Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 453: Chương 453: Ai là phế vật?




“Đánh rắm! Bọn họ đang nói linh tinh! Bọn họ không thể biết quản gia Chu!” Lý Thế Bình lại nhảy ra, trước khi vào cửa, anh ta đã từng thấy quản gia Chu. Quản gia Chu là nhân vật ngay cả anh Nghị cũng phải cung kính đối đãi, Trần Dật Thần tên phế vật này sao có thể có quan hệ với quản gia Chu.

“Là như vậy sao?”

Ánh mắt của bảo vệ cầm đầu nhìn sang Trần Dật Thần dần dần trở nên lạnh lẽo.

“Có phải như vậy không, anh hỏi thử quản gia Chu không phải là biết rồi sao?” Lông mày của Trần Dật Thần nhíu lại.

Bảo vệ cầm đầu có hơi kinh ngạc, sau đó rút bộ đàm chuẩn bị hỏi, vào lúc này, một giọng nói vô cùng tức giận lại vang lên ở bên tai:

“Các người đang làm cái gì?!”

“Quản gia Chu…” Bảo vệ cầm đầu mặt mày sững sờ buông bộ đàm xuống, đang chuẩn bị hỏi quản gia Chu, không ngờ quản gia Chu đã tới trước. Hãy tìm đọc trang chính ở == T r u m T r u y e n . c om ==

“Quản gia Chu, ông cuối cùng cũng tới rồi, tên phế vật này vừa lấy danh nghĩa của ông ở đây làm xằng làm bậy, anh ta nói là ông dẫn anh ta vào…” Lý Thế Bình còn chưa nhìn rõ sắc mặt của quản gia Chu, liền mang vẻ mặt nịnh nọt bước tới, lúc này, trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nhân cơ hội lập công, tiếp tục lấy lòng quản gia Chu.

Nhưng lời của anh ta còn chưa nói hết, liền bị gương mặt đen xì của quản gia Chu cắt ngang:

“Cậu nói ai là phế vật?!”

“Anh ta…” Lý Thế Bình có hơi sửng sốt chỉ vào Trần Dật Thần.

Sắc mặt của quản gia Chu càng thêm âm trầm, âm trầm đến mức thậm chí có thể vắt ra nước: “Cậu Trần là khách tôn quý nhất của cô Sở chúng tôi, ai cho phép cậu nói cậu ấy là phế vật!”

Vị khác tôn quý nhất của cô Sở!

Sau khi mấy từ này từ trong miệng quản gia Chu nói ra, bỗng chốc cả hội trường trở nên huyên náo.

Lý Thế Bình trong nháy mắt mặt vàng như nghệ, đầu như bị sét đánh trúng trở thành một mảng trắng xóa.

Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì thế, tại sao tên phế vật này trong nháy mắt trở thành vị khách tôn quý nhất của cô Sở chứ? Anh sao lại quen được cô Sở chứ?

“Cậu Trần, thật sự rất xin lỗi, khiến cậu bị làm phiền rồi, chuyện này là tôi suy nghĩ không thấu đáo…” Quản gia Chu bước lên một bước, đến trước mặt Trần Dật Thần, cúi đầu nói.

Một màn này, lần nữa khiến các khách khứa ở đây trợn mắt líu lưỡi, quản gia Chu là đại quản gia của nhà họ Sở, ở mặt ý nghĩa nào đó, ông ta chính là người phát ngôn của nhà họ Sở, cho dù là phú hào có khối tài sản trăm nghìn tỷ nào đó ở đây, thấy quản gia Chu cũng phải cung kính với quản gia Chu.

Nhưng hiện nay, quản gia Chu vậy mà cúi người xin lỗi với một tên rách nát trước mắt?! Tên chết tiệt này rốt cuộc có thân phận gì!

“Không sao, quản gia Chu, không phải là chuyện gì lớn cả.” Trần Dật Thần mỉm cười xua xua tay, chuyện này không có liên quan nhiều tới quản gia Chu, Lý Thế Bình sẽ làm ra loại hành vi này, thật chất vượt ngoài sự liệu của anh.

“Cậu có thiệp mời không?” Quản gia Chu đưa ánh mắt không mấy thân thiện sang Lý Thế Bình, tuy ngoài miệng Trần Dật Thần nói không để bụng, nhưng ông ta bắt buộc phải cho Trần Dật Thần một lời giải thích.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của quản gia Chu, mồ hôi lạnh trên trán Lý Thế Bình túa ra: “Tôi… tôi không có.”

Vương Thi Viện ở một bên, gương mặt xinh đẹp đã tái đi, cô ta và Lý Thế Bình đều không có thiệp mời.

Bọn họ là được anh Nghị dẫn vào.

“Không có?!” Ánh mắt của quản gia Chu lập tức trở nên sắc bén.

“Tôi… là anh Nghị dẫn chúng tôi vào.: Mắt thấy quản gia Chu sắp nổi giận, Lý Thế Bình vội lau mồ hôi lạnh giải thích.

“Anh Nghị? Anh Nghị là ai?” Quản gia Chu nhíu mày.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc sơ mi của Armani, cổ đeo một chuỗi tràng hạt vội chạy tới.

“Quản gia Chu, xin lỗi, xin lỗi, người này là tôi dẫn tới, cậu ta lần đầu tiên tới nơi như này, còn không hiểu chuyện, cho nên mới mạo phạm cậu này, quản gia Chu ông hãy bỏ quá cho…” Sau khi người đàn ông trung niên tới, trước tiên là trừng mắt với Lý Thế Bình, sau đó mời mỉm cười giải thích với quản gia Chu.

“Lý Nghị.” Nhìn thấy người đàn ông trung niên, quản gia Chu cũng lập tức ngộ ra anh Nghị mà Lý Thế Bình nói là ai, Lý Nghị, một nhà môi giới, ở trong giới thượng lưu của thành phố Trung Hải, mối quan hệ rất rộng, gần như người của các gia tộc lớn của Trung Hải, ông ta đều quen một số.

Công việc hằng ngày của ông ta chính là mở đường cho một số người muốn mở rộng mối quan hệ mà lại không có cửa đi, có khi cũng sẽ dẫn một số người có thân phận bình thường vào câu lạc bộ cao cấp.

Lý Thế Bình trước mắt, thiết nghĩ chính là người ông ta dẫn vào.

“Hừ, sau này đừng có ai cũng dẫn tới chỗ này của cô Sở, quấy rầy đến khách quý của cô Sở, ông, gánh chịu trách nhiệm không!” Quản gia Chu hừ lạnh một tiếng, tuy thân phận của Lý Nghị chỉ là một nhà môi giới, nhưng mấy năm gần đây, ông ta đã ôm được một cái đùi, thế lực đằng sau cái đùi này, cho dù là nhà họ Sở cũng không dám dễ dàng đắc tội, cho nên quản gia Chu lúc này chỉ có thể cảnh cáo bằng miệng một phen.

“Được được được, quản gia Chu, ông yên tâm, sau này tôi tuyệt đối không dám nữa.” Lý Nghị vội gật đầu bảo đảm, thái độ ngược lại cũng hạ xuống rất thấp.

“Lý Thế Bình!” Sau khi xin lỗi xong với quản gia Chu, sắc mặt của Lý Nghị lập tức trở nên âm trầm.

“Anh… anh Nghị, anh nghe em nói…” Lý Thế Bình cười gượng, muốn giải thích, nhưng lời giải thích còn chưa có kịp nói ra, liền bị cắt ngang.

Bị một cái tát mạnh của Lý Nghị cắt ngang!

“Còn không xin lỗi cậu này!” Lý Nghị lạnh lùng nhìn Lý Thế Bình, tuy không biết thân phận cụ thể của Trần Dật Thần, nhưng người có thể khiến quản gia Chu cung kính đối đãi như vậy, tất nhiên không thể đơn giản đi đâu được, ít nhất không phải là người ông ta có thể đắc tội.

Lý Thế Bình cái tên ngu xuẩn này suýt nữa hỏng chuyện lớn rồi!

Bị Lý Nghị tát một cái trước mặt mọi người, sắc mặt của Lý Thế Bình lập tức xanh đổ từng cơn, nhưng điều càng khiến anh ta khó khăn hơn là Lý Nghị vậy mà kêu anh ta xin lỗi Trần Dật Thần!

Điều này so với việc giết anh ta còn khiến anh ta khó chịu hơn!

“Sao hả, không muốn nói?” Thấy Lý Thế Bình vẫn cắn răng, vẻ mặt không phục, lửa giận trong lồng ngực của Lý Nghị càng bùng dữ dội.

“Không có, tôi bây giờ lập tức xin lỗi anh Trần.” Cuối cùng, Lý Thế Bình vẫn khuất phục, tuy ở trước mặt nhiều người như vậy xin lỗi Trần Dật Thần, so với việc giết anh ta còn khiến anh ta khó chịu hơn, nhưng anh ta nếu không xin lỗi, Lý Nghị rất có khả năng sẽ khiến anh ta sống không bằng chết.

“Xin lỗi, anh Trần, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không nên hiểu lầm anh…” Lý Thế Bình buông bỏ vẻ cao ngạo, cúi sâu người với Trần Dật Thần.

Cái cúi người này, có thể nói, tất cả sự tôn nghiêm của anh ta đều bị Trần Dật Thần giẫm ở dưới chân.

Vương Thi Viện ở một bên kích động không nhẹ, đánh chết cô ta cô ta cũng không ngờ, có một ngày, người đàn ông cô ta chọn trúng lại cúi người xin lỗi một người đàn ông mà cô ta luôn xem thường.

Trần Dật Thần mỉm cười, phớt lờ Lý Thế Bình, mà đưa ánh mắt sang nhìn quản gia Chu ở một bên: “Cô Sở khi nào thì tới?”

“Cô Sở…”

Quản gia Chu hơi cúi người, đang chuẩn bị mở miệng, lúc này, một giọng nói êm tai lại vang lên ở đó: “Anh Thần!”

Sở Thanh Từ mặc một bộ lễ phục màu đen, từ trên bục cao từ từ đi xuống.

Cô ta vừa xuất hiện, đã trở thành tâm điểm của cả sảnh tiệc, gần như thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Ngũ quan tinh tế động lòng người, còn có làn da trắng nõn ngọc ngà… mỗi một chỗ trên cả người của cô ta đều giống như là kiệt tác hoàn hảo nhất được chủ nhân tạo ra.

Cô ta lúc này, tựa như tinh linh bước ra từ trong bức tranh, khiến người ta kinh diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.