- Tiểu Tử !
Mấy người Hướng Nhật được nhân viên dẫn tới phòng hóa trang. Sở Sở tinh mắt, lập tức phát hiện Lac Phi Tử đang được một chuyên gia hóa trang trang điểm, liền gọi to.
- A, Sở Sở!
Lạc Phi Tử đang phải ngồi yên không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn qua gương mà chào hỏi.
- Cậu không cần đứng lên, nhìn thấy nhau là ổn rồi.
Sở Sở vội nói, nàng phát hiện chuyên gia hóa trang bên cạnh Lạc Phi Tử đang lạnh lùng nhìn mình, biết mình vào đây đã quấy rầy công việc của họ, không thể gây thêm phiền phức nữa.
Lạc Phi Tử cũng vội giải thích cho chuyên gia hóa trang kia, nàng biết đám người Sở Sở vào đã làm mất hứng của người đó, nũng nịu nói:
- Lâm tỷ, bọn họ là bạn tốt nhất của em, chị đừng để ý nhé.
- Uh.
Người trang điểm được gọi là Lâm tỷ ngay cả đầu cũng không ngẩng, thản nhiên đáp, tiếp tục công việc đang làm:
- Ta chỉ hi vọng trong lúc làm việc không có người ngoài đến quấy rầy.
Vừa nói xong lại cảm thấy câu nói của mình hơi nặng, liền nói thêm:
- Yên tâm, giờ thì ổn rồi, các người ngồi chờ một chút!
Thấy đối phương nói chuyện hơi lạnh lùng, nhưng đến câu cuối mới biết hóa ra nàng không phải là không thấu hiểu nhân tình, Sở Sở thở phào một hơi.
Lạc Phi Tử mặc dù không cử động được nhưng nói chuyện thì không sao, trên mặt hơi ngượng nói:
- Mấy vị cứ ngồi tự nhiên đi, nơi này hơi nhỏ, thật ngại quá!
Nói xong chuyển ánh mắt sang nam nhân duy nhất trong phòng, mỉm cười nói:
- Hướng tiên sinh, anh cũng tới à?
- Đúng vậy, tôi xem như là có chút hâm mộ giọng ca của Lạc tiểu thư, không biết Lạc tiểu thư có hoan nghênh tôi đến xem cô hát không thế?
Hướng Nhật đối với nữ minh tinh này rất có cảm tình, đã từng gặp qua vài lần, hơn nữa lần truy đuổi tay bắn tỉa định mưu sát nữ hoàng Hướng Nhật còn từng mượn thân thể đối phương, vả lại nữ minh tinh này còn là bạn thời trung học với Sở Sở, Hướng Nhật đương nhiên phải tâng bốc chút.
Nhưng những lời đó của hắn lại khiến mấy vị tiểu thư nổi hết cả da gà, ở cùng lưu manh một thời gian dài như vậy, các nàng đều biết hắn không hề thích âm nhạc, nhất là thể loại tình ca như này. Bây giờ hắn lại không hề cảm thấy xấu hổ khi đàng hoàng nói là rất mê ca nhạc, cái này đúng là vô sỉ hết chỗ nói.
Mấy nàng cũng không biết diễn tả kiểu gì, chỉ có thể khẳng định một điều, may mà nam nhân chỉ nói có chút hâm mộ, nếu không sẽ bị mọi người ta vạch trần ra rồi.
Ít nhất An tiểu thư là một trong số đó, nàng không thích nam nhân lấy lòng đối phương như vậy, nếu không phải còn có Sở Sở cùng Thạch Thanh ở đây thì hẳn nàng đã sớm nổi giông tố rồi.
Mà Lạc Phi Tử cũng không biết nàng được hắn nịnh bợ, tưởng rằng đối phương thực sự thích giọng hát của mình, cười tươi như hoa:
- Anh là bạn trai Sở Sở, em hoan nghênh còn không kịp nữa là.
Tiếp đó nhận ra hình như mình cùng nam nhân nói chuyện mà bỏ quên những người khác, liền hướng về phía Sở Sở hỏi:
- Sở Sở, sao không giới thiệu hai vị tỷ tỷ đây?
Sơ Sở không khỏi đỏ mặt, chép miệng nói:
- Bọn họ đều là…bằng hữu của mình, là An Tâm và Thạch Thanh.
Trước mặt bạn cũ, nàng khó có thể nói hai cô gái này với mình đều là tỷ muội, có chung bạn trai là nam nhân kia, liền vội thay từ khác.
Tuy Lạc Phi Tử hơi tò mò về thái độ của Sở Sở nhưng vẫn nhìn qua gương cười ngọt ngào chào:
- Chào hai vị tỷ tỷ.
- Chào!
An Tâm lãnh nhạt đáp, đối với nữ minh tinh này nàng cũng không có nhiều hảo cảm lắm. Huống chi cô ả vừa rồi còn nói chuyện thân mật với lưu manh, khiến nàng phải đề phòng.
Thạch Thanh thì vốn tốt bụng, đối với ai cũng nhẹ nhàng, dĩ nhiên trừ những nam nhân không quen biết. Nên nàng sẽ không giống An đại tiểu thư ương bướng ăn nói ngang ngạnh mà quay đầu cười nói:
- Lạc tiểu thư, chào cô!
Lạc tiểu thư hơi buồn bực, nàng đương nhiên cảm nhận được ai có địch ý với mình, chỉ là không hiểu tại sao đối phương lại như vậy, đây mới là lần đầu gặp nhau mà.
Nghĩ tới đây, Lạc Phi Tử liếc nhìn nữ nhân tóc ngắn tên gọi An Tâm, vô ý thấy đối phương trên mặt như không có gì trong khi tay tay cấu vào eo nam nhân, trong lòng bỗng thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ nói…..
Lạc Phi Tử bỗng hiểu ra, bây giờ nàng mới biết tại sao khi giới thiệu hai nàng kia Sở Sở lại có phản ứng như vậy, ra là các nàng có quan hệ như vậy.
Đương nhiên, là một nữ nhân thông minh, Lạc Phi Tử sẽ không vạch trần lời nói dối kia ra, nhưng đối với nam nhân thì càng tò mò hơn. Nhớ lại lần đầu gặp mặt còn tưởng đối phương là tên bám váy phụ nữ, càng tiếp xúc nhiều hơn, cách nhìn của nàng về nam nhân này càng thay đổi. Đầu tiên là giả làm cảnh sát vây bắt tội phạm, sau đó là tình cờ gặp lại tại bữa tiệc nhà Hác gia, lần đó ngay cả họ Dịch có chỗ dựa lớn vậy mà cũng không làm gì được hắn, càng khiến nàng tò mò muốn vạch trần đối phương xem hắn rốt cuộc có thân phận gì. Nhưng đó cũng không phải là cái khiến nàng kinh ngạc nhất, điều khiến nàng giật mình ở đây là đối phương mang theo tận ba người bạn gái đến xem ca nhạc, hơn nữa trong mắt mỗi người không hề có tia địch ý nào với hai người kia.
Lạc Phi Tử không thể không bội phục thủ đoạn của nam nhân, chỉ là thấy hơi tội cho người bạn thân của nàng, phải cùng chung nam nhân với các nữ nhân khác, thiệt thòi hẳn không nhỏ. Huống chi nàng cũng biết, nam nhân này sợ là không chỉ có mấy người đây, theo nàng biết còn có một nữ sĩ quan cảnh sát nữa mới đúng, bởi lúc nam nhân giả mạo cảnh sát, sau có xuất hiện một nữ sĩ quan, nhìn có thể thấy quan hệ không tầm thường.
Lúc Lạc Phi Tử đang trầm tư thì chuyên gia hóa trang Lâm tỷ đã hoàn thành công việc, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, chính là gương mặt hoàn mĩ của Lạc Phi Tử trong gương:
- Phi Tử, tốt rồi!
- A~~~~
Lạc Phi Tử từ từ tỉnh táo lại, phát giác ra mình vừa thất thần, cười xin lỗi:
- Làm phiền chị rồi, Lâm tỷ!
- Không có gì, vậy mọi người trò chuyện đi, ta ra ngoài trước.
Lâm tỷ hiển nhiên là không thích trò chuyện với người khác nhiều, vừa nói xong không đợi mọi người nói gì đã đi ra ngoài.
Trong phòng còn lại Hướng Nhật cùng mấy vị tiểu thư và nữ minh tinh đang nổi tiếng Lạc Phi Tử.
An Tâm dường như không thể nhịn được thêm, vừa thấy đối phương được tự do, lập tưc tiến lên hỏi:
- Lạc tiểu thư có thể cho tôi xin chữ kí được không?
Đương nhiên đây là do nàng thuận miệng nói ra, bởi vì nàng muốn sau khi nhận được chữ kí sẽ đi ra ngoài. Thực ra không cần chữ kí mà cứ ra ngoài cũng được, nhưng như vậy thì không ổn lắm, đã vào đây rồi nếu cứ như vậy mà đi, không phải mình quá thất lễ sao? Mà xin chữ kí cũng là có mục đích, như vậy đối phương sẽ không nghĩ mình quá xấu xa.
- Được thôi!
Lạc Phi Tử không nghĩ ngợi lập tức đồng ý, nàng đã sớm biết cô nàng tóc ngắn này không có thiện cảm với nàng, bởi nếu coi nàng là thần tượng, thì đối phương hẳn sẽ không lộ ra nụ cười lạnh nhạt như vậy.
Nhưng đối phương đã yêu cầu, nàng không thể từ chối. Sau khi nhận được tấm ảnh có chữ ký, An Tâm quả nhiên không ở thêm nữa, đứng lên cáo từ luôn.
Sở Sở cùng Thạch Thanh cũng mơ hồ đoán được suy nghĩ của An Tâm, hơi bất đắc dĩ theo nàng ra ngoài.
Hướng Nhật thì vẫn thờ ơ, hôm nay hắn chỉ là vai phụ, đi theo các nàng tới đây, các nàng muốn thế nào thì hắn theo thế ấy.
Mấy người ra khỏi hậu trường trở lại đại sảnh, so với lúc trước càng đông người hơn, âm thanh huyên náo ầm ĩ như chợ vỡ, nhìn đâu cũng thấy lúc nhúc đầu người.
Mặc dù người tới nhiều gấp bội, nhưng đám người Hướng Nhật ở hàng đầu nên không bị ảnh hường nhiều mấy. Vài người tiến dần về phía trước, muốn chiếm lấy vị trí thuận lợi, tiếc là bị bảo an ập đến đuổi ra sau ngay.
Những hàng ghế trên là dành cho đại gia, điều này các nhân viên an ninh đều biết, hơn nữa được lệnh của cấp trên phải đặc biệt chiếu cố những người đó, các nhân viên bảo an dĩ nhiên là phải tuân theo.
Đám người Hướng Nhật trở lại chỗ ngồi, mấy nữ nhân đều có chút hưng phấn, có lẽ là do lần đầu thấy được cảnh hoành tráng như này, tiếng hò hét đinh tai nhức óc của đám người xung quanh vào tai các nàng lại thành thứ âm thanh dễ chịu, thi thoảng còn nói với nhau vài câu.
Trên mặt các nàng đầy vẻ hưng phấn, như đang hưởng thụ kiểu kích thích như thế này vậy.
Hướng Nhật nghĩ mãi không thông, tại sao trong tình huống này mấy nữ nhân còn có hứng thú mà nói chuyện, theo hắn thấy chỉ là đông người lắm tiếng mà thôi, có gì hay đâu.
Trái lại, âm thanh ầm ĩ nơi này càng làm hắn khó chịu, như có cả đàn ruồi vo ve bên tai nhưng không thể xua đi được, Hướng Nhật thấy quả thực lực bất tòng tâm.
May mà chuyện này không kéo dài lâu, khi đèn trên khán đài được bật sáng, hai người dẫn chương trình bước lên sân khấu, bao gồm một nam một nữ, đều là những nhân vật nổi danh của đài truyền hình, nhưng cũng chỉ đi đi lại lại nói vài câu, khiến người xem mất kiên nhẫn, hò hét ầm ĩ réo lên gọi Lạc Phi Tử ra khán đài.
Hai người dẫn chương trình có chút xấu hổ, nhưng cũng cố gắng kiềm chế không để cảm xúc quá lộ liễu ra ngoài mặt, đồng thời đáp ứng yêu cầu của người xem, mời Lạc tiểu thư ra sân khấu.
Khán giả mắt sáng hẳn lên, bởi đêm nay Lạc Phi Tử đã không phụ sự mong đợi của mọi người, vưa mới xuất hiện đã khiến khán giả chấn động.
Trên người nàng mặc một chiếc áo vest màu trắng bó sát người, phía dưới là một chiếc váy ngắn cũng màu trắng, thân hình nóng bỏng nhờ trang phục lại càng trở lên khiểu gợi. Tuy trong phòng hóa trang đã nhìn qua, nhưng Hướng Nhật vẫn thấy thực sự kinh ngạc, huống chi đối phương lúc trước cũng chưa mặc bộ đồ trắng này.
Những người hâm mộ hưng phấn đứng lên hét lớn tên Lạc Phi Tử, hơn nữa rất nhiều người mới lần đầu được nhìn tận mắt nàng, càng rống lên điên cuồng, như muốn ném cả trần nhà của khán trường đi vậy.
Lac Phi Tử thấy sự hâm mộ cuồng nhiệt của khan giả, cũng không mất bình tĩnh, đi đi lại lại vài bước, rồi nhẹ nhàng phất tay :
- Chào tất cả các vị khán giả, mọi người có khỏe không? Tôi là Lạc Phi Tử.
- Khỏe, khỏe…
Thanh âm trả lời đồng nhất vang lên.
Tay Lạc Phi Tử khẽ giơ lên, tức thì sân khấu đang ầm ĩ dần dần yên tĩnh xuống, có thể thấy được nàng trong long mọi người quả thực có vị trí rất lớn.
Lạc Phi Tử lúc này mới nói tiếp:
- Lúc đầu tôi định giới thiệu một ca khúc trong album mới để hát, nhưng vừa lúc ra sân khấu tôi lại nghĩ ra một ý khác, tôi sẽ chọn ra một người trong số các bạn cùng hát với tôi một bài quen thuộc, mọi người có đồng ý không?
Lạc Phi Tử vừa hé lộ thông tin về ca khúc sắp hát, liền được công chúng đón nhận, cơ hồ ai cũng biết một vài câu trong đó, cho nên chẳng ai phản đối với đề nghị của nàng.
Hầu như ai ai cũng giơ cao tay, hi vọng mình trở thành cái người may mắn ấy.
Nhưng mọi tính toán của họ đều thất bại, chỉ thấy ngón tay mảnh khảnh của Lạc Phi Tử chỉ thẳng đến một nam nhân ngồi ở hàng ghế đầu:
- Vị tiên sinh này, chúng ta có thể cùng hát được không?
- Tôi?
Hướng Nhật trợn tròn mắt, hắn không nghĩ tới việc đối phương lại chọn mình, không lẽ nàng tin lời hắn nói là thích giọng ca của nàng lúc vừa rồi sao? Sớm biết vậy thì đã không nói thừa rồi. Đã thế Hướng Nhật lại biết rõ khả năng ca hát của bản thân, bây giờ lại bị gọi đích danh, nếu không lên thì quá mất mặt, đúng là không còn lựa chọn nào khác.
- Đúng vậy, có vấn đề gì không?
Lạc Phi Tử cười ôn nhu làm mấy tên hâm mộ ghen tức nghiến răng, hận không thể lôi cái tên rắm chó kia xuống đánh cho gãy chân rồi lên thay vị trí của hắn.
- Còn không mau lên đi!
Hướng Nhật đang do dự thì An Tâm đột nhiên nói.
Hiển nhiên, nàng đang nghĩ đến cuộc đối thoại của hắn tại phòng hóa trang, đang lo không tìm được biện pháp để hạ thấp lưu manh trong lòng nữ nhân họ Lạc kia, không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy, nàng sao có thể bỏ qua? Vì vậy liền cổ vũ nam nhân lên hát, trong lòng tưởng tượng bộ mặt của lưu manh lúc không hát được, rồi lại tới bộ dáng của nữ nhân họ Lạc khi thấy lưu manh á khẩu. Thú vị đây!
Sở Sở cùng Thạch Thanh bên cạnh biết rõ khả năng của nam nhân, nhưng các nàng cũng không có biện pháp gì, trước mặt bao người bị chỉ đích danh, không bằng cứ đi đi cũng được.
Hơn nữa, bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía nam nhân khiến các nàng ngồi bên cạnh thật mất tự nhiên, liền thúc giục nam nhân mau lên sân khấu.
Ba nữ nhân bên cạnh đều nói như vậy, Hướng Nhật chỉ còn cách cắn răng mà đi lên.
Mịa nó, lần này thì đẹp mặt, cùng lắm là lão tử nói không biết hát rồi đi về.
Nhưng cái này nói thì dễ chứ làm thì không đơn giản, hai người dẫn chương trình thấy người may mắn đã lên sân khấu, liền đưa cho hắn một cái micro.
Hướng Nhật chuẩn bị sẵn tình huống ứng phó rồi mới tiếp nhận micro, không đợi người chủ trì đưa ra câu hỏi, hắn đã nói:
- Rất xin lỗi, bài này tôi không hát được!
Lời vừa dứt, đại sảnh đang yên tĩnh trở nên ồn ào không tưởng.
Cái gì! Tên tiểu tử này không hát được, cái này có thể sao?
Phải biết rằng bài hát này đến đứa trẻ mẫu giáo cũng thuộc hai ba câu, vậy mà tên tiểu tử rắm chó không biết ở đâu ra này lại nói không thuộc, thật không thể tha thứ!
Tuy vậy nhưng có rất nhiều người cảm thấy hả hê, bọn họ chỉ mong cho tên kia mất mặt, như vậy cũng đã an ủi cho tâm trạng chán nản khi không được lên sân khấu của bọn họ.
Lạc Phi Tử sững người một lúc, đối với chuyện ca hát nàng rất tự tin, hơn nữa nam nhân này coi như là có hâm mộ nàng, cho nên mới cố chọn ra bài dễ nhất cho hắn, không nghĩ đến chuyện đối phương nói không thuộc. Lúc này, nàng chẳng còn hơi đâu mà quan tâm xem hắn có đúng là người hâm mộ nàng không nữa, bởi vì không khí nơi đây đang cần được thay đổi, không thể vì cảnh xấu hổ này mà làm hỏng buổi diễn.
Suy nghĩ một chút, Lạc Phi Tử miễn cưỡng cười nói:
- Không sao cả, chỉ cần anh hát theo tôi là được.
- Vậy cũng được!
Nghĩ đến quan hệ của đối phương với Sở Sở, Hướng Nhật không thể không nể mặt.
Hơn nữa tại khán trường có nhiều kẻ hằm hằm nhìn khiến hắn khó chịu, trong lòng nảy ý ác độc, lần này nhất định phải hát cho thật hay, để cái đám rác rưởi chỉ biết la hét kia ngậm hết miệng lại.
Tiếp đấy, buổi biểu diễn hoành tráng chấn động cả Bắc Hải chính thức bắt đầu.
Giọng hát của Lạc Phi Tử quả thực tuyệt vời, cái đó không ai tại đây có thể phủ nhận, vì thế bọn họ đều dồn mọi chú ý lên cái tên tiểu tử rắm chó kia, chuẩn bị xem hắn diễn trò.
Lúc đầu quả thật bọn họ cười muốn chết vì tên kia ngay cả lời cũng hát sai, nhưng chỉ vài phút sau, chẳng còn ai cười được nữa, tiểu tử đó không biết ăn cái gì mà càng hát càng hay, đến cuối giọng hắn hòa cùng với Lạc Phi Tử quá hoàn mỹ, tựa như đã có sự luyện tập từ trước vậy. Hơn nữa, Hướng Nhật dùng giọng thật, chất giọng trầm trầm khiến cho người nghe bị lôi cuốn, chẳng ai còn tìm ra được lý do gì để nói nữa. Điều này khiến nhiều người hoài nghi, tên tiểu tử này không phải chỉ giả bộ để thể hiện trước mặt Lạc Phi Tử đó chứ, trong lòng đều mắng to, tên này thật là hèn hạ vô sỉ, đúng là tên khốn nạn mà!
Bài hát chấm dứt, điều làm khán giả càng ghen ghét tức giận là Lạc Phi Tử không ngờ ôm lấy nam nhân rồi hôn hắn một cái:
- Cảm ơn anh!
Vốn Lạc Phi Tử đã chuẩn bị đón nhận kết quả xấu, dự định cố gắng hết mình để cứu vãn tình thế, không ngờ biểu hiện của đối phương hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng, trừ lúc đầu còn hơi vấp, càng về sau càng lưu loát, nếu không phải biết là mình với đối phương chưa từng luyện tập qua thì nàng hẳn sẽ nghi ngờ không biết có phải đối phương biết tâm thuật, có thể đọc được suy nghĩ của mình hay không.
Khán trường hơi mất khống chế, đã bắt đầu rối loạn, hầu như mỗi người đều trừng mắt đỏ nhìn chăm chăm vào cái tên tiểu tử có số đào hoa kia, hắn nghiễm nhiên chiếm được nụ hôn của Lạc Phi Tử, cái này thật khó mà nuốt trôi được!
Sớm biết có nhiều cái tốt như thế, dù có liều mạng cũng phải xông lên!