Cô ta không hiểu tại sao Lý Thế Bình lại làm ra loại chuyện điên khùng như thế này, cô ta là bạn gái của Lý Thế Bình, tại sao Lý Thế Bình lại dâng cô ta cho người đàn ông khác.
“Anh… anh là vì muốn tốt cho em.”
Lý Thế Bình kiên trì mở miệng, chuyện cho đến lúc này, có một số việc không thể giấu được nữa.
“Muốn tốt cho tôi?” Khóe miệng của Vương Thi Viện cong lên một độ cong mỉa mai: “Dâng tôi cho người đàn ông khác là vì muốn tốt cho tôi?”
“Lý Thế Bình, sao trước đó tôi không phát hiện ra anh vô sỉ như thế!”
“Thi Viện, anh…”
“Nói đi, người đàn ông tối ngày hôm qua ngủ cùng với tôi là ai? Matsushima Kaede hay là Lý Nghị? Hay là nói cả hai đều có?” Vương Thi Viện lạnh lùng hỏi, ngày hôm qua sau khi Lý Thế Bình ra khỏi phòng rồi bỗng nhiên lại đưa ra đề nghị muốn uống rượu với cô ta, lúc đó người mà anh ta tiếp xúc cũng chỉ có hai người này.
Nghe thấy Vương Thi Viện nói ra hai cái tên này, lúc này trán của Lý Thế Bình liền toát ra một tầng mồ hôi, anh ta vội vàng phủ nhận: “Không phải là bọn họ.”
“Vậy thì là ai?” Sắc mặt của Vương Thi Viện vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Là Trần Dật Thần!”.” Ánh mắt của Lý Lạc di chuyển vòng vòng, trong lòng đột nhiên lại xuất hiện một cái tên.
“Trần Dật Thần?”
Nghe thấy Trần Dật Thần, sắc mặt của Vương Thi Viện liền thay đổi ngay lập tức.
“Đúng vậy, chính là anh ta.”
Lý Thế Bình vội vàng gật đầu phụ họa, lúc này cũng chỉ có thể chụp cái bô lên trên đầu của Trần Dật Thần mới có thể bảo vệ cho Lý Nghị và Matsushima Kaede.
Nếu như anh ta nói ra tình hình thực tế, thế thì Vương Thi Viện sẽ làm ầm ĩ với Lý Nghị và Matsushima Kaede, tính tình của Lý Nghị và Matsushima Kaede không tốt như là anh ta.
“Tối ngày hôm qua sau khi bước ra khỏi phòng của cậu chủ Matsushima, Trần Dật Thần đã tìm tới anh, anh ta nói là…” Nói đến đây, Lý Thế Bình nhịn không được mà nhìn Vương Thi Viện một chút.
“Anh ta nói cái gì?” Đôi mắt xinh đẹp của Vương Thi Viện phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Anh ta nói là muốn em ngủ với anh ta một đêm, nếu không thì anh ta sẽ để em với anh biến mất khỏi Trung Hải.” Lý Thế Bình cắn răng mở miệng nói.
“Anh ta thật sự nói như vậy?” Bộ ngực đầy đặn của Vương Thi Viện phập phồng, sắc mặt tái xanh, có đánh chết cô ta cô ta cũng không nghĩ đến Trần Dật Thần lại nói ra loại lời nói có ý uy hiếp, mặc dù là cô ta đã sớm biết Trần Dật Thần thòm thèm thân thể của cô ta, nhưng mà lúc Trần Dật Thần thật sự nó là lời này, cô ta vẫn có chút không thể tin được.
“Anh ta thật sự đã nói như vậy.” Lý Thế Bình bất đắc dĩ, đến lúc này rồi, phương pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này cũng chỉ có thể tạo một hình tượng cậy mạnh hiếp yếu cho Trần Dật Thần.
Nếu là lúc trước, anh ta tạo dựng hình tượng như vậy cho Trần Dật Thần thì chắc chắn Vương Thi Viện sẽ không tin tưởng, bởi vì Trần Dật Thần không có năng lực để lấy mạnh hiếp yếu. Nhưng mà tối ngày hôm qua Trần Dật Thần đã bộc lộ mối quan hệ của anh với Sở Thanh Từ ở nhà họ Sở, Trần Dật Thần của hiện tại hoàn toàn có tư cách để anh ta và Vương Thi Viện biến mất khỏi Trung Hải.
Quả nhiên sau khi Lý Thế Bình liên tục khẳng định, bộ ngực của Vương Thi Viện càng phập phồng kịch liệt thêm, hiển nhiên đã tin tưởng lời nói của Lý Thế Bình.
“Anh ta kêu anh bỏ thuốc thì anh liền bỏ thuốc? Anh không biết phản kháng lại hả?” Vương Thi Viện lại di chuyển tầm mắt nhìn về phía Lý Thế Bình, mặc dù là cách làm của Trần Dật Thần làm cho cô ta cảm thấy rất buồn nôn, nhưng mà Lý Thế Bình cũng làm cô ta cảm thấy rất thất vọng. Nói như thế nào thì cô ta cũng là bạn gái của Lý Thế Bình, là một người đàn ông, Lý Thế Bình không bảo vệ cho cô ta thì thôi đi, còn chắp tay dâng cô ta cho người đàn ông khác…
Cái này kêu cô ta không thất vọng được hả?
“Thi Viện, em tưởng rằng anh đồng ý làm như vậy ư?” Trên mặt của Lý Thế Bình viết đầy vẻ thống khổ: “Tối ngày hôm qua cái tên rác rưởi đó đã nói, nếu như em không ngủ với anh ta thì anh ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp để em với anh biến mất khỏi Trung Hải, nếu như anh không làm theo lời của anh ta nói, chỉ sợ là ngày hôm nay là ngày chết của anh với em…”
“Anh ta dựa vào cái gì? Anh ta dựa vào cái gì để chúng ta biến mất khỏi Trung Hải?” Vương Thi Viện cắn chặt hàm răng trắng nõn, trong đôi mắt xinh đẹp không ngừng dâng lên lửa giận, xuất phát từ ác cảm đối với Trần Dật Thần, giờ phút này cô ta cũng không hề nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Lý Thế Bình.
“Nhà họ Sở.”
“Hiện tại anh ta đã ôm cái đùi nhà họ Sở.”
“Tối ngày hôm qua em cũng đã nhìn thấy trong bữa tiệc, rõ ràng Sở Thanh Từ đối xử với anh ta cùng với những người khác không giống nhau…” Trên mặt của Lý Thế Bình viết đầy vẻ ghen ghét, anh ta không hiểu tại sao Sở Thanh Từ lại coi trọng Trần Dật Thần.
Luận về tướng mạo hay là gia thế, Trần Dật Thần đều không có bất kỳ nơi nào sáng chói, so sánh với Sở Thanh Từ, thậm chí còn có thể nói là chênh lệch như trên trời dưới đất.
Mà quan trọng nhất chính là Trần Dật Thần còn là một người ở rể đã từng ly hôn.
Cho dù hai mắt của Sở Thanh Từ đã bị mù thì cũng không nên coi trọng cái loại phế vật như là Trần Dật Thần.
Nhưng mà Sở Thanh Từ lại có quan hệ với Trần Dật Thần.
Cái này kêu anh ta không ghét thì sao được.
“Báo cảnh sát đi, Thế Bình, chúng ta báo cảnh sát, chúng ta tố cáo anh ta tội cưỡng hiếp.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Vương Thi Viện tràn đầy hận thù, có làm như thế nào cô ta cũng không có cách để tha thứ mình, bị cái tên phế vật như Trần Dật Thần làm bẩn.
“Thi Viện, em cảm thấy gọi cảnh sát có tác dụng không?” Thấy Vương Thi Viện đã không còn sinh ra hoài nghi đối với mình, trong lòng của Lý Thế Bình lập tức vui mừng, nhưng trên mặt của anh ta vẫn lộ ra biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa ảo não.
Nếu như ngày hôm qua, người ngủ với Vương Thi Viện thật sự là Trần Dật Thần, thế thì báo cảnh sát căn bản cũng không có tác dụng gì.
“Tại sao lại không có tác dụng, chẳng lẽ là nhà họ Sở không xử lý anh ta? Chẳng lẽ là Sở Thanh Từ sẽ ngồi yên nhìn chuyện này?” Vương Thi Viện nổi giận đùng đùng lên tiếng nói, cô ta không tin người kiêu ngạo giống như là Sở Thanh Từ lại thích một tội phạm cưỡng hiếp, nếu như Sở Thanh Từ biết chuyện Trần Dật Thần đã làm, tất nhiên là cô ta sẽ cho Trần Dật Thần một bài học cả đời cũng không thể quên, cho dù Sở Thanh Từ không làm như vậy thì nhà họ Sở cũng sẽ ra tay.
“Thi Viện, em quá ngốc.” Lý Thế Bình thở dài: “Trước tiên không nói đến việc Sở Thanh Từ và nhà họ Sở có thể tin em hay là không, lùi một bước mà nói, cho dù nhà họ Sở và Sở Thanh Từ tin em, em cảm thấy là bọn họ sẽ bỏ qua cho em à?”
“Không bỏ qua cho tôi?” Đầu tiên là Vương Thi Viện sửng sờ, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch, đúng là như vậy, giống như là Lý Thế Bình đã nói, nhà họ Sở sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Xác suất lớn là đầu tiên nhà họ Sở sẽ cho Trần Dật Thần một bài học mà cả đời cũng khó có thể quên được, sau đó cũng để cho cô ta dễ dàng biến mất khỏi Trung Hải.
Dù sao thì ở nhà họ Sở mà nói, cô ta chính là một quả bom hẹn giờ không yên phận.
Nếu để cho người ngoài biết rằng người mà Sở Thanh Từ thích chính là một tội phạm cưỡng hiếp, vậy thì tất nhiên sẽ để nhà họ Sở thấy xấu hổ.
Cho nên vì sự ổn định, rất có thể nhà họ Sở sẽ làm cho cô ta biến mất khỏi thế giới này.
“Thi Viện, chấp nhận số phận đi, hiện tại phía sau cái tên phế vật này còn có nhà họ Sở, chúng ta đấu không lại anh ta đâu.” Lý Thế Bình bất đắc dĩ thở dài, nhìn dáng vẻ hiện tại của Vương Thi Viện hiển nhiên đã tin anh ta bảy tám phần, mặc kệ sự thật như thế nào, giờ phút này người đàn ông tối ngày hôm qua ngủ với Vương Thi Viện cũng chỉ có thể là Trần Dật Thần.
“Chấp nhận số phận? Tôi không muốn chấp nhận số phận, tôi muốn giết cái tên phế vật đó, Vương Thi Viện cắn răng vang lên âm thanh keng két, vừa nghĩ đến tối ngày hôm qua mình bị một tên vô dụng đặt dưới người mà chà đạp, cô ta liền cảm thấy buồn nôn.
“Viết như thế nào đây, anh ta có nhà họ Sở làm chỗ dựa, đừng nói là giết anh ta, nếu như chúng ta động vào một cọng lông tơ của anh ta nhà họ Sở cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Lý Thế Bình vội vàng thuyết phục anh ta sợ nhất chính là Vương Thi Viện ghi hận với Trần Dật Thần sau đó tìm cơ hội ra tay với Trần Dật Thần, thế thì lúc đó chuyện anh ta nói dối chắc chắn sẽ bị bại lộ.