Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 54: Chương 54: Em tin tưởng anh không?




“Chắc chắn là cái tên vô dụng Trần Dật Thần đã nói gì đó ở trước mặt của Nhược Y, nếu không thì Nhược Y sẽ không thể nào ngu ngốc như vậy. Sớm biết như thế, lúc đầu tôi đã không đồng ý với ông Hạ đưa cái tên vô dụng này về nhà.” Lâm Như Tuệ oán hận nói, nếu như là ba năm trước để Trần Dật Thần chết ở bên ngoài, căn bản cũng sẽ không có nhiều chuyện giống như ngày hôm nay.

“Đừng có nói những chuyện đó nữa, trước tiên vẫn là suy nghĩ xem phải làm như thế nào để con nhỏ đê tiện kia đồng ý ngày mai đến tòa nhà Queen gặp Thẩm Hà Du.” Tôn Hồng âm trần nói, nếu như ngày mai Thẩm Hà Du không gặp được Hạ Nhược Y, tất nhiên sẽ trút giận lên mẹ con bọn họ rồi.

“Để tôi gọi điện thoại cho nó một lần nữa xem sao.” Lâm Như Tuệ thở dài, lập tức lại bấm số điện thoại của Hạ Nhược Y.

“Nhược Y, trước tiên mẹ xin nói xin lỗi với con, lần này mẹ đã không quan tâm cảm nhận của con.” Giọng nói của Lâm Như Tuệ đã mềm mỏng xuống, bà ta hiểu rất rõ tính cách của Hạ Nhược Y, ăn mềm không ăn cứng.

Hạ Nhược Y nhíu mày, lọai giọng điệu này của Lâm Như Tuệ khiến cho cô cảm thấy không quen cho lắm.

“Có điều mẹ hy vọng con hiểu ra, sở dĩ mẹ làm như vậy cũng là vì tốt cho con. Con cũng hiểu tình huống nhà chúng ta mà, ba con không được ông nội của con xem trọng, hàng năm gia tộc chia hoa hồng gần như là không có liên quan gì đến ông ấy, lần này con thật vất vả mới trở thành người phụ trách của dự án Ngọc Tuyền Sơn, nhưng về phương diện tài chính ông nội của con lại giữ rất chặt, căn bản cũng không muốn để con lấy được một đồng tiền nào từ dự án Ngọc Tuyền Sơn.”

“Về phần Trần Dật Thần… không phải là mẹ nói, cậu ta thật sự rất không có tương lai. Mấy đồng tiền lương kiếm được trong một tháng của cậu ta ngay cả mua cho con mấy thứ đồ trang điểm tốt cũng không đủ, phụ nữ đều cần tiền để nuôi thân, mẹ không muốn sau này con có một cuộc sống nghèo nàn thất vọng, biến thành một người vợ lão hóa.”

“Cho nên lần này mẹ đã tự đưa ra chủ trương, làm cho con có thể bám víu được Thẩm Hà Du. Nhược Y à, con phải tin tưởng mẹ, mẹ sẽ không hại con đâu, Thẩm Hà Du mới thật sự là điểm đến tốt nhất của con.”

Thấy Lâm Như Tuệ tận tình khuyên nhủ mình, Hạ Nhược Y không khỏi thở dài, cô không hiểu tại sao Lâm Như Tuệ cứ phải kéo tình yêu và vật chất cùng một chỗ với nhau, chẳng lẽ không có vật chất thì không thể có được tình yêu à.

“Mẹ, con biết là mẹ muốn tốt cho con, nhưng mà con thật sự không muốn rời khỏi Trần Dật Thần. Hơn nữa, con cảm thấy mẹ cũng hãy nên cho Trần Dật Thần một cơ hội, anh ấy nhất định sẽ có sự thay đổi.” Hạ Nhược Y cũng không nghe lọt tai lời của Lâm Như Tuệ, cô vẫn muốn khuyên nhủ Lâm Như Tuệ, hy vọng là Lâm Như Tuệ có thể thay đổi cách nhìn đối với Trần Dật Thần.

Lâm Như Tuệ cắn răng, trông cậy vào cái tên vô dụng này có thể thay đổi, trừ phi chó đổi cái thói ăn phân! Nhưng mà mặc dù là giờ phút này trong lòng của Lâm Như Tuệ cực kỳ chán ghét Trần Dật Thần, nhưng mà ngoài miệng thì nói chuyện cũng rất dịu dàng: “Được thôi, Nhược Y, mẹ có thể cho Trần Dật Thần một cơ hội, nhưng mà lần này mẹ hy vọng con sẽ cho mẹ một cơ hội. Cho dù là con có thích Thẩm Hà Du hay không, ngày mai cũng nên đi gặp cậu ta một chút, có được hay không? Chờ đến lúc tiếp xúc xong rồi, nếu như con còn kiên trì thích Trần Dật Thần, vậy thì mẹ cũng không ngăn cản con nữa.”

Suy nghĩ của Lâm Như Tuệ rất đơn giản, chỉ cần đưa Hạ Nhược Y vào trong tay của Thẩm Hà Du, vậy thì cũng không có liên quan gì đến bà ta nữa, bà ta tin tưởng Thẩm Hà Du tuyệt đối có đầy đủ thủ đoạn để khiến cho Hạ Nhược Y khuất phục, gạo nấu thành cơm.

“Mẹ, con đã nói rồi, con không có hứng thú đối với Thẩm Hà Du, con sẽ không đi đâu.”

Lông mày của Hạ Nhược Y cau lại, cô không hiểu tại sao Lâm Như Tuệ lại hy vọng cô đi gặp Thẩm Hà Du như vậy, nhưng mà hiện tại cô là vợ của Trần Dật Thần, đi hẹn hò với một người đàn ông khác, đây không phải rõ ràng là khiến Trần Dật Thần khó xử à.

“Nhược Y, coi như là mẹ cầu xin con đó, đi gặp Thẩm Hà Du một lần đi có được không?” Lâm Như Tuệ gần như cầu khẩn mà nói, nếu như Hạ Nhược Y không đi, bà ta chẳng những sẽ bị Thẩm Hà Du trả thù mà ba trăm tỷ đến tay cũng sẽ bay mất, đây quả thật là càng khó chịu hơn so với giết bà ta.

“Mẹ, có phải là mẹ đã giấu giếm con chuyện gì không vậy hả?” Hạ Nhược Y nghi ngờ hỏi, trước kia Lâm Như Tuệ ở trước mặt của cô vẫn luôn biểu hiện rất ngạo mạn, nhưng mà lần này lại ăn nói khép nép như thế, Hạ Nhược Y cảm giác Lâm Như Tuệ giấu diếm cô cái gì đó.

Trần Dật Thần ở bên cạnh thở dài trong lòng, Hạ Nhược Y cũng không biết mình đã bị người mẹ ruột là Lâm Như Tuệ bán đi.

“Nhược Y, mẹ… mẹ đã nhận tiền của Thẩm Hà Du.” Giọng nói của Lâm Như Tuệ rất không có sức lực, bà ta cũng hiểu chuyện này là do bà ta làm rất quá đáng, bán con gái cầu vinh, vào thời nào thì nó cũng không vẻ vang gì.

“Nhận bao nhiêu.”

Hạ Nhược Y cắn chặt hai hàm răng trắng ngà mà hỏi.

“Ba trăm tỷ.” Lâm Như Tuệ yếu ớt nói.

Bùm.

Hạ Nhược Y giống như là bị sét đánh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong nháy mắt, ba trăm tỷ…

Cho dù là cô không hiểu chuyện đời, nhưng cô cũng hiểu được ba trăm tỷ là có ý như thế nào, Thẩm Hà Du bỏ ra nhiều tiền như vậy, tuyệt đối cũng không phải chỉ muốn gặp cô một lần đơn giản như vậy, tất nhiên còn có mục đích khác không thể cho ai biết.

“Mẹ, mẹ nói thành thật một tiếng đi, rốt cuộc thì mẹ và Thẩm Hà Du đã thành lập thỏa thuận gì?” Hạ Nhược Y tức giận nói, cô ngây thơ cho nên đương nhiên không nghĩ được Lâm Như Tuệ sẽ mất hết lý trí lấy đêm đầu tiên của cô làm vật phẩm đấu giá.

“Không… không có có thỏa thuận gì cả. Nhược Y, cậu Thẩm cũng chỉ là muốn gặp con một lần mà thôi.” Lúc nãy Lâm Như Tuệ còn muốn ăn ngay nói thật với Hạ Nhược Y, nhưng mà hiện tại Hạ Nhược Y có bộ dạng này, nếu như bà ta nói tình hình thực tế thì chỉ sợ là Hạ Nhược Y sẽ xé xác bà ta.

“Vì để gặp con một lần mà lại tốn ba trăm tỷ? Mẹ, mẹ coi con là đồ ngu hả!” Trong đôi mắt của Hạ Nhược Y đã có nước mắt lưu chuyển, có lẽ là cô cũng đã đoán được mấy phần Lâm Như Tuệ làm cái gì, chỉ là cô không muốn tin tưởng mà thôi.

Lâm Như Tuệ ấp úng không nói nên lời.

“Mẹ, bây giờ mẹ lập tức trả ba trăm tỷ cho Thẩm Hà Du, con có thể coi như chưa xảy ra cái gì cả.” Hạ Nhược Y lạnh lùng nói, cô không ngốc, cô hiểu rất rõ giá trị của mình, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì cũng không có chỗ nào khác tỏa sáng, cho dù là có thì cũng cũng tuyệt đối sẽ không ở mức ba trăm tỷ, Thẩm Hà Du chắc chắn còn có một mục đích khác mà không thể cho ai biết.

“Nhược Y không thể trả tiền trở lại được rồi, mẹ và Thẩm Hà Du đã ký hợp đồng. Cậu ấy chỉ cần người, không cần tiền. Nếu như ngày mai không thể gặp được con, cậu ấy sẽ không bỏ qua cho mẹ…” Lâm Như Tuệ nhỏ giọng nói, lúc này cho dù là có thể trả tiền lại thì bà ta cũng sẽ không trả, đây chính là ba trăm tỷ đó, cái tên vô dụng Trần Dật Thần kia cả mười đời cũng sẽ không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Con nói rồi, con sẽ không đi.” Hạ Nhược Y cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, gằn từng chữ.

Ai ngờ Lâm Như Tuệ lại trực tiếp bật khóc: “Nhược Y à, con giúp mẹ một chút đi, nếu như con không gặp cậu ta, nửa đời sau của mẹ sẽ phải sống trong ngục tù. Lần này là do mẹ đã bị tiền tài làm cho tâm trí mê muội, nhưng mà con cũng không thể mặc kệ mẹ được…”

Hạ Nhược Y tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuống từ trên gương mặt, sau đó Lâm Như Tuệ đã nói cái gì nữa cô cũng không có tâm tư để nghe, cô không thể tin được mẹ của mình lại ham mê lợi ích đến mức này.

Trần Dật Thần thở dài, đương nhiên là anh hiểu bây giờ Hạ Nhược Y khó xử biết bao nhiêu, một bên là người mẹ ruột đã nuôi nấng mình hai mươi mấy năm, một bên khác là chồng của mình.

“Nhược Y, em tin tưởng anh không?” Trần Dật Thần cười hỏi, anh sẽ không để cho Hạ Nhược Y cảm thấy khó xử, mãi mãi cũng sẽ không.

Hạ Nhược Y kinh ngạc nhìn Trần Dật Thần một chút, đây là lần thứ ba Trần Dật Thần đã hỏi cô, mỗi lần sau khi Trần Dật Thần hỏi thì cũng sẽ giải quyết tình cảnh khó khăn cho cô, mang đến cho cô một niềm vui không thể tưởng tượng nổi, lần này cũng sẽ giống vậy à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.