Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 202: Chương 202: Hạ lạc chạy trối chết




“Anh Hai, chuyện này anh không cần quá lo lắng, em thấy Trần Dật Thần kia, không phải là người bụng dạ hẹp hòi, anh ta chưa chắc tìm đến nhà họ Lâm chúng ta gây phiền phức. Hơn nữa anh ta từ trước đến nay có hiềm khích với mẹ vợ, chị dâu đánh mẹ vợ, đó là thay anh ta trút giận, anh không cần so đo.”

“Nhưng mà, anh Hai, anh vẫn nên dặn dò chị dâu một câu, để về sau chị dâu có đi ra ngoài cũng không kiêu ngạo như vậy, không phải lúc nào cũng có thể gặp may mắn như vậy đâu.” Lâm Triệu Nam trầm giọng nói, Lâm Phương ỷ vào thế lực của nhà họ Lâm, ở bên ngoài kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, ngày thường, người nhà họ Lâm có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng một khi Lâm Phương làm cho nhà họ Lâm gặp nguy cơ, người nhà họ Lâm cũng sẽ không kiêng nể Lâm Phương.

“Nghe chú Ba nói không? Đồ ngốc!” Lâm Triệu Trung quay sang mắng Lâm Phương một câu.

“Nghe rồi nghe rồi, về sau tôi không dám nữa.” Lâm Phương vội vàng gật đầu hứa hẹn, hôm nay cô ta suýt chút nữa đi vào quỷ môn quan, tự nhiên ghi nhớ lâu.

“Về sau? Mẹ nó còn muốn có về sau! Từ hôm nay trở đi, cô ngoan ngoãn ở nhà cho ông, cấm không được đi đâu!” Lâm Triệu Trung hùng hổ nói.

“Vâng vâng vâng, chỗ nào tôi cũng không đi.” Lâm Phương vội vội gật đầu, ngay cả đánh rắm cũng không dám.

Trần Dật Thần lái xe đưa Hạ Nhược Y đến công ty nhà họ Hạ.

Lúc này, công việc đã xong, Hạ Lạc và Vương Vân Na cũng đang rời khỏi phòng làm việc.

Khuôn mặt của Hạ Lạc đầy vẻ tươi tỉnh, nhưng trên mặt Vương Vân Na lại tràn ngập khó chịu, hiển nhiên đối với kỹ năng của Hạ Lạc không hài lòng, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, ngược lại vô cùng thân thiết ôm lấy Hạ Lạc: “Anh Lạc, em bây giờ đã là người của anh, về sau anh phải yêu thương em đó nha.”

“Há há, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ luôn “yêu” em”. Hạ Lạc nở nụ cười dâm đãng, cố ý nhấn mạnh chữ “yêu”. Lúc nãy ở bàn làm việc, anh ta coi Vương Vân Na như Nhạc Linh, cảm thấy mùi vị rất sướng.

Vương Vân Na lẳng lơ này, tuy rằng không xinh đẹp động lòng người như Nhạc Linh, nhưng biết điều hơn Nhạc Linh, mọi động tác đều bày ra cho anh ta, cho anh ta hưởng thụ như đế vương.

“Anh Lạc, em sẽ ngoan ngoãn.” Vương Vân Na tươi cười khôn khéo, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta lại hiện lên chút khinh thường, hừ, ngu ngốc, nếu không phải vì bà đang muốn chức phó giám đốc, mày nghĩ bà coi trọng loại rác rưởi như mày à? Vương Vân Na khinh thường thầm nghĩ.

Sau khi ra khỏi thang máy, hai người nhắm thẳng hướng bãi đỗ xe mà đi tới.

Đúng lúc này, một chiếc Koenigsegg màu đen tiến vào cửa lớn của công ty.

Đôi mắt sắc sảo của Vương Vân Na chú ý tới, sau đó vội vàng lôi kéo Hạ Lạc, chỉ vào chiếc Koenigsegg nói: “Anh Lạc, đó không phải xe của ông nội anh sao?”

Xe của ông nội? Hạ Lạc ngẩn người, nhìn theo hướng Vương Vân Na chỉ, vừa thấy, hai mắt anh ta mở to, mất hồn vía.

Là chiếc Koenigsegg đó sao!

Dù thời tiết đã vào cuối thu, nhưng trên trán Hạ Lạc lại toát ra mồ hôi lạnh, không còn nghi ngờ, chiếc Koenigsegg trước mặt chính là chiếc xe anh suýt đụng trúng ở trước Khách sạn lớn Quân Thịnh.

Lúc ấy anh ta lái chiếc Audi, khoảng cách với chiếc Koenigsegg, chưa đến mười cm, nếu không phải Nhạc Linh nhắc nhở, e rằng anh ta đã húc vào.

Nhưng tuy rằng chưa đụng vào, lúc ấy Hạ Lạc cũng bị dọa cho toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, đem chiếc Audi giấu vào trong góc, sau đó mới hoàn hồn.

Hiện tại chiếc Koenigsegg lại xuất hiện, trong đầu Hạ Lạc lại nghĩ rằng chủ nhân của chiếc Koenigsegg sắp bị đụng kia đã biết chuyện, cho nên đến tìm anh ta gây phiền phức!

“Anh Lạc, làm sao vậy?” Vương Vân Na hơi nghi hoặc, nhìn ra sắc mặt của Hạ Lạc kích động sợ hãi, cho dù thật sự là Hạ Thiên Hồng tới đây, anh ta cũng không sợ hãi như vậy.

“Vân Na, hôm nay anh không chở em được, em tự lái xe về đi.” Hạ Lạc nuốt nước miếng, nói xong quay đầu chạy biến, thứ duy nhất tồn tại trong đầu anh ta lúc này là chạy!

Chạy trước nói sau!

Chủ chiếc Koenigsegg kia chắc chắn không phải là người anh ta có thể đắc tội!

Người ta nếu đã tới tìm anh ta gây phiền phức, Hạ Thiên Hồng cũng không bênh vực anh ta!

Tận mắt thấy Hạ Lạc chạy trối chết không hề quay đầu lại, Vương Vân Na cũng giật mình, cứ như là bị đánh trúng “trứng”, không phải chỉ là một chiếc xe sang trọng sao? Có cần thiết phải sợ như vậy không?

Vương Vân Na vòng hai tay trước ngực, đi về phía trước vài bước, cô ta rất muốn nhìn, hôm nay người bước xuống từ chiếc xe kia, rốt cuộc là loại yêu ma quỷ quái gì mà làm cho Hạ Lạc sợ như vậy.

Khi chiếc Koenigsegg dừng lại, cánh cửa xe mở ra.

Một đôi giày cao gót bằng thủy tinh chạm xuống mặt đất, một thân hình yểu điệu xuất hiện.

Sao lại là con tiện nhân này?!

Vương Vân Na cau mày, người vừa bước xuống xe, dĩ nhiên là Hạ Nhược Y.

Xem ra người ngồi ở vị trí lái xe chính là Hạ Thiên Hồng, Vương Vân Na nghĩ thầm, ngoài Hạ Thiên Hồng, lúc này cô ta cũng không nghĩ đến ai khác, nhưng tại sao Hạ Lạc lại sợ Hạ Thiên Hồng đến vậy? Vương Vân Na thầm nghĩ.

Tiếp theo, Trần Dật Thần cũng bước xuống xe.

Không phải Hạ Thiên Hồng? Vương Vân Na kinh ngạc.

Cô ta không biết Trần Dật Thần, cho nên cũng không biết, người đàn ông trước mặt này, chính là người con rể bất lực nổi danh của nhà họ Hạ.

Nhưng cô ta không biết Hạ Lạc đang núp ở sau cánh cửa công ty đã nhận ra.

Ngay khi nhìn thấy Trần Dật Thần xuống xe, Hạ Lạc kinh hãi đến mức hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Có đánh chết anh ta cũng không muốn tin, chủ của chiếc Koenigsegg kia lại chính là Trần Dật Thần!

Tên phế vật này, sao lại có chiếc xe tốt như vậy? Phản ứng đầu tiên của Hạ Lạc là ghen tỵ đến phát điên.

Mà đây lại là Koenigsegg cơ chứ, trên thế giới hiện chỉ có sáu chiếc xe!

Nếu là một ông lớn nổi tiếng mở cửa xe thì không nói, đằng này lại là tên phế vật Trần Dật Thần, anh dựa vào cái gì!

Anh dựa vào cái gì, sao lại có chiếc xe tốt như vậy?!

Hạ Lạc càng ghen tỵ phát điên, nhớ đến cảnh tượng lúc đó, ở trước Khách sạn lớn Quân Thịnh, bởi vì chiếc xe của Trần Dật Thần, anh ta suýt chút đái ra quần, nên càng không thể chấp nhận được.

Hạ Lạc thở hổn hển, chỉ vài bước nữa Trần Dật Thần sẽ đến trước mặt.

“Làm sao anh có Koenigsegg?” Hạ Lạc tức giận hỏi.

“Có liên quan đến anh sao?” Trần Dật Thần nhíu mày, anh cảm giác Hạ Lạc càng ngày càng giống người bị bệnh thần kinh, lần nào gặp mặt cũng tức giận.

“Anh Lạc, anh ta là ai vậy?” Vương Vân Na buột miệng hỏi, bởi cô ta thấy bộ dạng của Hạ Lạc dường như rất hận thanh niên trước mặt.

Nhưng điều làm Vương Vân Na nghi ngờ chính là lúc trước Hạ Lạc vừa nhìn thấy chiếc xe đã sợ chạy trối chết, nhưng khi vừa nhìn thấy thanh niên này xuống xe, Hạ Lạc lập tức khí thế trở lại, không nhận ra vẻ sợ hãi chạy trối chết nữa.

“Cô đừng xía vào!” Hạ Lạc đỏ mặt quát lớn, anh ta vốn không thể nói cho Vương Vân Na biết, trước mặt người này, rằng đây chính là kẻ ba năm bất lực Trần Dật Thần, bởi vì chỉ mới vài phút đồng hồ trước, anh ta mới vừa bị chiếc xe của Trần Dật Thần làm cho sợ tới mức chạy trối chết.

Lúc này nói ra, chẳng khác nào tự vả vào mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.