ngày vụ tai nạn có phần bất thường ở Cát Tường thương mại xảy ra, không khí thành phố lúc này đã có phần lắng xuống, người ta cũng là ít nhắc đến vụ tai nạn thảm khốc này nữa, lực lương cảnh quan cùng bộ đội đặc chủng hầu như đã được rút hết. Bởi cách đây không lâu người ta đã tìm thấy người lái xe gây tai nạn hôm ấy, nguyên hung là một tên có phần nghiện ngập nặng tên là Lý Tín, hắn được tìm thấy trong tình trạng đã chết cứng tại một phòng trọ rẽ tiền ở nhai đạo Sa Mạo – Hán Nam.
Cảnh sát đã vào cuộc điều tra, nhưng kết quả khám nghiệm tử thi của Lý Tín lại cho thấy nghi can đã tử vong do sốc thuốc, dẫn đến trụy tim và tử vong, ngoài ra lại không tìm thấy bất kỳ manh mối nào khác. Vụ án dần rơi vào ngỏ cụt khi các manh mối đều đổ dồn đến Lý Tín nhưng y lại chết một cách bất đắc kỳ tử khiến vụ án khó lòng mà tra tiếp được. Cảnh sát chỉ có thể đưa ra kết luận Lý Tín có thể gây tai nạn trong lúc phê thuốc, sau đó sợ tội bỏ trốn, càng là sử dụng thuốc quá liều dẫn đến sốc thuốc và tử vong. Cuộc điều tra vậy mà đến đây là chính thức kết thúc.
Có thể thấy cảnh sát đã quá vội vàng khi đưa ra kết luận, nhưng cũng chỉ có vậy mới có một cái mà bàn giao với Diệp – Hồ hai nhà, dù sao toàn bộ manh mối và chứng cứ đều kết thúc tại Lý Tín, nhân gia người có không phục cũng không được, còn nếu cảm thấy chưa hài lòng về kết quả thì có thể tự mình đi tra, cảnh sát cũng không muốn phí nhiều nhân lực cho chuyên này.
Vũ Hán vậy mà lại bước vào một mùa đông nữa, Mùa đông ở Vũ Hán cũng không lạnh lắm nhưng năm nào cũng có tuyết, tuy nhiên ở thành phố vẫn có nhiều cây lá vẫn xanh tốt. Có một loại cây đầu đông lá chuyển sang màu đỏ, rồi chuyển dần sang màu bạc, đó là những cây phong. Trên đường phố những cây phong già trông thật đẹp, lá trên cây vẫn giữ nguyên hình dạng, chỉ có màu sắc như những miếng bạc, miếng thiếc.
Đã hơn hai tháng kể từ khi nhập viện, hắn nhập viện khi những chiếc lá phong đỏ đã rơi rụng gần hết, chỉ còn lại lác đác một vài chiếc lá cuối cùng đang còn lưu luyến chưa muốn xa rời cành cây. Nhưng đến nay tuyết vậy mà cũng bắt đầu lác đác rơi, phủ một lớp mỏng trắng xóa bên ngoài ô cửa sổ bệnh viên.
Diệp Hiểu Phong hắn đã tỉnh lại, nhưng đúng như những gì Dương Thế Cương chuẩn đoán sau ca phẩu thuật, hắn rơi vào tình trạng “sống thực vật”. Suốt hai tháng qua hắn vậy mà thấy vô cùng tuyệt vọng, hắn có thể mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn thấy gương mặt già nua buồn bã của Diệp – Hồ hai lão thọ tinh, hay như sự bi thương, tuyệt vọng, hận bản thân không thể làm được gì được cho con của Diệp Khai, hay những giọt nước mắt, sự bi ai cùng đau lòng trên khuôn mặt của đám nữ nhân người.
Hắn có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy tất cả những âm thanh xung quanh hắn, nhưng cái cơ thể hắn lại không thể phản ứng, không thể cử động theo sự điều kiển của hắn. Hắn hoàn toàn tỉnh táo trong cái thể xác bật động, hắn vậy mà cảm thấy bản thân bị nhốt trong chính cái thể xác của mình.
Mấy ngày này đám nữ nhân vậy mà không hề quên hắn, vẫn là thường xuyên đến thăm hắn, nhất là Hạ Đông Nghi nàng là vị khách thường xuyên nhất ghé thăm hắn. Nàng thường dành hàng giờ đồng hồ để nỉ non bên tai hắn những chuyện xảy ra hằng ngày, hay những suy nghĩ cũng như cảm nhận của nàng, với nàng hắn lúc này chẳng khác lúc trước là mấy, hắn có thể dành hàng giờ để lắng nghe nàng tỷ tê đủ mọi chuyện trên đời mà không bao giờ biết chán, có lẽ đó cũng là một sự an ỉu lớn nhất với nàng vào lúc này.
Phương Phương và Hạ Lộ cũng là những vị khách quen thuộc của hắn, nhiều lúc hắn cảm thấy phát bực với cô nàng này, nàng cứ mỗi lần đến là lại không ngừng bù lu bù loa khóc mãi không thôi, nhưng mà chỉ cần nàng mấy ngày không đến thì hắn lại cảm thấy nhớ, quả thật cái này nữ nhân tuy là có chút rắc rôi nhưng mà chính cái điểm ấy lại khiến người ta không thể không yêu đây này.
Còn hắn cái kia tiểu tình nhân Hạ Lộ vậy mà chưa một lần nào chủ động một mình đến thăm hắn, lúc nào cũng vậy tựu là cùng một nhóm với Phương Phương mà tới. Nhiều lần hắn ức đến độ chỉ muốn đem nàng kia cái tuyết trắng mông lớn lúc nào cũng vểnh lên cho đánh vài cái cho bỏ ghét “Đợi ta tỉnh lại xem làm sao đem ngươi tới thu thập, lão công nằm viện vậy mà không biết chủ động đến thăm a! Thế kia bộ dáng là đang muốn dụ hoặc nam nhân nha! Đừng có đem lão tử cho đội nón xanh không thì lão tử tuyệt là không có bỏ qua cho nàng đây này”
Cũng có nhiều lúc hắn không khỏi phải đau đầu khi đám này nữ nhân chạm mặt, bình thường thì không sao, cứ hễ chạm mặt thì y như rằng lại một trận tranh cãi đi ra, không phải là các nàng lần đầu chạm mặt nhau nhưng cứ hễ chạm mặt thì lại đem hắn chuyện cũ cho kéo tới, có lẽ đây là Hạ Đông Nghi cái nhược điểm chí mạng mà Phương Phương duy nhất bắt được nên nàng càng là tối đa tận dụng lớn tới, không ngừng đem ra công kích đối thủ. Hạ Đông Nghi cũng là vì chuyên này mà đau khổ không ít, mỗi lần Phương Phương nhấc lên chuyện cũ thì nàng lại quay sang nhìn Diệp Hiểu Phong như tìm một sự trợ giúp, nhưng cũng là từng ấy lần nàng bắt gặp ánh mắt thất thần, không chút chút cảm xúc từ Diệp Hiểu Phong. Cứ mỗi lần như vậy nàng lại từng trận đau lòng đi ra.
Hôm nay Diệp Hiểu Phong đôi mắt vô thần lại nhìn ra khung cửa sổ nhỏ đối diện giường bệnh, lúc này hắn đã được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt để tiện theo dõi EEG cũng như PET/CT theo như yêu cầu của bác sĩ điều trị cho hắn Dương Lộ Thần. Nàng muốn nhân cơ hội này để nghiên cứu sâu thêm về căn bệnh này.
Ngắm nhìn những bông tuyết trắng mấy ngày này bắt đầu rơi nhiều hơn ngoài cửa sổ trong lòng hắn lại không khỏi có chút buồn chán, mấy ngày nay nữ nhân đám người cũng chưa có ghé qua thăm hắn, hắn không hiểu sao lúc này lại thấy thèm nghe Hạ Đông Nghi những cái kia chẳng đầu chẳng đuôi bát nháo câu chuyện, thậm chí đôi lúc còn lộn lên những cái kia nữ nhân chuyện thầm kín. Thèm được nghe Phương Phương cái kia tiểu nha đầu cứ thút thít không thôi mỗi lần ghé qua gặp hắn. Hay đơn thuần chỉ ngắm nhìn Hạ Lộ khuôn mặt không biết đang nghĩ gì, nàng vậy mà quá đơn thuần.
Giữa lúc hắn đang còn lưu luyến nhớ mong ấy vậy mà cửa phòng lúc này lại mở ra, Hạ Đông Nghi vậy mà thực sự xuất hiện. Hôm nay trong nàng vẫn là có chút mệt mỏi cùng căng thẳng giống như thường ngày nhưng trên mặt nàng vậy mà ánh lên một nụ cười hạnh phúc.
Hôm nay nàng chọn cho mình một chiếc áo len rộng tay dài lông chuột, phối cùng một chân váy ngắn ôm màu đen, giống như Diệp Hiểu Phong trông thấy không phải váy ngắn, chính là cực ngắn, lơ đãng lại gợi cảm đến mức tận cùng, giống như hận không thể đem nàng đùi đẹp thon dài lộ ra để toàn thế giới mỗi người đều nhìn được. Trong lúc di chuyển nàng tay nhỏ cũng lơ đãng mà nhéo nhéo làn váy ngắn của váy ngắn trên người, theo bản năng động tác có tính bảo hộ nàng y phục vậy.
Diệp Hiểu Phong không khỏi có chút lửa nóng đi ra, “nàng đây là đang câu dẫn nam nhân a.” Hắn hận nếu không phải lúc này hắn còn không thể tự chủ được cơ thể, nếu không thì hắn sẽ không ngần ngại mà đem nàng đè ra vậy mà hảo hảo giáo huấn cho một trận đây này.