Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 452: Chương 452: Lời mời của cô sở?




“Người này đã ăn gan hùm mật gấu rồi chắc, địa phương như Sở công quán, cũng dám trèo cửa sổ vào.”

Mọi người lũ lượt đưa mắt nhìn sang Lý Lạc và Lý Thế Bình.

Thần sắc của Lý Lạc không có gì thay đổi, vẫn mang vẻ mặt thản nhiên.

Lý Thế Bình lại trở nên đắc ý, trước khi vào hội trường, anh ta còn nghĩ nên thông qua cách thức gì đã nổi danh một lần ở đây, không ngờ nháy mắt một cái, Lý Lạc đem cơ hội đưa đến trước mặt anh ta.

“Là Trần Dật Thần dẫn cậu vào đúng chứ?” Trong mắt Lý Thế Bình vụt qua ánh sáng âm u, anh ta với Lý Lạc không có thù hận quá lớn, nhưng với Trần Dật Thần, mối thù lại vô cùng lớn, cho nên cơ hội tốt để trả thù Trần Dật Thần như này, anh ta tự nhiên sẽ không bỏ qua.

“Là tôi dẫn cậu ta vào.”

Lúc này, Trần Dật Thần khẽ mỉm cười rồi đi tới, đứng cùng với Lý Lạc.

Thấy Trần Dật Thần lại dám chủ động thừa nhận, thần sắc của Lý Thế Bình bỗng càng thêm hưng phấn, có điều ở trước mặt nhiều người như vậy, anh ta tự nhiên không thể thể hiện sự phấn khích này ra được, chỉ lạnh lùng nói: “Hai người biết đây là nơi nào không?”

“Biết, nơi này là Sở công quán.” Trần Dật Thần nhàn nhạt mở miệng.

“Biết nơi này là Sở công quán hai người còn dám lén lút trèo cửa sổ vào, lá gan của hai người thật sự lớn đấy.” Lý Thế Bình cười lạnh một tiếng, lúc này, anh ta đã đại khái biết Trần Dật Thần tại sao lại xuất hiện ở đây rồi, không phải chính là vì buổi sáng nghe thấy anh ta ở công ty nói buổi tối sẽ tham gia bữa tiệc sinh nhật của Sở Thanh Từ, sau ghen tỵ đến đỏ mắt, cho nên muốn lẻn vào đây nhìn sự đời.

Chỉ đáng tiếc, nơi này là Sở công quán!

Nhà tổ chức bữa tiệc này là nhà họ Sở!

Lẻn vào bữa tiệc sinh nhật tối của nhà họ Sở, thật sự là tìm chết!

“Ai nói chúng tôi là lén lút trèo cửa sổ vào?” Trần Dật Thần nhàn nhạt mỉm cười: “Chúng tôi là quang minh chính đại từ cửa lớn bước vào có được không hả?”

“Quang minh chính đại sao?” Lý Thế Bình cười lạnh không ngừng: “Trần Dật Thần, anh xem mọi người đều là kẻ ngốc hay sao?”

“Bữa tiệc của cô Sở tối nay, chỉ có người có thiệp mời của nhà họ Sở mới có tư cách tham gia, mà anh và Lý Lạc, không có thiệp mời của nhà họ Sở!”

“Xin hỏi, hai người các anh quang minh chính đại đi vào như nào hả?!” Lý Thế Bình mặt mày hùng hồn nói, nghiễm nhiên có một cỗ phong phạm của nhân chính chính của bữa tiệc.

Một màn này, tự nhiên là khiến Vương Thi Viện ở bên cạnh nhìn mà mắt mày lóe sáng, ái mộ không thôi, trong lòng nói không hổ là người đàn ông ta cô ta chọn trúng, tùy xuất thân bình thường, nhưng loại trường hợp này, lại cũng có thể thể hiện ra phong phạm.

“Ai nói với anh, bữa tiệc sinh nhật tối của cô Sở, chỉ có người có thiệp mời của nhà họ Sở mới có tư cách tham gia?” Khóe miệng của Trần Dật Thần cong lên lộ vẻ thích thú, anh ta vốn không từng nghĩ sẽ tính toán nhiều với Lý Thế Bình, nhưng cái tên hề Lý Thế Bình mày lần nào cũng muốn chủ động đưa mặt tới, kêu anh đánh, anh cũng rất khó xử…

“Anh có ý gì?” Lông mày của Lý Thế Bình nhíu lại, sao nghe ý tứ của Trần Dật Thần, bữa tiệc sinh nhật tối của Sở Thanh Từ, ngoài thiệp mời của nhà họ Sở ra, còn có cách khác có thể tham gia chứ?

“Không có ý gì, chỉ là nói cho anh một tiếng, bữa tiệc sinh nhật tối của cô Sở, ngoài có thể dùng thiệp mời của nhà họ Sở để tham gia, còn có thể được cô Sở mời đến tham gia.”

Được cô Sở mời đến tham gia sao?!

Sắc mặt của Lý Thế Bình cổ quái một trận, tên phế vật này, lẽ nào đầu óc bị nước vào rồi?

Được cô Sở mời tham gia, loại lời này, anh sao có thể nói ra được chứ?

Không chỉ Lý Thế Bình, nhiều khách khứa ở đây đều nghi ngờ.

“Cô Sở mời tham gia sao? Tôi sao chưa từng nghe cách như này?”

“Tôi cũng chưa từng nghe qua, tôi cảm thấy anh ta đang nói linh tinh.”

“Anh ta chắc chắn đang nói linh tinh, mọi người ở đây đều thông qua thiệp mời của nhà họ Sở để vào, căn bản không có ai được cố Sở mời vào.”

“Bọn họ nhất định là lén lút trèo cửa sổ vào.”

“Ngoài ra, cho dù có loại phương phức là cô Sở mời, mọi người cảm thấy bọn họ xứng sao?” Có người khinh thường hừ lạnh.

Cách ăn mặc này của Trần Dật Thần và Lý Lạc, vừa nhìn là biết đồ hàng rong, nói khó nghe chút, tất cả quần áo trên người hai người này cộng lại, còn không bằng tiền của chiếc quần lót của một người nào đó trong số bọn họ, người như này, sao có thể có tư cách được Sở Thanh Từ mời chứ?

“Chắc chắn không xứng!”

“Hai người này vừa nhìn là biết hai tên nghèo nàn, không biết từ đâu nghe được tin cô Sở sắp đón sinh nhật, cho nên muốn lén lút lẻn vào nhìn sự đời.”

“Tôi ngược lại cảm thấy hai người bọn họ không phải là vào nhìn sự đời, hai người bọn họ là vào ăn đồ ăn, ha ha ha, mọi người vừa rồi có thể không nhìn thấy một màn hai người bọn họ ăn như quỷ chết đói vậy.”

Có mấy cô gái có tiếng tăm đứng ở cùng cười khinh châm chọc, thật ra trước lúc Lý Thế Bình tới, các cô đã chú ý tới Trần Dật Thần và Lý Lạc, so với những người khác ở đây, hành vi của hai người này thật sự quá thô lỗ, khiến người ta muốn không chú ý tới cũng khó.

Người khác là đến đây bàn chuyện kinh doanh, mở rộng mối quan hệ, mà Trần Dật Thần và Lý Lạc đến đây lại giống như để ăn đồ ăn, gần như nhìn thấy cái gì cũng nhét vào trong miệng.

Thấy bản thân thành công khiến Trần Dật Thần và Lý Lạc trở thành tâm điểm ở đây, Lý Thế Bình bỗng càng thêm đắc ý.

Anh ta bước lên một bước, đứng ở trong tầm mắt của mọi người: “Không giấu mọi người, hai người này, tôi thật ra đều biết, anh ta, tên Trần Dật Thần, thân phận trước đây của anh ta, là một thằng ở rể. Cậu ta, tên Lý Lạc, bây giờ đang làm việc ở tập đoàn Khang Mỹ của chúng tôi, có điều cũng chỉ là một nhân viên quèn mà thôi.”

“Lý do nói nhiều như vậy chính là muốn nói với mọi người, hai người này, bất luận như thế nào đều không thể có quan hệ gì với cô Sở, bọn họ càng không thể lấy được thiệp mời của nhà họ Sở!”

“Bọn họ, chính là lén lút lẻn vào!” Lý Thế Bình chỉ vào Trần Dật Thần Lý Lạc, có vài phần ý tứ chỉ trích.

Sau khi Lý Thế Bình nói ra thân phận của Trần Dật Thần và Lý Lạc, vốn dĩ không ít khách khứa còn mang thái độ hóng chuyện lập tức đứng ra.

“Vậy mà là kẻ ở rể?!”

“Kẻ ở rể cũng dám đến nơi như này! Ai cho anh can đảm vậy? Lương Tịnh Như sao?”

“Mau kêu anh ta cút ra ngoài!”

“Đúng, kêu anh ta cút ra ngoài! Bữa tiệc sinh nhật của cô Sở, để một tên ở rể lẻn vào, thật sự là sự sỉ nhục đối với cô Sở!”

“Ha ha ha, phế vật, nghe thấy rồi chứ? Có những nơi, kẻ ở rể không thể tới, bị phát hiện rồi thì sẽ bị đuổi ra ngoài.” Lý Thế Bình lúc này mặt mày dương dương tự đắc, nghiễm nhiên mang điệu bộ tiểu nhân đắc chí.

Đối với điều này, Trần Dật Thần và Lý Lạc tự nhiên cười khinh thường, không thèm để ý.

Rất nhanh, động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ trong sảnh tiệc, có mấy bảo vệ đen mặt đi tới, đi tới trước mặt Trần Dật Thần và Lý Lạc.

“Thưa anh, mời anh đưa ra thiệp mời của các anh.”

“Bọn họ không có thiệp mời.” Không đợi Trần Dật Thần và Lý Lạc nói chuyện, Lý Thế Bình liền vui sướng như thấy người khác gặp nạn đã mở miệng.

Bảo vệ cầm đầu không để ý Lý Thế Bình, mà đưa mắt nhìn sang Trần Dật Thần.

“Chúng tôi không có thiệp mời.” Trần Dật Thần bình tĩnh mở miệng.

“Không có thiệp thời?” Sắc mặt của bảo vệ cầm đầu lạnh đi: “Vậy hai người sao vào được?”

“Quản gia Chu.” Trần Dật Thần nhàn nhạt nhả ra ba chữ, bảo vệ cầm đầu sững ra.

“Là quản gia Chu dẫn chúng tôi vào.” Thấy bảo vệ hình như không hiểu ý của Trần Dật Thần, Lý Lạc lại bổ sung một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.