“Chẳng lẽ mặc cho anh ta làm bẩn em sao?” Vương Thi Viện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi ngược lại, lúc này cô ta cảm thấy thất vọng về Lý Thế Bình hơn bao giờ hết. Dù hiện tại Trần Dật Thần có quyền thế, nhưng Lý Thế Bình lại không biểu hiện ra dáng vẻ đàn ông một chút nào, người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác ngủ, mà anh ta cũng không dám nói một tiếng.
Đương nhiên Lý Thế Bình nhìn ra sự thất vọng của Vương Thi Viện, nhưng lúc này anh ta có khổ cũng không thể nói thành lời.
Bây giờ, ai trong hai người Trần Dật Thần và Matsushima Kaede, anh ta cũng không thể đắc tội.
Dù Trần Dật Thần muốn ngủ với Vương Thi Viện, anh ta cũng không dám nói nửa chữ không với anh.
“Nhược Y, con đoán xem mẹ mới gặp ai ở cổng công ty?” Một nơi khác, Lâm Như Tuệ vừa bước vào phòng làm việc của Hạ Nhược Y đã thần bí hỏi cô.
“Ai ạ?” Hạ Nhược Y nhíu mày, theo bản năng hỏi một câu.
“Trần Dật Thần!”
Lâm Như Tuệ hơi hưng phấn nói. . Tiên Hiệp Hay
“Mẹ vừa gặp Trần Dật Thần ở cổng công ty!”
“Bây giờ cậu ta cũng làm việc ở tập đoàn Khang Mỹ.”
Khi nói câu này Lâm Như Tuệ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Hạ Nhược Y, khi thấy cô rất bình tĩnh, không hề tỏ vẻ bất ngờ chút nào, Lâm Như Tuệ lập tức ngây người: “Con biết Trần Dật Thần ở công ty à?”
Vẻ mặt Hạ Nhược Y rất bình tĩnh, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Nhưng vẻ mặt này theo Lâm Như Tuệ thấy thì không khác gì thừa nhận cả.
“Hóa ra con đã biết Trần Dật Thần ở công ty từ lâu rồi…” Lâm Như Tuệ cười khổ một tiếng, bà ta vốn định cho Hạ Nhược Y một niềm vui bất ngờ, không ngờ Hạ Nhược Y đã biết chuyện Trần Dật Thần ở công ty, thậm chí rất có thể chuyện Trần Dật Thần vào công ty là do Hạ Nhược Y sắp xếp.
“Mẹ nói gì với anh ấy rồi?” Hạ Nhược Y hỏi khẽ, chuyện Lâm Như Tuệ gặp Trần Dật Thần ở công ty cô cũng không bất ngờ, dù sao hai người cũng làm cùng, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, gặp nhau cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Mẹ nói với cậu ta… chuyện tái hôn.” Lâm Như Tuệ im lặng một lát rồi nói tiếp.
“Không phải con đã nói với mẹ đừng nhắc đến chuyện tái hôn với anh ấy rồi sao?” Sắc mặt Hạ Nhược Y trở nên lạnh lẽo.
Lâm Như Tuệ nở nụ cười ngượng ngùng: “Sao có thể không nhắc đến được? Nhược Y, con và Trần Dật Thần là ông trời tác hợp, hai đứa chia tay như vậy thật sự rất đáng tiếc.”
“Đáng tiếc?” Hạ Nhược Y nở nụ cười châm chọc: “Lúc con ly hôn với anh ấy sao mẹ không nói đáng tiếc?”
“Nhược Y, lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.”
“Trước đây mẹ thật sự có chỗ không đúng, nhưng mẹ đã nhận ra lỗi của mình rồi.”
“Cho nên bây giờ mẹ muốn bù đắp lỗi lầm của mình trước đây, để con và Trần Dật Thần quay về với nhau.” Lâm Như Tuệ thành khẩn nói.
“Quay về với nhau?” Hạ Nhược Y cười khẩy nhìn Lâm Như Tuệ: “Mẹ, mẹ không cảm thấy bốn chữ này được nói ra từ miệng mẹ rất buồn cười sao?”
“Nhược Y…”
“Nếu con không nói ra thân phận thật sự của Trần Dật Thần với mẹ, e rằng cả đời này mẹ cũng sẽ không cho con quay lại với Trần Dật Thần đúng không?” Trên khuôn mặt thanh tú của Hạ Nhược Y đều là ý giễu cợt, từ đầu đến cuối, mục đích thật sự của Lâm Như Tuệ đều chỉ là vinh hoa phú quý của bà ta, chứ không phải quay về với nhau gì đó.
Hạ Nhược Y liên tục châm chọc khiến sắc mặt Lâm Như Tuệ lúc xanh lúc đỏ, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ hối hận, sớm biết thế lúc trước đã không bảo hai người đến ủy ban nhân dân làm thủ tục ly hôn rồi.
“Nhược Y, tạm thời không nhắc tới chuyện phục hôn của con và Trần Dật Thần nữa, ngày mai là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông ngoại con, lần này dù sao con cũng phải nể mặt mẹ, đi tới một chuyến.” Lâm Như Tuệ như chợt nhớ ra, đột nhiên nói.
“Ông ngoại…”
Hạ Nhược Y nhíu mày, nếu Lâm Như Tuệ nói là tiệc mừng thọ của những người khác trong nhà họ Lâm, cô hoàn toàn có thể không quan tâm, nhưng chỉ có tiệc mừng thọ của ông ngoại là chuyện cô không thể làm như không thấy.
“Nhược Y, trong mấy đứa nhỏ của nhà họ Lâm, con là đứa được ông ngoại yêu thương nhất, dù mấy năm gần đây con rất ít liên lạc với ông ngoại, nhưng ông ngoại vẫn luôn nhớ đến con, nguyện vọng lớn nhất trong tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông ấy lần này là gặp mặt con một lần, con đừng nói với mẹ con không muốn đi nhé.” Lâm Như Tuệ nghiêm túc nói.
Dù lời này của bà ta có mấy phần nói quá, nhưng phần lớn vẫn là sự thật, trong đời thứ ba của nhà họ Lâm, người ông cụ yêu thương nhất đúng là Hạ Nhược Y.
Ba năm trước, ông cụ cũng vì Hạ Nhược Y kết hôn với Trần Dật Thần nên nổi giận, từng tuyên bố nếu nhà họ Hạ dám cho thằng ở rể Trần Dật Thần vào cửa, từ nay về sau, tất cả người nhà họ Hạ không được bước vào nhà họ Lâm nửa bước.
Lúc đó Hạ Trấn Quốc cũng không để tâm lời của ông cụ lắm, vẫn cố ý để Trần Dật Thần bước vào cửa nhà họ Hạ.
Thật không ngờ sau đó ông cụ nói được làm được, gần ba năm, Hạ Trấn Quốc nhiều lần dẫn Lâm Như Tuệ đến thăm, đều bị ông cụ chặn ngoài cửa nhà họ Lâm.
Dù là cháu ngoại Hạ Nhược Y ông cụ yêu thương nhất cũng không thể bước vào cửa lớn của nhà họ Lâm.
Lâm Như Tuệ vốn tưởng rằng nhà mình cả đời cũng sẽ không được ông cụ tha thứ, nhưng không ngờ mấy ngày trước ông cụ đột nhiên đổi ý, từng vô tình cố ý nói nếu người nhà họ Hạ muốn đến thì đến.
Sau khi nhận được tin từ chỗ Lâm Quế, Lâm Như Tuệ lập tức vui chết đi được.
Vốn dĩ bà ta còn nghĩ nên đi vào tiệc mừng thọ của ông cụ, thể hiện sự nổi bật trên buổi tiệc bằng cách nào, không ngờ ông cụ đã lên tiếng trước rồi.
Dù ông cụ nói rất uyển chuyển, nhưng người thông minh đều có thể nhận ra ông cụ đã bỏ qua.
Có bất mãn với nhà họ Hạ đến mức nào đi nữa cũng đã ba năm trôi qua, nên buông xuống rồi.
Tiệc mừng thọ lần này nói thẳng ra là một bậc thang ông cụ cho nhà họ Hạ.
“Ba con biết chưa?” Hạ Nhược Y hỏi, cảm xúc của cô cũng hơi thay đổi, tuy lúc trước đã xảy ra một vài chuyện không vui ở chỗ ông ngoại, nhưng cô chưa bao giờ trách ông, vì ông cũng muốn tốt cho cô.
Khác với Lâm Như Tuệ, ông ngoại không đồng ý để cô kết hôn với Trần Dật Thần chỉ là vì lo lắng Trần Dật Thần không thể cho cô hạnh phúc, chứ không vì cái khác.
“Báo rồi, hôm qua lúc dì hai con nói tin này với mẹ thì mẹ thông báo ngay, đêm nay ba con cũng sẽ đến đây.” Lâm Như Tuệ nói.
“Vâng, vậy sáng mai chúng ta cùng đi.” Hạ Nhược Y gật đầu thật nhẹ, vì chuyện kết hôn của Trần Dật Thần, đã sắp ba năm rồi cô không thấy ông lão, lần này là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ, cho dù thế nào, cô cũng phải gặp ông cụ một lần.
“À… Nhược Y, ông ngoại vẫn chưa biết chuyện con và Trần Dật Thần ly hôn.” Thấy Hạ Nhược Y đồng ý, Lâm Như Tuệ lập tức vui vẻ, có điều ngay sau đó, bà ta lại tỏ vẻ lo lắng.
“Mẹ không nói với ông sao?”
Hạ Nhược Y nhíu mày, cô không ngờ ông ngoại không biết chuyện cô ly hôn, chuyện này thật sự hơi khó xử.
Lúc trước ông ngoại quan tâm vấn đề hạnh phúc của cô nhất, bây giờ ông ngoại mà biết cô ly hôn với Trần Dật Thần, e rằng sẽ lại nổi giận.
“Mẹ chưa nói, chuyện con và Trần Dật Thần ly hôn chỉ có dì hai con biết thôi.” Lâm Như Tuệ lắc đầu, quan hệ của bà ta và nhà họ Lâm cũng không thân thiết lắm, chỉ có kết bạn facebook với Lâm Quế, thỉnh thoảng sẽ liên lạc một chút, còn facebook của những người khác trong nhà họ Lâm thì đều không có.