Thanh niên quái dị rụt cổ lại, hình như có chút sợ hãi thanh niên đẹp trai này, hắn quay người lại nhỏ giọng nói thầm với người đẹp băng giá ở phía sau:
- Sao lão đại lúc nào cũng giữ cái dáng vẻ một sống hai chết như thế chứ.
- Bị đánh còn chưa đủ hay sao? Không ngờ còn dám nói xấu sau lưng lão đại.
Người đẹp băng giá trừng mắt.
- Làm gì có chuyện ấy? Ta muốn nói lão đại trông rất đẹp trai....
Thanh niên quái dị vội vàng giải thích, mặc dù nhìn toàn thân lão đại chẳng có vẻ gì nguy hiểm, nhưng một khi đã chính thức ra tay thì tuyệt đối có thể lấy mạng người, hắn cũng không muốn được khuyến mãi thêm một trận đòn nữa.
- Thật không?
Thanh niên có vóc dáng cao ráo ở bên trái đột nhiên tiếp lời, giọng nói đầy vẻ đùa cợt:
- Sao ta lại nghe giống như ngươi đang nói xấu lão đại vậy?
- Này, lão Hắc, ngươi có ý gì?
Thanh niên quái dị khó chịu kêu lên, rồi nhìn thoáng qua lão đại bên cạnh, thấy trên mặt hắn cũng không có vẻ gì khác lạ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía người đẹp băng giá nói:
- Lam, ta nhớ rõ lần trước cô cũng tiếp nhận nhiệm vụ như vậy thì phải? Nghe nói cái thằng nhóc được "chiếu cố" còn đùa giỡn với cô?
- Không sai!
Người đẹp băng giá lạnh lùng khẳng định, khi nghe tới hai chữ "đùa giỡn" thì trong mắt nàng chợt lóe lên một tia sát ý:
- Tuy nhiên thằng nhóc ấy sau này sẽ không bao giờ có thể cảm thấy hứng thú với nữ nhân được nữa.
Thanh niên quái dị có một dự cảm cực kỳ xấu:
- Không lý nào? Chẳng lẽ cô bắt hắn......
Nói tới đây, thanh niên quái dị ra dấu bằng cách giơ tay “chém” vào không khí một cái.
- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ngu ngốc!
Người đẹp băng giá lại trừng mắt, tiếp theo ung dung nói tiếp:
- Ta chỉ thôi miên hắn thành một người đồng tính luyến ái mà thôi.
- Còn thê thảm hơn so với tưởng tượng.
Thanh niên quái dị lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là như thế", đột nhiên hắn lại trở nên hưng phấn:
- Lam, không bằng lần này chúng ta chơi kiểu mới đi, cô thôi miên "mục tiêu" thành một con chó xem sao, không chừng sẽ có chút thu hoạch ngoài ý muốn.
- Ngu ngốc!
Người đẹp băng giá trừng mắt lần thứ ba.
- Ngươi phải biết rằng, cấp trên yêu cầu chúng ta đến bảo vệ hắn, không phải đến tìm người để chơi đùa, nếu xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm hả?
Nói tới đây, nàng dừng một chút, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ đăm chiêu:
- Đương nhiên, nếu như đối tượng cần "chiếu cố" lần này cũng giống lần trước, ta không ngại ra tay thêm một lần nữa.
- Cái này cô có thể yên tâm, bằng vào kinh nghiệm hơn hai mươi năm của tôi mà nói, thông thường mấy tên “nhị thế tổ” khi nhìn thấy người đẹp như cô nhất định sẽ nhịn không được động chân động tay, đến lúc đó cô có thể ra tay được rồi...... Thật sự khiến người khác phải chờ mong!
Thanh niên quái dị lộ ra vẻ mong chờ một thảm cảnh nào đó.
Người đẹp băng giá không nói gì, chỉ có ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, đúng lúc thanh niên quái dị muốn nói cái gì nữa, thanh niên đẹp trai được gọi là lão đại đột nhiên nói xen vào:
- Mấy người các ngươi ồn ào còn chưa đủ sao?
- Lão đại...
Cả người thanh niên quái dị run lên.
- Ta tạm bỏ qua cho một lần, lần này chúng ta phải âm thầm bảo vệ, tuyệt đối không thể tiếp xúc với người đó, nghe rõ chưa?
Mặc dù giọng nói vẫn bình thản như trước, nhưng ba người đồng bọn lại nghe như tiếng sét bên tai.
- Rõ!
Ba người bên cạnh đồng thanh đáp.
- Tốt.
Thanh niên đẹp trai hài lòng gật đầu, đi được vài bước, đột nhiên nói thêm một câu:
- Nếu như đối phương thật sự có quá nhiều khuyết điểm, ta cũng không quan tâm việc các ngươi giúp hắn sửa chữa một chút.
Thanh niên quái dị nghe thế thì trong lòng vui vẻ trở lại, xem ra lão đại cũng không phải là người bất cận nhân tình, hắn vội vỗ ngực cam đoan:
- Lão đại, anh cứ yên tâm, em thích nhất là giúp người ta sửa chữa khuyết điểm, tuyệt đối sẽ làm hắn "hài lòng"!
- Thực ra ta lo lắng nhất là ngươi......
Thanh niên đẹp trai dừng chân, tiếp theo dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn thoáng qua thanh niên quái dị, rồi lại bước về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện:
- Nếu như lần trước không phải vì ngươi ra tay quá nặng, vốn cái nhiệm vụ dễ dàng như vậy không thể kéo dài đến mấy tuần...... Ngươi nói xem, ta còn có thể yên tâm về ngươi nữa không?
- Lão đại, em biết lần ấy là em không đúng, nhưng cái thằng kia ngay cả đứa bé nhỏ như vậy cũng không tha......
Thanh niên quái dị vẫn còn muốn tiếp tục giải thích, nhưng thanh niên đẹp trai đã ngắt ngang lời hắn:
- Ta cũng không cần lý do, trong mắt ta chỉ có hiệu quả công việc mà thôi! Lần này nếu lại xảy ra chuyện như vậy, sau này ngươi không cần theo ta đi làm nhiệm vụ nữa.
- Lão đại, lần này em nhất định sẽ không như thế, em thề!
Thanh niên quái dị vừa nắm chặt lòng bàn tay mình vừa nói.
- Hy vọng là vậy......
Thanh niên đẹp trai nói chưa dứt câu, sau đó bước đi nhanh hơn.
olo
Sau bữa trưa, mấy người cùng đến trường để lên lớp, điều duy nhất làm cho Hướng Nhật tương đối khó chịu chính là cô nàng họ An cũng đi theo bên người, nguyên nhân là nàng ta buổi chiều không có tiết, lại ngại phải đợi một mình ở nhà buồn chán, cho nên mặt dầy bám theo bọn họ. Hướng Nhật không khỏi hận cô nàng đến ngứa răng, đáng lẽ hắn phải được hưởng thụ cái đặc quyền trái ôm phải ấp, nhưng bởi vì con bé họ An này xen vào nên hắn mất đi cơ hội. Nhìn ở phía trước cô nàng họ An vừa ôm Sở Sở và đồ đệ vừa nói chuyện vui vẻ, trong lòng Hướng Nhật đã lên kế hoạch tìm biện pháp gì đó để nàng ta biến đi càng nhanh càng tốt.
- Hướng Quỳ!
Không nghĩ vừa mới bước vào cổng trường, hắn đã bị một người quen gọi lại.
- Tống giáo sư?
Hướng Nhật có chút kinh ngạc nhìn Tống Thu Hằng xuất hiện trước mặt mình, có lẽ bởi vì đã thích ứng với cái thân phận Hướng Quỳ, cho nên bây giờ khi gọi tên đối phương, hắn không còn mất tự nhiên như lúc trước.
Mà động tĩnh của hai người cũng hấp dẫn sự chú ý của ba cô gái đi phía trước, khi phát hiện lưu manh đang nói chuyện phiếm với một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mấy người vội quay đầu lại vẻ mặt giả bộ như muốn hỏi thăm, hình như đều muốn biết trước mắt đã xảy ra chuyện gì.
- A, là Tống giáo sư.
Đến gần mới nhận ra đấy là cô giáo xinh đẹp trong trường, Sở Sở và Thạch Thanh đều lấy làm kinh hãi, đồng thời cũng chuyển từ lo lắng sang yên tâm.
- Chào các em, khỏe cả chứ!
Tống Thu Hằng bắt chuyện với ba cô gái.
- Chào Tống giáo sư!
Sở Sở và Thạch Thanh không dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ. Chỉ có An Tâm hình như không hề nhìn thấy đối phương bắt chuyện, nàng chỉ lạnh lùng quay đầu sang một bên. Không biết tại sao khi gặp nữ nhân thành thục có khuôn mặt xinh đẹp này trong lòng An Tâm bỗng dấy lên một cảm giác bất an.
Tống Thu Hằng không biết mình đắc tội với cô gái mặc đồ nam trang này ở chỗ nào, nhưng nàng cũng không để ý làm gì mà chỉ cười cho qua chuyện. Bây giờ nàng cũng không còn cảm thấy kỳ quái trước sự xuất hiện của các cô gái bên người cậu sinh viên này nữa, nói thật lòng, nàng cũng cho rằng cậu ta quả thật rất có sức hấp dẫn, mặc dù vẻ ngoài cũng không quá xuất sắc, nhưng lại sở hữu một sự quyến rũ đặc biệt mà người khác không thể nào có được, hơn nữa còn luôn vui vẻ giúp đỡ người khác. Dựa theo chuyện phát sinh trong bệnh viện ngày đó, nếu như không có mấy lời của hắn chỉ sợ chính mình cũng thật sự tin vào câu chuyện ma quỷ của tên bác sĩ kia...... Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng Tống Thu Hằng cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại được, nhất là lúc ấy đối phương lựa chọn dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, vì thế hắn để lại ấn tượng trong lòng nàng giống người kia như đúc.
- Tống giáo sư, cô tìm em có chuyện gì sao?
Thấy nàng mãi không nói lời nào, Hướng Nhật còn tưởng nàng lại gặp phiền toái gì cho nên hắn không nhịn được mở miệng hỏi.
- À... không!
Tống Thu Hằng đang ngơ ngẩn lập tức hồi phục lại tinh thần, nàng cảm kích nói:
- Hôm nay tôi tới là để cảm ơn em ngày đó đã giúp đỡ.
- Thật ra...... cũng không có gì.
Hướng Nhật có chút xấu hổ gãi gãi gáy, thực ra hắn cảm thấy có lỗi với nữ nhân trước mắt nhiều lắm, nếu như có thể, hắn hy vọng có thể bù đắp được những lỗi lầm của mình trong quá khứ.
- Đúng rồi, em trai của cô thế nào rồi?
- Đã tốt hơn nhiều, thật sự phải cám ơn em!
Tống Thu Hằng nói cám ơn lần nữa, tiếp theo hình như lại nhớ ra cái gì:
- Đúng rồi, tôi đã chuyển em trai mình sang bệnh viện khác... Tiền của em, tôi sẽ nhanh chóng trả lại.
- À, em không cần vội. Thật đấy, không vội chút nào, lúc nào cô trả em cũng được, qua mười, hai mươi năm cũng không thành vấn đề.
Hướng Nhật ba hoa một hồi, vốn định nói không cần phải trả, nhưng hắn biết với tính tình của đối phương chắc chắn sẽ không chấp nhận, cho nên hắn dùng cách nói khác, nội dung có vẻ bất đồng nhưng bản chất thì vẫn như thế.
- Cảm ơn...
Đương nhiên Tống Thu Hằng hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, trong lòng nàng thầm thề chỉ cần có tiền nhất định sẽ nhanh chóng trả lại.
- Này, Hướng Quỳ, ngươi vẫn còn tiết học phải không? Cứ lề mề như vậy lại muộn bây giờ.
Thấy lưu manh còn muốn nói gì đó, An đại tiểu thư bên cạnh bắt đầu ngứa mắt, bị nữ nhân kia trì hoãn lâu như vậy, nàng cũng không muốn cứ mãi tiếp tục như thế.
- Cô vội cái gì, còn lâu mới vào học.
Hướng Nhật bất mãn trừng mắt một cái, cô nàng này đúng là chỉ biết phá đám, chẳng lẽ nàng ta không biết nói như vậy chẳng khác nào ép người ta phải bỏ đi sao?
Quả nhiên, Tống Thu Hằng mỉm cười nói:
- Cũng sắp vào tiết, cô không quấy rầy các em nữa, hẹn gặp lại!
- Hẹn gặp lại!
Hướng Nhật vẫy vẫy tay, nhìn Tống Thu Hằng khi rời đi mang theo bóng lưng mơ hồ có chút ảm đạm, đột nhiên hắn xoay người lại, hung hăng nhìn cô nàng họ An:
- An Tâm, cô khôn hồn lập tức biến xa khỏi ông đây một chút!
Nói xong, mặc kệ cô nàng họ An con mắt đã đỏ lên, còn toàn thân bắt đầu run rẩy, hắn sải bước đi vào trong trường học.
- Chờ một chút!
Xa xa, mấy người thanh niên thân cao lớn cường tráng chạy tới, rồi nhanh chóng bao vây lưu manh vào giữa.