Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 590: Chương 590: Có Quỷ




Sau khi cho nữ phiên dịch ra về, Hướng Nhật một mình tiến vào giáo đường ngầm dưới đất.

Trong ánh đèn loe lét cảnh vật bên trong đều toát ra vẻ quỷ dị, hành lang hai bên có rất nhiều tranh ảnh chân dung trên vách tường, bất quá Hướng Nhật cũng chẳng nhận biết được ai là ai cả. Cuối hành lang có một cánh cửa, bên trong truyền ra vài âm thanh mơ hồ.

Hướng Nhật suy đoán bên trong nhất định là Lưu Phi và năm cha xứ kia.

Bởi vì cánh cửa khép hờ nên Hướng Nhật không cần động thủ động cước như lúc nãy mà trực tiếp đẩy nhẹ cửa bước vào bên trong.

Bên trong cánh cửa là đại sảnh của giáo đường, cơ hồ toàn là ghế dài xếp thành hang chiếm gần như toàn bộ giáo đường, tận cùng bên trong mới có một khoảng trống, trên đài cao có tượng chúa Giê-xu chịu khổ trên thánh giá.

Năm cha xứ mặc áo đen đứng bên cạnh đài, tay cầm quyển kinh thánh còn miệng thì lầm bầm điều gì đó.

Lưu Phi thì ngồi trên ghế dài phía trên cùng, vẻ mặt thích thú nhìn về phía năm cha xứ, như đang thưởng thức một màn ca nhạc kịch trên sân khấu vậy.

Hướng Nhật thấy không có việc gì làm nên chọn một chiếc ghế dài bên cạnh ngồi xuống. Nhưng một vấn đề làm cho hắn phải lo lắng, quỷ hút máu làm sao có thể chung sống hoà bình với các cha xứ như thế này chứ? Xem vẻ mặt trịnh trọng của các cha xứ kia tựa như họ đang định dùng kinh thánh đề cảm hoá Lưu Phi thì phải.

Có thể tiếng bước chân làm kinh động đến Lưu Phi, khi nàng quay đầu lại thì nhìn thấy Hướng Nhật, vẻ mặt đầu tiên là rất kinh ngạc, sau đó vui mừng hỏi:

- Jack tiên sinh, sao anh lại đến đây?

Trong khi Lưu Phi nói chuyện thì năm cha xứ trên đài vẫn đọc kinh thánh, không có vẻ gì cho thấy họ quan tâm đến những việc đang xảy ra xung quanh.

Hướng Nhật liếc mắt lên đài, sau đó hướng về phía nữ nhân băng giá nói:

- Lưu Phi tiểu thư, cô không nói một lời nào mà tuỳ tiện đi mất, làm cho người khác phải lo lắng phải đi tìm là sao a?

- Jack tiên sinh, anh lo lắng cho tôi ư?

Lưu Phi có chú đỏ mặt hỏi lại, cũng không biết vì lý do nào mà đỏ mặt.

Hướng Nhật có chút thần người, ta không lo láng cho cô thì ai nhớ đến cô mà lo lắng chứ? Hắn bụng rất muốn răn dạy nữ nhân băng giá này một trận, nhưng lòng thấy có chút không ổn nên đánh trống lảng qua một việc khác:

- Nói cho tôi nghe xem có chuyện gì đã xảy ra?

Lưu Phi có chút do dự chỉ vào năm cha xứ trên đài nói:

- Bọn họ nói tôi là ma quỷ, nên muốn bắt tôi mang về Vatican để chấp nhận hình phạt của Thiên Chúa!

Hướng Nhật lần thứ hai liếc lên đài cao nhìn vào năm cha xứ kia rồi hỏi:

- Vậy là cô tự nguyện theo bọn họ à?

Chẳng lẽ bọn họ đọc kinh như vậy sẽ tẩy não và giúp thoát ly cái gọi là ma quỷ trong người cô nàng này hay sao?

Nói tới việc này, Lưu Phi có chút không tự nhiên trả lời:

- Tôi lo lắng nếu như động thủ tại đó thì sẽ bị thương người vô tội.

Hướng Nhật nhất thời cứng họng không nói được gì, trong lòng tức giận không phát tiết được. Lưu Phi bản tính vốn có chút lương thiện, cái này thì Hướng Nhật đã biết từ lúc cô nàng xả thân đỡ đòn cho hắn, khi hắn giả làm người bình thường đi theo sau cô nàng và tên dị năng giả kia.

Một cô nàng quỷ hút máu lại có tấm lòng lương thiện như vậy, Hướng Nhật hắn trách mắng cái gì được chứ? Hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía năm cha xứ rồi hỏi:

- Bọn họ đang làm gì thế ?

- Hình như cử hành một nghi thức nào đó.

Lưu Phi trả lời. Trên thực tế, nàng ta cũng không biết đối phương đang làm cái gì. Từ lúc theo đám cha xứ này bước vào thánh đường, họ một mặt chỉ tụng niệm kinh văn, chứ không lập tức tấn công mình như tấn công một kẻ thù không đội trời chung. Nhưng nàng ta có một cái cảm giác mơ hồ rằng, song song với việc đọc kinh thánh kia, trên thân thể của năm cha xứ này có cái gì đó biến hóa, tựa như thực lực của họ cũng được tăng lên.

- Đi thôi, tôi không có hứng thú với mấy cái nghi thức này lắm.

Hướng Nhật tuyệt không có hứng thú đối với nghi thức của các cha xứ kia, cũng không muốn tốn thời gian vào việc nhàm chán này nên nói với Lưu Phi một câu rồi quay người định rời khỏi nơi đây.

- Đứng lại!

Một tiếng hét lớn từ trên đài cao kia truyền xuống, lại là tiếng Trung.

Hướng Nhật quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cha xứ thứ năm mắt nhìn chăm chú vào hắn Đó là một người tầm 30 tuổi, vẻ mặt có chút Á lai Âu, xem ra là con lai, người cũng tỏa ra vài phần uy thế.

Hướng Nhật nhàn nhã đáp:

- Thế nào muốn mời ta ở lại dùng một vài món gì à? Vậy thì cho ta từ chối vậy, ta vừa ăn xong rồi, nếu mà mời ăn cơm tối thì ta có thể suy nghĩ lại.

Vừa nghe Hướng Nhật nói xong vị cha xứ kia tức nói không lên lời, bất quá là một cha xứ, ít nhiều cũng có chút nhẫn nại. Ông ta xin lỗi một tiếng rồi làm dấu thánh giá trước ngực. Bất qua hai vị chá xứ ở bên cạnh ông ta thì phản ứng lại bất đồng, tuy rằng họ không hiểu Hướng Nhật nói gì, nhưng xem vẻ mặt của vị cha xứ kia, họ ngầm đoán hắn nói cái gì đó khó nghe. Có thể là do tuổi còn trẻ, cho nên hai người này không có cái tu dưỡng như của vị cha xứ kia.

- Anh là ai?

Vị cha xứ lớn tuổi nhìn Hướng Nhật hỏi, đồng thời ra dấu bảo các cha xứ còn lại kiềm chế cảm xúc của mình.

- Ta là bằng hữu của vị tiểu thư này.

Hướng Nhật thong thả chỉ tay về phía Lưu Phi rồi trả lời.

- Ngươi cũng là ma quỷ ư?

Vị cha xứ đứng thẳng lên, ắnh mắt sắc bén nhìn về Hướng Nhật, xong tự dưng lại ngẩn người ra nói tiếp.

- Nhưng không đúng, ta không thể thấy được khí tức ma quỷ trên người ngươi!

Hở mồm ra là ma với, Hướng Nhật thật chỉ muốn vả vào mồm vị cha xứ kia một cái, nhưng dù gì hắn cũng có chút giao tình với một số người của Vatican, nên đành áp cơn tức giận xuống rồi hỏi:

- Hỏi ông một chút, ông từ Vatican đến phải không?

- Anh hỏi vấn đề này làm gì?

Vị cha xứ kia đột nhiên có chút cảnh giác, bởi vì đối phương dùng tiếng Pháp hỏi ông ta.

- Không có vấn đề gì to lớn cả, ta chỉ muốn biết các ông có biết một người tên là Matthew không mà thôi!

Hướng Nhật cố ý dùng tiếng Pháp trả lời, bởi vì hắn cũng muốn cho mấy cha xứ bên cạnh kia hiểu được mình đang nói cái gì.

- Matthew giáo chủ?

Năm vị cha xứ đồng thời làm dấu hiệu thánh giá trước ngực, vẻ mặt tỏ ra rất ngưỡng mộ khi nói đến cái tên này.

Một vị cha xứ có mái tóc nâu nhìn Hướng Nhật, vẻ mặt uy nghiêm đầy chính nghĩa nói:

- Tên của Giáo chủ mà anh cũng tuỳ tiện nói lên như vậy sao?

Thấy biểu hiện của năm vị cha xứ, Hướng Nhật đoán được lão già Matthew xem ra cũng có chút ảnh hưởng lớn đối với mấy cha xứ này. Hắn cũng không chấp nhất lời nói của vị cha xứ tóc nâu kia, ung dung trả lời :

- Ta với Matthew giáo chủ đã quen biết nhau lâu thì gọi tên thì không có vấn đề đúng không? Còn có một người tên là Anna Maria hiện giờ đang ở chỗ của ta nữa đó.

- Anh nhận biết đại tu sĩ Anna ư?

Năm vị cha xứ một lần nữa chấn động trong lòng, nhất là vị cha xứ tóc nâu kia, run rẩy chỉ tay vào Hướng Nhật, bộ dạng như một kẻ điên điên khùng khùng vậy.

- Đương nhiên. Trên thực tế chúng ta quen biết nhau khá thân thiết.

Hướng Nhật nhìn vào vị cha xứ tóc nâu trẻ tuổi kia, tựa hồ cảm nhận được cái gì đó.

- Đai tu sĩ Anna hiện giờ ở đâu?

Vị cha xứ tóc nâu rõ rang không khống chế được cảm xúc của mình, giọng run run hỏi, nếu không phải ông ta đang đứng trên đài, phỏng chừng hắn đã chạy lại nắm lấy Hướng Nhật mà hỏi rồi.

Hướng Nhật thầm đoán vị cha xứ này phỏng chừn rất có hảo cảm với Anna, xem chừng cô nàng còn là đối tượng thầm yêu trộm nhớ nữa kìa. Dù sao Lưu Phi cũng không có vấn đề gì, Hướng Nhật hắn có đùa bỡn mấy vị cha xứ này một chút cũng chẳng sao, nên ung dung nhìn vào vẻ mặt chờ mong của vị cha xứ tóc nâu kia nói:

- Ông có muốn nghe tiếng của cô ta không?

Vị cha xứ tóc nâu vội gật gật đầu, bỗng nhiên hai bên có tiếng ho nhẹ, tựa như nhắc nhở biểu hiện của hắn thực chẳng giống một cha xứ nghiêm túc gì cả.

Vị cha xứ tóc nâu sắc mặt lập tức bối rối, vị cha xứ con lai kia liền tiếp lời:

- Nếu được thì chúng tôi đây rất cảm kích.

Hướng Nhật lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi về Bắc Hải cho mỹ nữ tóc vàng.

Điện thoại vừa đổ chuông, Hướng Nhật liếc mắt nhìn năm vị cha xứ kia, cố ý to tiếng nói:

- Maria à, là anh đây.

Vì câu này hắn liền rước lấy căm tức của năm vị cha xứ kia, ngay cả vị cha xứ con lai có tu dưỡng cao kia mà cũng nhìn Hướng Nhật với ánh mắt bực dọc thì chẳng cần phải miêu tả bộ dạng của vị cha xứ tóc nâu trẻ tuổi.

- Ta đã nói rồi, đừng gọi ta bằng tên này!

Hướng Nhật đang đắc ý thì từ bên kia truyền đến giọng đầy lãnh đạm của Anna.

- Làm gì mà nóng nảy vậy chứ, anh ở đấy quen được mấy kẻ biết em đó.

Hướng Nhật trong lòng hắc hắc cười, nói thật, hắn rất thích trêu chọc mỹ nữ này.

- Là ai ?

Lại cái giọng nhàn nhạt không có một chút biểu tình nào

Huớng Nhật dời điện thoại ra một chút, nhìn về đài cao hỏi vị cha xứ tóc nâu trẻ tuổi kia:

- Ây, ngươi tên là gì vậy?

Từ lúc nghe Hướng Nhật gọi “Maria” thì vị cha xứ tóc nâu trẻ tuổi kia đã tỏ ra rất giận dữ, lúc này đầy bực tức trả lời:

- Paul, Paul Promets!

- Ồ, có một người tên là Paul!

Anna trầm mặc một lúc sau đó mới hỏi lại:

- Hắn cũng đang ở Hàn Quốc à?

- Các người biết nhau ư? Sẽ không phải là trước đây có quan hệ gì đó chứ?

Hướng Nhật giả lả hỏi lại.

- Ngươi . . .

- Được rồi, Maria, anh chỉ đùa với em một chút thôi, tên kia muốn nói với em vài câu, anh đưa điện thoại cho hắn không thành vấn đề chứ?

- Ừm..

Trầm mặc một lúc thì Anna cũng trả lời.

Hướng Nhật hướng vị cha xứ tóc nâu kia gọi:

- Ây, xuống đây nghe điện thoại, còn đứng trên đó làm gì?

Vị cha xứ tóc nâu vẻ mặt kích động chạy xuống, cơ hồ muốn cướp lấy điện thoại trong tay Hướng Nhật, sau đó bước qua một bên nghe điện thoại.

Bốn vị cha xứ tuy không ưa lối xưng hô thân mật của Hướng Nhật với đại tu sĩ Anna cho mấy, nhưng cũng cảm thấy được rằng hắn mà đã dùng điện thoại gọi được cho cô nàng thì hẳn phải có quan hệ gì đó, cho nên thái độ cũng thân thiện hơn một chút. Dù sau giáo hội cũng đã thông báo trong nội bộ rằng đại tu sĩ Anna đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật, mà người thanh niên trước mặt này không những biết Giáo chủ Matthew mà còn biết được đại tu sĩ Anna ở chỗ nào thì thân phận cũng tuyệt không đơn giản.

- Vị tiên sinh đây xưng hô như thế nào?

Vị cha xứ con lai thu hồi lại ánh mắt muốn ăn thịt người vừa rồi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên hỏi Hướng Nhật.

- Ta họ Hướng một, người Trung Quốc.

Hướng Nhật trả lời, nghe thấy đối phương hỏi bằng tiếng Trung lưu loát vậy thì cũng biết kẻ này cũng đã ở Trung Quốc khá lâu rồi.

Vị cha xứ con lai ra vẻ không nghe câu nói vừa rồi của Hướng Nhật, mà chỉ tay vào phía Lưu Phi nói:

- Vị tiểu thư này là…

Không đợi ông ta nói xong, Hướng Nhật cướp lời:

- Cô ta là bằng hữu của tôi, có vấn đề gì không?

- Ta cảm giác được khí tức ma quỷ mãnh liệt trên người của cô ta.

Vị cha xứ con lai không trực tiếp bảo thẳng Lưu Phi là ma quỷ như trước nữa, lập lờ nói.

Hướng Nhật mặc kệ ông ta nói gì, quay sang nhìn vao vị cha xứ tóc nâu trẻ đang cầm điện thoại đi tới kia, tủm tỉm cười hỏi:

- Thế nào, nói hết lời chưa?

Vị cha xứ tóc nâu trẻ tuổi biểu tình rất khó coi, tựa như lâm vào cảnh tuyệt vọng gì đó, đờ đẫn đi lại phía Hướng Nhật, đưa điện thoại ra và nói :

- Đại tu sĩ Anna có chuyện muốn nói với anh.

- Hả?

Hướng Nhật kinh ngạc thốt, tuy ràng quan hệ của mình với Anna cũng hòa hoãn hơn một chút, nhưng còn chưa tới mức phải nói “hẹn gặp lại” với nhau rồi mới cúp máy đó chứ? Hơn nữa, với lý giải của Hướng Nhật, đối phương đáng lẽ phải lập tức treo điện thoại, cớ gì mà còn muốn nói chuyện tiếp với hắn chứ?

Chuyện này nhất định có quỷ !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.