Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 212: Chương 212: Phiền toái tới nhà




- Các ngươi là…?

Hướng Nhật nghi hoặc nhìn mấy nam nhân có vẻ mặt bất thiện này, rồi lại liếc sang nhìn An tiểu thư ở bên cạnh, có thể mấy tên này là vệ sĩ của cô nàng, nhưng thấy An tiểu thư ánh mắt cũng nghi hoặc như mình, liền lập tức bỏ phán đoán này.

- Chúng tôi là cảnh sát khu Đông thành, tôi là đội trưởng đội hành động đặc biệt Mã Long, bây giờ tình nghi anh có liên quan đến một vụ đả thương người, xin theo tôi về trụ sở hợp tác điều tra.

Dẫn đầu là một thanh niên to cao khoảng ba mươi tuổi, trong lúc nói tay rút còng ra.

Nhìn thấy nam sinh viên kia giống như đang bị còng tay, các sinh viên khác chung quanh đều xôn xao hẳn lên, tuy nói tình huống này không phải hiếm thấy, nhưng đây lại là lần đầu ở trong trường, hơn nữa nghi phạm chính là sinh viên học cùng trường mình nên tâm lý mọi người cũng có chút sợ sợ, cả đám tụm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn luận, suy đoán...

Hướng Nhật hầu như cũng chẳng có phản ứng kích động gì, đầu tiên chỉ ngăn cản ba cô nàng muốn tiến lên giải thích, rồi mới chậm rãi quay sang hỏi:

- Các anh là cảnh sát khu Đông thành?

Lúc đầu, Hướng Nhật nghĩ mấy tên này có thể giả mạo, bởi vì cảnh sát ở khu Đông thành có thể nói người nào hắn cũng có thể nhận ra, mặc dù có vẻ hơi khoa trương khi nói vậy, nhưng với thân phận hôn phu của cục trưởng, phỏng chừng chẳng có tên đui mù nào dám trêu chọc hắn. Hiện tại hắn thầm nghĩ và cố xác định tại sao mấy tên này lại đến tìm hắn, thực sự bọn chúng do ai sai tới. Bởi vì đã đắc tội rất nhiều người, Hướng Nhật cũng muốn xem cái tên chó chết nào cố ý tìm tới cửa gây phiền toái.

- Không sai!

Mặc dù thanh niên cao to lấy làm lạ tại sao tên sinh viên kia lại hỏi như vậy, nhưng không suy đoán gì thêm mà trả lời thẳng, đồng thời quơ quơ cái còng trong tay:

- Theo chúng tôi đi một chuyến!

Chúng nữ bên cạnh Hướng Nhật cuống cả lên, mà ngay cả An Tâm vừa mới bị hắn mắng cũng cảm thấy bất bình. Tuy nhiên Hướng Nhật lấy tay ngăn cản, áp chế các nàng lại, rồi nhìn tên thanh niên cầm đầu. Hướng Nhật ngờ ngợ đã gặp hắn ở đâu đó, nhất là khi thấy đôi mắt của đối phương có vẻ tàn nhẫn pha lẫn xảo trá, nhưng vẫn không nghĩ ra trước đây đã gặp hắn ở chỗ nào. Đột nhiên, Hướng Nhật giật mình hỏi:

- Có thể cho tôi xem giấy tờ chứng minh thân phận của các anh không?

Làm như vậy có hai chỗ tốt, nếu như đối phương có thể chứng minh, hắn liền biết đối phương là ai, nhưng nếu như đối phương không thể chứng minh, vậy hắn có thể khẳng định đối phương là kẻ giả mạo không nghi ngờ gì nữa.

Thanh niên to cao kia sớm đoán được hắn sẽ ra chiêu này nên cười lạnh, lấy giấy chứng nhận cảnh sát của mình cho Hướng Nhật xem.

Hướng Nhật cầm lấy cẩn thận xem xét, đặc biệt chú ý danh tính cùng chức vụ, quả nhiên đối phương nói đúng sự thật, hơn nữa cái này đúng là thẻ cảnh sát, dù sao loại đồ vật này hắn cũng thấy khá nhiều, tuyệt đối không giả mạo được. Tại sao mấy tên khốn này rõ ràng không nhận ra mình? Hướng Nhật tuy ra vào trụ sở cảnh sát nhiều lần nhưng không thể quen hết cảnh sát được, nhưng không biết sao lại cảm thấy tên cảnh sát trưởng nhóm có vẻ quen quen. Hướng Nhật suy đoán và tạm kết luận, có thể vô tình đã gặp qua hắn ở đâu đó, nhưng ấn tượng không sâu sắc. Nói cách khác, người này không thường xuyên ở trong cục cảnh sát, có thể trong khoảng thời gian vừa qua đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì khác cho nên đối với việc Hướng Nhật trở thành "người phát ngôn" của cục trưởng hoàn toàn không biết.

- Hiện tại có thể đi chưa?

Thấy đối phương nhìn lâu như vậy không nói gì, thanh niên to cao vội thúc dục.

- Đương nhiên!

Hướng Nhật liền đi theo đám cảnh sát, đối với việc đi cục cảnh sát hắn đã thành quen, hơn nữa hắn cũng muốn xem tên đui mù nào hãm hại hắn. Hắn chỉ vào cái còng tay và nêu ra một yêu cầu nho nhỏ:

- Cái này không phải đeo có được không?

Vừa nói, quơ quơ tay phải của mình rồi chỉ vào chỗ tay bị băng bó.

Không ngờ tên thanh niên to cao chẳng thèm nhìn tới một cái lãnh khốc nói:

- Không được, đây là luật pháp quy định. Dẫn đi!

Vừa nói dứt lời, mấy tên cảnh sát như lang như hổ tiến lên, một người xăm xăm còng tay Hướng Nhật lại. Dù sao bọn kia thấy hắn bị thương ở tay, nhưng cổ tay lại không có việc gì, do đó cũng không gây trở ngại đến việc “tích cực” còng tay.

- Các ngươi làm gì! Còn không ngừng tay!

Sở Sở thấy vậy đau lòng không thôi, xông lên phía trước muốn kêu bọn kia mở còng ra.

Nhưng nàng bị Thạch Thanh kéo lại:

- Yên tâm đi, sư phụ không có việc gì đâu.

Đối với cầm thú sư phụ, Thạch Thanh có thể nói đã sùng bái hắn tới tình trạng mù quáng, luôn tin vào sự tự tin cũng như thực lực của sư phụ. Nàng cũng từ miệng của Sở Sở biết được cục cảnh sát này thuộc quyền cai quản của nữ sĩ quan cảnh sát kia, cho nên nàng tin tưởng cầm thú sư phụ chẳng những không có chút nguy hiểm, ngược lại cái tên cảnh sát hung hăng bắt người kia hậu quả sẽ lãnh đủ. Nhưng Thạch Thanh cũng không dám nói ra lúc này, sợ Sở Sở lại có ý nghĩ khác ở trong đầu.

- Nhưng mà...

Sở Sở quan tâm quá hóa loạn, lúc này nàng không thể nhớ tới chuyện gì khác, hai mắt đẫm lệ nhìn lưu manh bị mấy tên cảnh sát bắt đi.

- Hì hì, anh không có việc gì đâu, Sở Sở.

Hướng Nhật cũng không đang tâm nhìn Sở Sở lo lắng, nói vài câu an ủi nàng, đồng thời liếc sơ qua mấy tên mặc đồng phục cảnh sát, trong lòng xác định bọn này nhất định bị ai đó xui khiến, nếu không thái độ cũng không cường ngạnh như vậy. Rõ ràng thấy cái tay bị thương của hắn nhưng vẫn cố ý đụng vào vài cái, mặc dù không đau lắm, nhưng Hướng Nhật ghi nhớ thù này, nếu có cơ hội nhất định sẽ cho bọn họ một cảm giác nhớ mãi không quên. Làm lưu manh, hắn không có thói quen lấy đức báo oán.

Nhìn lưu manh mỉm cười, Sở Sở cũng an tâm một chút.

Thanh niên cao to không kiêng nể ở sau lưng Hướng Nhật dùng lực đẩy một cái:

- Vẫn cười được à? Đi mau!

Tiếp theo quay đầu lại nhìn đám người Sở Sở nói:

- Các cô tốt nhất tránh xa hắn một chút, hắn là phần tử xã hội đen, phạm pháp cũng không ít đâu.

Nói xong, không đợi chúng nữ phản ứng lập tức áp giải người đi. Thực ra, đối với thằng nhóc có đến mấy người bạn gái xinh đẹp đi theo, thanh niên cao to sớm đã căm ghét và ghim bụng, mặc dù tội thằng này cũng khó ghép thành tội đánh người, nhưng thêm mắm thêm muối một chút cũng không thành vấn đề, hơn nữa trong lòng đã quyết định, khi trở lại cục cảnh sát nhất định phải đặc biệt "chiếu cố" thằng oắt con một chút, nếu không thì có lỗi với bản thân khi phải đi một chuyến này.

Cái "thiện ý" khuyên bảo của tên thanh niên cao to càng gia tăng sự tức giận của mấy người Sở Sở. Nhìn người đã bị giải đi xa, Sở Sở đột nhiên hai tay nắm chặt, mắt đầy vẻ dứt khoát:

- Chị Thanh, em muốn gọi điện thoại cho bố em.

- Ừ.

Thạch Thanh lên tiếng, ý định của Sở Sở đương nhiên nàng hiểu, thực ra nàng cũng đắn đo có nên goi cho bố của mình nhờ ông giúp một tay hay không. Suy nghĩ một chút, rốt cuộc nàng quyết định, đang muốn móc điện thoại ra thì phát hiện thiếu đi một người:

- A, An An đâu rồi?

Lúc này An đại tiểu thư cũng trốn vào một góc bấm điện thoại.

- Bố, bố già, có chuyện gấp này muốn nhờ bố giúp.

An Tâm giọng điệu làm nũng nói.

Đối diện bên kia đầu dây vang lên một giọng nói dữ tợn:

- Chuyện gì? Có phải tên đui mù khốn kiếp nào lại chọc bảo bối của bố không, bố dẫn người đi giết hắn!

- Không phải, bố già, lần này con gọi cho bố là nhờ bố giúp cứu một người.

- Cứu người?

Rất rõ ràng, đối phương đối với yêu cầu của con gái rất kinh ngạc, theo trí nhớ của ông trước kia chuyện này chưa từng xảy ra, nếu như con gái bây giờ đang ở trước mặt mình yêu cầu, thì ông có thể vuốt vuốt cái trán xem con gái rượu của mình có bị mê sảng hay không.

- Đúng vậy, bố già, bố có cứu hay không?

- Cứu, nhất định cứu! Chỉ cần là bảo bối của bố muốn cứu người, bố nhất định cứu người. Nhưng con có thể nói cho bố già này biết người con muốn cứu là ai? Là nam hay nữ?

Nói xong lời cuối cùng, người bên kia đầu dây có một chút hứng thú mong chờ câu trả lời.

- Là một nam nhân ạ, bố già, bố hỏi nhiều như vậy làm gì?

Không biết tại sao An Tâm nói đến chữ "nam nhân" thì trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác khác thường.

- Nam nhân?

Người bên kia đầu dây sửng sốt, ngay sau đó ông ta cười ha ha một trận sảng khoái, khi cười đã đủ, lúc này mới nói ra một câu cực kỳ khủng bố:

- Yên tâm, bố bảo đảm an toàn cho con rể tương lai. Ai dám động đến nó bố dẫn người giết cả nhà hắn!

olo

Trước không nói về việc An tiểu thư nghe bố già mình nói sẽ có phản ứng gì, cách cổng trường Cao Đại vài chục mét cũng có mấy người bàn luận về lưu manh.

- Lão đại, tên kia…không phải là đối tượng chúng ta phải "chiếu cố" sao?

Một tên thanh niên đầu đỏ thân hình chữ X rất quái dị hỏi.

- Không sai!

Thanh niên tướng mạo cực kỳ đẹp trai cầm bức ảnh trong tay đưa cho tên kia thản nhiên trả lời.

- Nhìn đúng là rất giống, nhưng tay phải của hắn.....

Thanh niên quái dị vừa nói đến đây đột nhiên chợt bừng tỉnh:

- A, tôi biết rồi, nhất định là thằng nhóc này đánh nhau với người ta, sau đó bị đối phương trả thù, người nhà của hắn cảm thấy không tốt lắm mới gọi cấp trên chúng ta yêu cầu giúp đỡ, sau đó cấp trên phái chúng ta tới đây.

- Việc này cũng có thể là như vậy.

Thanh niên cao lớn bên cạnh vẻ mặt đăm chiêu nói, tiếp theo nhìn về phía thanh niên quái dị ra vẻ tò mò:

- Nhưng nhóc ngươi từ lúc nào có sức tưởng tượng phong phú đến như vậy?

Tuy lần này hắn nói cũng không có chọc giận đến đối phương, ngược lại thanh niên quái dị nóng giận mắng:

- Đáng chết! Cấp trên tại sao không chịu điều tra rõ ràng đã phái chúng ta tới? Sớm biết chuyện như vầy, tôi cũng không đến đây làm gì cho mệt xác!

- Thế nào, ngươi đỏ mắt rồi phải không? Nhưng thú thật, mấy cô nàng đi với thằng nhóc kia cực kỳ xinh đẹp đó!

Lời chêu chọc từ người đẹp băng giá đang đứng bên cạnh, nàng thoáng cái đã nói đến chuyện mấu chốt.

Thanh niên quái dị quýnh lên:

- Ai đỏ mắt ? Ta chỉ khó chịu với thằng nhóc kia thôi! Một tên công tử ăn chơi đàng điếm ngoại trừ việc đùa giỡn với nữ nhân thì chuyện gì cũng không được, người như thế sớm chết đi thì hơn, tại sao cấp trên lại sai chúng ta đến bảo vệ hắn làm gì chứ?

Nói tới đây, có thể cảm giác được lời nói của mình mùi ghen tuông quá nồng liền quay sang nhìn thanh niên đẹp trai nói:

- Lão đại, bây giờ hắn bị cảnh sát bắt mang đi, chúng ta làm sao bây giờ?

Thanh niên đẹp trai ánh mắt chợt lóe lên:

- Trước tiên chúng ta nên đi xem một chút, nhà hắn chắc cũng có thế lực, một chút khó khăn như vầy cũng chẳng làm gì được. Ngươi không thấy vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh sao? Phỏng chừng mấy tên cảnh sát cỏn con này hắn cũng không coi ra gì.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.