Thứ bảy là ngày nghỉ, trên đường mọi người đi lại đông hơn bình thường, lại càng không phải nói đến mức độ tấp nập trên các con đường dẫn đến trung tâm Thì Quang. Hôm nay có liveshow của ngôi sao ca nhạc đang nổi như cồn Lạc Phi Tử, nghe đồn là để quảng cáo cho album mới của nàng.Chiêu thức này thừa đủ để khiến người hâm mộ sốt sắng như mèo thấy mỡ.
Việc mua vé xem liveshow thật quá đơn giản đối với An Tâm, chỉ cần gọi một cú điện thoại, vé đã tự động được đưa đến tận nhà. Tất nhiên, đấy là ghế hạng nhất cực kì gần sân khấu, cứ như là các nàng là những người mua đầu tiên vậy.
Mấy người ăn xong cơm trưa liền vội vã chạy đến trung tâm Thì Quang. Vốn cũng không cần sớm như vậy, nhưng cân nhắc việc càng muộn càng đông người, đến lúc đó muốn chen vào hội trường liveshow có lẽ rất khó khăn, không bằng đến trước thì hơn. Hơn nữa, theo kế hoạch của An Tâm, hoặc là trước tiên Sở Sở có thể liên hệ với Lạc Phi Tử một chút, để xin chữ ký hoặc gì đó…Cho dù không hâm mộ quá cuồng nhiệt, nhưng có thể gặp mặt đối phương trước khi liveshow bắt đầu, An Tâm vẫn có phần chờ mong.
Quảng trường của trung tâm Thì Quang tọa lạc ở phía Bắc, nơi này có thể nói là quảng trường duy nhất ở Bắc Hải có sức chứa đến mấy vạn người. Thông thường, khi tổ chức những buổi trình diễn thời trang hay triển lãm qui mô lớn, nơi đây luôn là lựa chọn số một, không chỉ vì không gian rộng rãi, mà quan trọng hơn là sự lộng lẫy của nó, các nhà tổ chức đều cam tâm tình nguyện chấp nhận giá thuê đắt đỏ mà không đau lòng chút nào.Đương nhiên, số phí tổn này so với lợi nhuận bọn họ kiếm được thì chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Liveshow lần này là do công ty giải trí Thiên Vũ, cũng là công ty ký hợp đồng với Lạc Phi Tử, đứng ra tổ chức, mục đích của bọn họ cũng rất đơn giản, chính là thúc đẩy doanh thu cho album mới của Lạc Phi Tử. Hơn nữa, tổ chức liveshow có thể kiếm lời từ việc bán vé, mặc dù bán một hai vé lợi nhuận chẳng đáng bao nhiêu, nhưng nếu bán mấy vạn vé, như vậy có thể thu được số tiền không nhỏ. Ít nhất có thể thanh toán tiền cát-xê của Lạc Phi Tử, phần lợi nhuân còn lại cũng không ít.
Lông cừu từ trên thân cừu mà ra, đây chính là chủ ý của nhà tổ chức, nhưng hiển nhiên người hâm mộ không biết bọn họ là những con cừu bị người ta vặt lông, bọn họ chỉ cần biết lần này nhân vật chính là Lạc Phi Tử, bởi vì ba chữ này đã đủ khiến bọn họ trở nên cuồng nhiệt. Một tấm vé giá vài trăm, thế có đáng gì đâu, cứ nhịn ăn hai bữa, số tiền này coi như là tiền cơm thôi mà. Còn nếu vẫn không đủ tiền, có thể mặt dày đi vay, tóm lại, chắc chắn sẽ có biện pháp.
Sự cuồng nhiệt của người hâm mộ cũng không ảnh hưởng đến mấy người Hướng Nhật, có điều khi tới nơi cả nhóm vẫn kinh hãi, vốn tưởng mình đến sớm, nhưng hội trường hóa ra đã tấp nập người, cả nhóm không khỏi có chút tự thẹn. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may mà đến sớm một chút, nếu đến muộn không chừng chả còn chỗ nữa. Trên đường, cả nhóm thấy rất nhiều dòng người đang đổ xô về phía này, thử hỏi trong lòng không thấy hú vía sao được?
Tại đây đã có bảo vệ lo duy trì trật tự,trên thực tế, bọn họ cũng phải chịu áp lực rất lớn, nhiều người, thị phi cũng nhiều.Vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn ảnh hưởng đến liveshow, tiền đồ bọn họ cũng chấm dứt luôn. May mắn cho họ, mấy người hâm mộ trẻ tuổi rất tự giác, cũng không gây quá nhiều hỗn loạn. Tất cả đều xếp hàng một cách quy củ tiến vào đại sảnh. Mấy người Hướng Nhật cũng không được ưu đãi gì, xếp hàng gần nửa giờ đồng hồ mới vào được đại sảnh, tuy vậy cầm vé dành cho ghế hàng đầu trên tay nên miễn cho cả nhóm phải ngồi hàng sau như mấy người vào cùng lượt với mình, dẫu sao không phải ai cũng có khả năng mua được những tấm vé giá trị đến mấy ngàn mấy vạn như thế này.
Lúc này mới thấy hết sức mạnh của đồng tiền, càng gần sân khấu không gian càng rộng rãi, hơn nữa còn là ghế tựa rất thoải máu, so với những hàng ghế sau thì thật sự tốt hơn nhiều lắm. Đáng tiếc liveshow cũng chưa bắt đầu, còn hơn một giờ nữa, ngồi không chờ đợi lâu như vậy, ai cũng chịu không nổi.
An Tâm liền nhắc lại đề nghị trước kia của mình:
- Sở Sở, không bằng bây giờ chúng mình đi tìm cô bạn học cấp 3 của cậu đi?
- Bây giờ á?
Sở Sở có chút do dự,hiển nhiên là nàng nhớ lại vừa rồi vất vả xếp hàng lâu như vậy mới vào được chỗ này, nay lại muốn đi ra ngoài, lúc vào lại chẳng phải sẽ chịu thảm thêm một lần nữa sao?
Nhưng nàng cũng không từ chối thẳng thừng đề nghị của An đại tiểu thư, chỉ lo lắng hỏi :
- Lát nữa chúng ta vào lại bằng cách nào đây?
An Tâm mỉm cười, nàng biết Sở Sở lo lắng cái gì, tay chỉ chỉ về phía bên phải sân khấu, nơi đó có một cánh cửa nhỏ, nhưng có bốn người bảo vệ cao to lực lưỡng đứng trước của, hiền nhiên là để canh chừng không cho người không có phận sự ra vào qua đó. Đám người Hướng Nhật không cần nghĩ cũng biết cánh cửa nhỏ ấy nối liền với hậu trường, hẳn cũng là nơi nhân vật chính Lạc Phi Tử ra vào, chứ làm gì có chuyện nàng ta chen vào từ cửa chính giống như mọi người. An đại tiểu thư dùng tay chỉ cũng đủ để cả đám hiểu, muốn thấy Lạc Phi Tử căn bản không cần đi ra ngoài, chỉ cần đi qua cánh cửa nhỏ kia là có thể nhìn thấy nàng ta. Những trước của có bốn gã bảo vệ, muốn tùy tiện đi vào rõ ràng là không có khả năng. Nếu thật có thể tùy tiện đi vào, há chẳng phải ai cũng có thể trực tiếp vào hậu trường tìm Lạc Phi Tử hay sao?
Hơn nữa,cũng không riêng đám người Hướng Nhật phát hiện ra cánh cửa đó, những người khác cũng thấy được, đương nhiên bọn họ cũng biết cánh cửa đó dùng làm gì. Có vài kẻ hâm mộ quá cuồng nhiệt đã ngo ngoe đi về phía ấy, hi vọng có thể gặp tận mặt Lạc Phi Tử. Nhưng chưa đến gần đã bị bốn gã bảo vệ đuổi đi, có mấy người định xông vào, lập tức bị đo đất, hiển nhiên đám bảo vệ cũng không để tâm đến cách nhìn của người bên ngoài, cho dù có phóng viên bên cạnh chụp ảnh hành vi này thì bọn họ cũng không chùn tay, nhất quyết đúng chức trách mà làm. Có vết xe đổ trước mắt, không còn ai dám xông vào nữa, mặc dù có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng trong lòng luôn là mơ ước cháy bỏng, nhưng cứ xông vào thì chẳng những bị ăn đòn mà mục đích cũng chẳng đạt được, chỉ cần người có đầu óc một chút là biết làm vậy chắc chắn không khác gì tự tìm lấy cái chết.
Khi thấy không có chút hi vọng nào, bọn họ cũng chỉ còn cách lục tục rời đi. Tuy nhiên vẫn có vài người bùi ngùi nán lại ở gần cửa, chờ mong Lạc Phi Tử bất chợt xuất hiện, dù tỷ lệ chỉ là một phần vạn, như vậy bọn họ sẽ là những người đầu tiên có thể cùng thần tượng nói vài câu hoặc chụp ảnh lưu niệm..
Hành động của mấy người hâm mộ này tất nhiên không lọt qua mắt đám người Hướng Nhật, Sở Sở là người nhìn rõ nhất, nàng thấy An đại tiểu thư chỉ như vậy là biết được đối phương nghĩ gì, nhưng cũng không đáp ứng ngay, thay vào đó ngập ngừng nói:
- Vào qua đó để tìm Tiểu Tử? Hình như không dễ đâu?
Sở Sở chứng kiến từ đầu đến cuối cách làm đầy bạo lực của đám bảo vệ, nếu nói không sợ hãi thì chắc chắn là giả.
- Không sao đâu, cậu gọi cho điện thoại trước cho cô ấy thì ổn.
An Tâm cũng không lo lắng nhiều như Sở Sở, nàng luôn thích gì thì phải làm cho bằng được, nếu đã muốn gặp ngôi sao Lạc Phi Tử nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, nàng há có thể buông xuôi dễ dàng.
-Vậy cũng được.
Thật sự không lay chuyển được An đại tiểu thư, Sở Sở đành miễn cưỡng làm theo, dù sao trong tay nàng cũng có số điện thoại riêng của cô bạn học cấp 3, chỉ cần nàng ta đồng ý, có lẽ mấy người bảo vệ canh trước cửa cũng không dám ngăn cản mình đâu?.Nghĩ tới đây, Sở Sở lấy di động ra, tìm số cần tìm và bấm gọi. Chỉ chốc lát sau, đầu dây bên kia đã nghe.
Lạc Phi Tử đang hóa trang thì xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lúc này nàng bất ngờ nhận được điện thoai của cô bạn tốt thời cấp 3. Nhưng cũng không chút do dự, ngay trước mặt chuyên viên hóa trang và người bạn tốt đến đây cổ vũ mình, nàng mở máy ra nghe lâp tức.
Mấy người bên cạnh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên , nhân vật nào quan trọng đến vậy, không ngờ lại khiến Lạc Phi Tử bỏ dở cả việc hóa trang để nghe điên?
Lạc Phi Tử không rảnh đi quan tâm đến ý nghĩ của những người bên cạnh, nàng trả lời điện thoại:
- Này, Sở sở, sao cậu lại rảnh rỗi gọi điện cho mình thế?
- Tiểu Tử, bây giờ mình đang ở ngay bên ngoài.
Ở đầu dây bên kia, Sở sở nói.
- Bên ngoài ??
Lạc Phi Tử đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, giọng nói vừa vui mừng vừa kinh ngạc:
- A, chẳng lẽ cậu ở ngay trong hội trương?
- Đúng vậy, còn có mấy người bạn của mình nữa, còn lâu liveshow mới bắt đầu, bọn họ muốn gặp mặt cậu, không biết có được hay không ?
- Được chứ,mọi người vào đi, mình ở ngay bên trong chờ mọi người.
Lạc Phi Tử vừa nghe việc bạn tốt từ thời cấp 3 muốn tới gặp mình, đương nhiên mở miệng đáp ứng ngay, rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nàng nói tiếp:
- Được rồi, các cậu có thấy cái cửa nhỏ bên cạnh sân khấu không, có thể vào qua đó.
- Có, thấy rồi, mình gặp rồi nói tiếp nha.
- Uhm, được, mình đợi cậu.
Nói xong,Lạc Phi Tử cúp máy, mặt đầy hưng phấn, đây là lần đầu tiên bạn tốt đến xem mình biểu diễn, nàng không kích động sao được? Tuy nhiên không biết tại sao, trong đầu nàng chợt hiện ra bóng dáng Hướng Nhật. Đắn đo suy đoán môt chút, nếu là bạn trai của Sở Sở, chắc lúc này cũng theo tới đây mới phải?
- A Tử, rốt cuộc là ai tới mà cô cao hứng đến vậy ?
Người bên cạnh sớm đã nghe lọt tai cuộc nói chuyện của Lạc Phi Tử, nay lại thấy nàng cao hứng như vậy, không khỏi tò mò hỏi thăm. Hơn nữa, cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy Lạc Phi Tử nghe có bạn đến mà vui vẻ đến vậy, vốn trước kia cũng đã có bạn học thời cấp 3 đến gặp nàng, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy nàng có nụ cười xuất phát từ đáy lòng như vậy.
Lạc Phi Tử nói với nam nhân điển trai vừa đặt câu hỏi với mình:
- Nói ra thì anh cũng biết đấy, Tư Mã, chính là Sở Sở hồi trước đã cùng chúng ta dùng bữa, à, còn mấy người bạn của cô ấy nữa.
Nam nhân điển trai không phải ai khác, chính là Tư Mã Dự, trên thực tế, vừa rồi nghe Lạc Phi Tử nói chuyện thì hắn cũng đã đoán được là ai, có điều muốn xác mình một chút mà thôi. Nghe được lời khẳng định từ Lạc Phi Tử, ánh mắt của hắn đầu tiên là sáng ngời, tuy nhiên khi nghe đến đoạn “mấy người bạn của cô ấy”, Tư Mã Dự không cười nổi nữa, bởi điều này làm hắn nhớ tới cái thằng kia, đồng thời càng khiến hắn nhớ lại một vài chuyện không thoải mái. Vốn lần này mục đích chính mà hắn có mặt ở đây là cổ vũ cho Lạc Phi Tử, nhân tiện tuyên truyền cho bài hát mới của mình, dù sao hắn cũng là khách mời của liveshow, nhất định sẽ có cơ hội một mình lên sân khấu, đến lúc đó cùng Lạc Phi Tử hợp ca một bài, không chừng đấy chính là tiết mục đặc sắc nhất của buổi biểu diễn này. Sau đó lại tuyên bố mình sắp ra bài hát mới, kết thúc liveshow nhất định sẽ có phóng viên đến phỏng vấn hắn, khi đó không sợ không có người lăng xê giúp mình.
Chỉ có điều hắn không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn kia, nếu như trước kia, nhất định hắn sẽ dùng chút thủ đoạn ngăn không cho gã kia tiến vào hậu trường. Nhưng trải qua bữa tiệc tối lần trước tại Hách gia, hắn biết đối phương không phải là người mình có thể đắc tội được, cho nên cũng không dám giở trò gì. Vạn nhất bị điều tra ra, chắc chắn mình sẽ bị trả thù, mà đối phương lại có hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy, có lẽ mình cũng hết đường sống trong giới giải trí. Hắn chỉ đang tính xem có nên tìm lý do rời đi hay không, dù sao lần trước đã ra mặt đắc tội với đối phương.
Nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng, vất vả lắm mới có một cơ hội để lăng xê bản thân, sao có thể bỏ qua một cách dễ dàng được ?
Hơn nữa, bây giờ mình bỏ đi, với sự thông minh của cô nàng Lạc Phi Tử, tất nhiên có thể đoán được mình vì sợ gã kia nên mới mới trốn đi, vậy sau này trước mặt nàng chỉ sợ mình khó mà ngóc đầu lên nổi. Huống chi, còn một điểm quan trong hơn, trong điện thoại chỉ nghe nói là Sở Sở cùng mấy người bạn, chưa chắc có gã kia trong số đó, cho nên Tư Mã Dự đương nhiên lâm vào tính thế tiến thoái lưỡng nan…..
Trong lúc Tư Mã Dự đang cân nhắc thiệt hơn, ngoài đại sảnh, Hướng Nhật đã bị phái làm đại diện để đi về phía cánh của nhỏ kia trước. Sở dĩ đẩy nam nhân đi một mình, mà đám người An Tâm không đi cùng, không phải vì sợ thủ đoạn bạo lực của bốn gã bảo vệ, có nam nhân bên cạnh, hơn nữa Sở Sở đã gọi điện thoai, các nàng cũng không cần lo lắng về điều này.
Chỉ có điều khu vực gần cửa có rất nhiều người, các nàng sợ bốn gã bảo vệ chưa nhận được lời nhắn của Lạc Phi Tử, vạn nhất cũng đuổi các nàng đi, như vậy mặt mũi biết giấu vào đâu. Cho nên các nàng cho rằng phái nam nhân đi thám thính tình hình trước là cách làm chuẩn nhất.
Hướng Nhật thật ra không có ý kiến gì về việc này, chính hắn cũng sợ một mình mình không chiếu cố hết cho tất cả, chẳng may bốn gã bảo vệ kia gây thương tổn cho các nàng thì phiền, bây giờ thấy các nàng tình nguyện cho mình đi trước, đương nhiên hắn không khỏi mừng rỡ.
Tuy vậy không phải ai cũng có tâm trạng như Hướng Nhật, mọi người ở gần cửa đều nhìn hắn chê cười, trong lòng tự nhủ: lại xuất hiện một tên xui xẻo. Trải qua mấy lần ồn ào, bọn họ biết cái cửa nhỏ đó không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, ngoại trừ nhân viên công tác, có lẽ chỉ có nhân vật chính của liveshow lần này mới có thể tự do qua lại. Quả nhiên, tên xui xẻo kia còn chưa tới gần, một trong bốn gã bảo vệ đã đi ra ngăn lại. Điều này làm cho sự phấn khích của những người đứng xem không ngừng gia tăng, bởi sắp có trò hay để xem.
Hướng Nhật cũng không biết mình bị biến thành con khỉ trong mắt mọi người, nhưng việc hắn bị ngăn là sự thật.
- Xin lỗi, thưa tiên sinh, nơi này là hậu trường, không có phận sự thì không được vào!
Tên bảo vệ ngăn cản hắn nói với vẻ mặt lãnh đạm. Nhưng có thể nghe được trong giọng điệu hàm chứa sự khinh miệt, hiển nhiên, đối với thanh niên không có vẻ gì là cường tráng trước mặt, hắn chẳng để vào trong mắt.
Hướng Nhật mỉm cười, hình như cũng không nghe ra sự khinh thường trong lời nói của đối phương.
- Thật ngại quá, tôi nhận lời mời của Lạc Phi Tử tiểu thư mà đến.
Cái loại chó canh cửa thích xem thường người khác như thế này,Hướng Nhật đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, cho nên cũng chẳng muốn so đo cùng bọn chúng. Loại người này, nói dễ nghe một chút, bọn họ là đang ra sức vì cương vị được giao, nhưng nói khó nghe, chính là ỷ vào chủ nhân có chút tiếng tăm mà xem thường người khác, tự cho mình có người đứng trên đầu thiên hạ.
- Nếu không rời đi, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!
Tên vệ sĩ dường như bỏ ngoài tai lời giải thích của Hướng Nhật, hùng hổ tiến lên một bước, rõ ràng là có ý uy hiếp. Trong mắt hắn, tiểu tử trước mặt nhất định là muốn giả làm bạn của Lạc Phi Tử, trò hề này hắn đã sớm thấy nhiều, đối phương còn bịa ra cả chuyện được Lạc Phi Tử mời, trò này lại càng cũ rich. Ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không có, còn dám nói được Lạc Phi Tử tiểu thư mời tới, đây không phải muốn làm cho người ta cười đến rụng răng hay sao?
- Các ngươi muốn thế nào mới chịu tin đây?
Hướng Nhật vẫn giữ nụ cười nho nhã lễ độ, nhưng trong lòng hận không thể đánh cho tên này một trận thê thảm, nếu không vì ngại xung quanh có nhiều người nhìn, nếu mình đánh người ngay tại đây, ngay mai nhất định sẽ bị đưa lên báo. Hướng Nhật cũng không muốn cho tất cả mọi người đều biết chuyện, phải nhớ rằng, trong liveshow của một ngôi sao không bao giờ thiếu các tờ báo muốn đưa tin giật gân, chuyện chẳng có gì nhưng đám ký giả cũng sẽ thêu dệt bừa bãi, bọn họ không cần biết anh là ai, một khi đã bị chọn làm mục tiêu thì đều bị đưa lên mặt báo….
Mắt thấy đối phương cũng không ý rời đi, mà cứ tiếp tục làm phiền hoài, gã bảo vệ kia có lẽ cho rằng uy nghiêm của mình đã bị hao tổn nghiêm trọng, hắn cười gằn, tiến lên định ném kẻ trước mặt ra ngoài.
Đám người xung quanh thấy gã bảo vệ động thủ, trên mặt bắt đầu có chút hả hê, ai cũng đoán tên nhóc xui xẻo kia sẽ không chịu nổi một đòn, chưa biết chừng còn hộc máu tại chỗ. Mà đám ký giả xung quanh càng nhanh chóng đặt tay lên máy ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể chụp lại khoảnh khắc kinh điển “Diều hâu bắt gà con”.
Lúc này, gã bảo vệ tựa vào bên trái cửa đột nhiên che lỗ tai mình lại, nơi đó có một ống nghe mini, vừa nghe được một câu, hắn lập tức biến sắc, vội vàng gọi tên đồng bạn đang tiến lên chuẩn bị động thủ:
- Chờ một chút!
- Cái gì!
Động tác của gã bảo vệ định động thủ đột nhiên khựng lại, vốn định tóm lấy đối phương, tự nhiên lại bị đồng bạn gọi lại, hắn lập tức quay đầu hỏi, tưởng có chuyện gì xảy ra.
Gã bảo vệ tựa vào cửa lập tức vọt đến trước mặt hắn, ghé bên tai hắn thì thầm mấy câu, gã bảo vệ định động thủ cũng biến sắc, lại quay đầu nhìn tên thanh niên mà trong mắt hắn không có chút thực lực nào, không ngờ hắn...Thật sự là khách mời của Lạc Phi Tử tiểu thư? Khó mà tin cho nổi!
Nhưng vì vừa mới định gây khó dễ cho đối phương, lúc này hắn cũng thấy ngượng, không dám chủ động tiến lên đối mặt cùng đối phương. Gã bảo vệ còn lại biết ý,vội vàng thay hắn tiến lên, vừa gật đầu vừa cúi người đối với Hướng Nhật.
Hướng Nhật lập tức hiểu ra cuộc gọi của Sở Sở đã có tác dụng, có lẽ vừa rồi mấy gã bảo vệ này chưa nhận được lệnh, nếu không cũng sẽ không có chuyện không cho mình tiến vào. Trên thực tế Hướng Nhật sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần gã bảo vệ kia dám động thủ với mình, chắc chắn hắn sẽ mặc kệ chuyện ngày mai có thể bị đưa lên báo hay không, cứ đánh đối phương trước rồi tính. Không muốn bị đưa lên báo không có nghĩa là hắn chấp nhận chịu thiệt thòi, đối mặt với chuyện bất lợi cho mình, hết thảy đều không có ý nghĩa, chỉ có nắm đấm mới là đạo lý chân chính. Tuy nhiên bây giờ thấy có người đứng ra xin lỗi, cơn giận của Hướng Nhật cũng tiêu tan đi rất nhiều, nhưng vẫn dùng ánh mắt rất có thâm ý nhìn về phía gã bảo vệ định động thủ.
Đám người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh dị giống như nhìn thấy một đầu trâu đột nhiên xuất hiện trong không trung. Vốn tưởng rằng tiểu tử đó phải đổ máu, ai biết đâu gã bảo vệ tiến lên định động thủ lại bị đồng bạn gọi trở về, sau cả gã đồng bạn kia tiến lên vừa gật đầu vừa cúi người, việc này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ đều tưởng là ảo giác do hoa mắt.
Gã bảo vệ kia xin lỗi xong, tiếp đó cung kính làm động tác “Mời”, ý bảo Hướng Nhật đã có thể tiến vào.
Hướng Nhật không chút khách khí, đi thẳng vào bên trong, có điều khi đi qua mặt tên bảo vệ vừa định ra tay với mình, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng đè lên bả vai của đối phương, sau đó mới nói:
- Ta còn có ba cô bạn gái, hi vọng sẽ không xuất hiện tình huống giống như ta.
Nói xong, người đã bước qua cánh cửa.
Gã bảo vệ bị hắn đè tay lên bả vai toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu, chỉ cảm thấy chỗ bị đối phương ấn tay xuống truyền đến từng cơn đau nhức, cứ như toàn bộ xương bả vai đều bị đối phương bóp nát. Nhưng hắn cũng không dám tiết lộ với ai, ra sức cắn răng nhịn đau, mà trong lòng lại càng kinh hãi, cái tên thanh niên kia nhìn thế nào cũng không dọa được ai, thậm chí còn gây cho người ta cảm giác gầy gò ốm yếu, thế mà hắn lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy, không biết có phải người không nữa? Đồng thời trong lòng không khỏi thầm nhủ may mắn, may mà vừa rồi mình không thực sự động thủ với đối phương, nếu không sợ rằng sẽ phải chịu đau đớn hơn nhiều.