Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 55: Chương 55: Ngu xuẩn




“Tin tưởng anh đi gặp Thẩm Hà Du đi, anh sẽ bảo vệ tốt cho em.” Trần Dật Thần nói, anh cũng không nói cho Hạ Nhược Y biết tình hình thực tế của chuyện này, bởi vì anh muốn để cho hai mẹ con Lâm Như Tuệ và Tôn Hồng một bài học, để cho sau này bọn họ tuyệt đối không dám có suy nghĩ gì với Hạ Nhược Y nữa.

“Ừm.” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng gật đầu, cô không phải là người có ý chí sắt đá, đương nhiên không thể nào thật sự trơ mắt nhìn nửa đời sau của Lâm Như Tuệ trôi qua ở trong tù, chỉ là cứ như vậy thì phải khiến Trần Dật Thần chịu thiệt thòi.

“Cảm ơn anh, Trần Dật Thần.” Hạ Nhược Y chân thành ôm Trần Dật Thần, chưa từng có một giây nào cô cảm thấy Trần Dật Thần quan trọng với cô đến như vậy, trên đời này cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể ủng hộ cô vô điều kiện như vậy, đổi lại là những người khác căn bản cũng sẽ không rộng lượng như thế.

“Ngày mai con sẽ đi đến đó, nhưng mà em hy vọng đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng.” Một lát sau Hạ Nhược Y bấm điện thoại gọi cho Lâm Như Tuệ, lạnh lùng nói với Lâm Như Tuệ, sau lần này cô cũng sẽ không thiếu Lâm Như Tuệ cái gì nữa, cho dù là Lâm Như Tuệ lại bị lợi ích làm mù mắt, mưu toan lấy cô ra để kiếm lời, cô tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.

Nghe thấy Hạ Nhược Y đồng ý, trên mặt Lâm Như Tuệ lập tức hiện ra sự mừng rỡ.

“Con gái, tin tưởng mẹ, cậu Thẩm tuyệt đối sẽ không để cho con thất vọng đâu, ngày mai con ăn mặc thật xinh đẹp…” Lâm Như Tuệ còn muốn kêu đến lúc đó Hạ Nhược Y biểu hiện tốt một chút, nhưng mà Hạ Nhược Y đã cúp điện thoại.

Lâm Như Tuệ cũng không tức giận, chỉ cần Hạ Nhược Y đồng ý, vậy thì người nên đau đầu chính là Thẩm Hà Du.

Vẻ mặt của Tôn Hồng ở một bên cũng đã dần dần buông lỏng.

“Đúng rồi Lâm Như Tuệ, cô lại gọi điện thoại cho Trần Dật Thần đi, uy hiếp cái tên vô dụng này một chút, tôi sợ là đến lúc đó cậu ta lại nghĩ cách ngăn cản Hạ Nhược Y.” Tôn Hồng nói.

“Được, để tôi gọi điện thoại.” Lâm Như Tuệ cũng có chút không yên lòng Trần Dật Thần, sợ là Trần Dật Thần sẽ gây rối.

Trần Dật Thần vừa mới quay về phòng ngủ thì điện thoại liền vang lên.

Thấy người gọi đến là Lâm Như Tuệ, Trần Dật Thần cũng không bất ngờ gì, nhấn xuống nghe.

“Trần Dật Thần, con gái của tôi có ở bên cạnh của cậu không vậy?” Lâm Như Tuệ lạnh lùng hỏi, đối xử với Trần Dật Thần, giọng nói của bà ta cũng không tốt bao nhiêu.

“Không có.” Trần Dật Thần híp mắt nói.

“Không có thì tốt rồi, chắc hẳn là cậu đã biết ngày mai Nhược Y phải đi gặp cậu Thẩm.” Lâm Như Tuệ nói rất thẳng thắn, hoàn toàn không có ý quan tâm đến suy nghĩ của Trần Dật Thần.

“Biết rồi!” Trần Dật Thần trả lời cà lơ phất phơ.

“Biết là được rồi, cậu nghe kỹ cho tôi, sau này Nhược Y sẽ là người phụ nữ của cậu Thẩm, cho dù là cậu có đồng ý hay không, cái này cũng sẽ không thể thay đổi, ngày mai chính là buổi hẹn hò đầu tiên của con bé và cậu Thẩm, cậu tốt nhất đừng có đi quấy rầy.”

“Tất nhiên nếu như cậu cứ cố chấp nghĩ quẩn, muốn đi chịu chết, vậy thì tôi cũng sẽ không ngăn cản cậu. Cậu hẳn biết rất rõ cậu Thẩm là ai, cậu ta muốn đùa chết cậu thì cũng đơn giản giống như là đùa chết một con kiến mà thôi.” Lâm Như Tuệ càn rỡ uy hiếp nói, bà ta tin tưởng Trần Dật Thần cũng là một người có đầu óc, nên hiểu được giữa anh và Thẩm Hà Du khác biệt lớn biết bao nhiêu. Một người là cháu ruột của nhà giàu nhất ở Thương Châu, một người còn lại chính là người giao thức ăn, căn bản cũng không có bất kỳ thứ gì có thể so sánh.

“Mẹ, mẹ không nói như vậy thì còn tốt, một khi mẹ đã nói như vậy rồi thì thật ra tôi cũng nên suy nghĩ một chút, rốt cuộc là Thẩm Hà Du kia có bản lĩnh như thế nào mà cũng có thể chơi đùa tôi chết giống như là đùa chết một con kiến.” Trần Dật Thần thích thú cười một tiếng, Lâm Như Tuệ thành thành thật thật không đến trêu chọc anh thì còn tốt, nhưng mà Lâm Như Tuệ lại cứ nghĩ quẩn, muốn đến uy hiếp anh, cái này khiến Trần Dật Thần cảm thấy có chút khó chịu.

“Cái tên vô dụng này, cậu có phải là muốn chết rồi hay không?” Sắc mặt của Lâm Như Tuệ thay đổi, tên vô dụng Trần Dật Thần này cũng dám không để Thẩm Hà Du vào mắt.

“Tôi nói cho cậu biết Trần Dật Thần, cậu tuyệt đối không nên làm chuyện xằng bậy, Thẩm Hà Du chính là cháu ruột của một người giàu nhất ở Thương Châu, năng lực mà cậu ta có cậu căn bản không có cách nào tưởng tượng được. Cậu dám trêu chọc cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ để cho cậu sống không bằng chết.” Lâm Như Tuệ vội vàng nói, bà ta thật sự sợ đầu óc của Trần Dật Thần không tốt, làm rối ren tại thời khắc mấu chốt, vậy thì bà ta cũng sẽ có phiền toái rất lớn.

“Sống không bằng chết?” Trần Dật Thần khinh thường cười một tiếng, ngay cả bản thân Thẩm Kình Thiên người giàu nhất ở Thương Châu cũng không dám nói lời này ở trước mặt của anh, huống chi là một người cháu của ông ta.

“Như vậy đi Trần Dật Thần, tôi sẽ đưa cho cậu ba trăm triệu coi như là tiền chia tay của cậu với Hạ Nhược Y, cầm lấy số tiền kia, cút xa được bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu cho tôi, đừng có làm phiền Nhược Y nữa.” Trong giọng nói của Lâm Như Tuệ mang theo chất giọng bố thí nồng đậm, lúc đầu bà ta không có ý định cho Trần Dật Thần một đồng tiền nào, nhưng mà bây giờ Trần Dật Thần đột nhiên lại nổi điên, bà ta không thể không bỏ ra ba trăm triệu để trấn an Trần Dật Thần.

“Ba trăm triệu?” Trần Dật Thần cười lạnh liên tục, Lâm Như Tuệ thực sự cho rằng anh là một người ngu à, Thẩm Hà Du cho bà ta ba trăm tỷ, vậy mà bà ta muốn cầm ba trăm triệu để đuổi mình đi.

“Sao vậy? Cậu vẫn còn chê ít à?” Lâm Như Tuệ nhíu mày, chán ghét nói: “Trần Dật Thần, cậu đừng có lòng tham không đáy, ba trăm triệu đã đủ rồi, cậu đi giao thức ăn hai năm cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy.”

“Mẹ, có phải là tôi nên cảm ơn mẹ không?” Trần Dật Thần mỉa mai nói.

Dường như là Lâm Như Tuệ không nghe ra được khẩu khí mỉa mai của Trần Dật Thần, ngược lại rất tự tin mà nói: “Cậu thật sự nên cảm ơn tôi, nếu như không có sự xuất hiện của cậu Thẩm, chỉ sợ là cậu mãi mãi cũng sẽ không ý thức được cái loại người vô dụng giống như cậu căn bản cũng không xứng với con gái của tôi.”

“Còn Thẩm Hà Du thì xứng à?” Trần Dật Thần hỏi ngược lại.

“Nói nhảm, cậu Thẩm kết hợp với Nhược Y tất nhiên là dư xài rồi.” Lâm Như Tuệ nó rất đương nhiên, dưới cái nhìn của bà ta, Hạ Nhược Y gả cho Thẩm Hà Du chính là phúc phận mà Hạ Nhược Y có tu tám đời cũng không được.

“Ngu xuẩn!” Trần Dật Thần lạnh lùng phun ra hai chữ, đối với anh Hạ Nhược Y chính là vô giá, nhưng mà ở trong mắt của Lâm Như Tuệ thấy tiền là sáng mắt, Hạ Nhược Y lại trở thành một món hàng không có giá trị cho lắm, đi bên cạnh cái tên rác rưởi như là Thẩm Hà Du mà Lâm Như Tuệ cũng cảm thấy là Hạ Nhược Y trèo cao.

“Cái tên vô dụng nhà cậu, cậu mắng ai ngu xuẩn vậy hả, cậu có tư cách gì mà mắng tôi?” Giọng nói của Lâm Như Tuệ lập tức bén nhọn vô cùng, đã từng có lúc cái tên vô dụng Trần Dật Thần này ngay cả thở cũng không dám thở trước mặt của bà ta, bây giờ còn dám mắng bà ta ngu xuẩn, làm sao bà ta có thể chấp nhận được sự chênh lệch này.

“Tư cách?” Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy ngày mai trôi qua thì bà sẽ biết rốt cuộc thì tôi có tư cách gì, tôi sẽ để cho bà hiểu rõ chuyện may mắn nhất đời này của bà, đó chính là sinh ra một cô con gái tốt giống như là Nhược Y.

“Cái tên vô dụng này, cậu có ý gì chứ hả?” Trong lòng của Lâm Như Tuệ có chút bất an, bà ta luôn cảm giác Trần Dật Thần rất có năng lực, nhưng mà bà ta không rõ rốt cuộc là năng lực của Trần Dật Thần đến từ đâu, phải biết là người mà anh cần phải đối mặt cũng không phải là người bình thường, mà là Thẩm Hà Du, là một cậu ấm cực kỳ giàu có đường đường chính chính.

“Tút tút.” Trần Dật Thần trực tiếp cúp điện thoại.

“Cái đồ chết tiệt này cũng dám cúp điện thoại của tôi.” Lâm Như Tuệ bị tức giận không nhẹ.

“Chị dâu, chị nói xem lời nói cuối cùng của cậu ta có ý gì chứ?” Lâm Như Tuệ bất an hỏi.

“Khoác lác thôi.” Tôn Hồng khinh thường cười một tiếng: “Cô thật sự cho rằng cái tên vô dụng này sẽ có chiêu trò gì à? Nếu như cậu ta thật sự có, vậy thì cậu ta đã không phải là một con chó trong nhà của cô trong ba năm trời.”

“Cũng đúng.” Trái tim treo lơ lửng của Lâm Như Tuệ đã được hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.