Watanabe nghe vậy lập tức đứng dậy, cúi đầu chào mọi người trong phòng họp trước rồi mới trịnh trọng nói: “Theo thông tin mà tôi nhận được, nhà họ Cảnh là một trong những thế gia võ học giấu mặt ở nước H, đã lưu truyền qua ngàn năm. Mặc dù nhà họ Cảnh không có nhiều đệ tử như Thiếu Lâm và Võ Đang của nước này nhưng Âm dương quyền, một bí mật của nhà họ Cảnh lại rất đáng sợ, từng tỏa sáng trong giới võ học cổ đại của nước H. Với môn võ công này, nhà họ Cảnh có rất nhiều cao thủ, trong một ngàn năm nay đã có ba Tông sư võ đạo.”
“Trong quá khứ, người mạnh nhất của gia tộc gần như thống trị giới võ học nước H trong mọi thời kỳ và hiện giờ cũng không phải là một ngoại lệ. Cảnh Vân Phong, gia chủ của nhà họ Cảnh hiện giờ là ứng cử viên nặng ký cho vị trí Tông sư võ đạo tiếp theo của nước H.”
“Xì!”
Sau khi nghe những gì Watanabe nói, nhiều người có mặt tại đây không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Trong một ngàn năm qua, nhà họ Cảnh đã sản sinh ra Tông sư võ đạo?
Chuyện này là thế nào?
Watanabe không bất ngờ khi mọi người kinh ngạc như vậy, anh ta liếc nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Về Cảnh Đằng, truyền nhân hiện giờ của nhà họ Cảnh, mặc dù tôi chưa gặp người này, cũng không biết thực lực của anh ta là bao nhiêu, nhưng nếu nhà họ Cảnh để anh ta chiến đấu một trận sinh tử với tên súc sinh Trần Dật Thần thì hẳn phải có niềm tin tuyệt đối vào anh ta. Hơn nữa cá nhân tôi cho rằng Cảnh Đằng sẽ quyết chiến một trận sinh tử với tên súc sinh Trần Dật Thần, bởi vì nhà họ Cảnh muốn tuyên bố sự xuất hiện của mình với giới võ học toàn nước H và cả thế giới.”
“Watanabe, theo như lời anh nói, trong trận chiến này, Cảnh Đằng, truyền nhân của nhà họ Cảnh nhất định có thể giết chết tên súc sinh Trần Dật Thần đúng không?” Một trưởng lão của Thần Ẩn không kìm được đưa ra câu hỏi.
“Cá nhân tôi cho rằng không có gì để nghi ngờ nữa. Sở dĩ tên súc sinh Trần Dật Thần giết được đại nhân Amaterasu và đại nhân Miyamoto là bởi vì anh ta sử dụng vũ khí hiện đại. Thực lực của anh ta chưa chắc đã bằng thiên tài tuyệt đỉnh mà nhà họ Cảnh đã dồn hết công sức để bồi dưỡng ra.” Watanabe lạnh lùng nói.
“Nếu đúng như vậy thì kế hoạch của chúng ta có thể hủy bỏ.” Một trưởng lão Thần Ẩn khác lên tiếng. Trước đó bọn họ đã lập kế hoạch cử ba Ninja đến nước H để giết Trần Dật Thần.
Bây giờ có vẻ như kế hoạch sẽ bị hủy bỏ.
“Hủy kế hoạch này sao? Tôi không thấy hợp lý.” Ngay sau đó, một người khác khác đã bày tỏ ý kiến khác.
“Mặc dù tôi hoàn toàn tin tưởng những lời của Watanabe nhưng tên súc sinh Trần Dật Thần rất tà ác và đã nhiều lần làm ra những chuyện không ai có thể tin được. Để an toàn, tôi đề nghị không nên hủy bỏ kế hoạch này, chúng ta chỉ tạm thời gác nó sang một bên thôi.”
Người lên tiếng không đồng ý là thủ lĩnh mới của Thần Ẩn, Miyamoto Yamazaki, cháu trai của Miyamoto Hanzo, là người mong chờ nhìn thấy Trần Dật Thần chết nhất và cũng là người sợ Trần Dật Thần nhất.
Anh ta sợ rằng một ngày nào đó Trần Dật Thần nóng máu lên, rời khỏi nước H, đến Nước N và tiêu diệt nốt giọt máu cuối cùng của gia đình Miyamoto.
“Yamazaki nói đúng, cứ tạm thời gác lại kế hoạch này đã, chúng ta đợi kết quả của trận chiến này rồi tính sau.” Sau khi nghe thấy những lời này, người phụ trách của Thần Ẩn, Hokusai Koji, suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định như vậy.
“Thủ lĩnh Hokusai, thật ra chúng ta không cần thiết phải làm như vậy.”
Watanabe lắc đầu nói: “Anh không hiểu về nhà họ Cảnh, không biết được sự lớn mạnh của họ, cũng không biết vai trò của bọn họ trong nền võ học nước H. Hãy chờ đi, tất cả cường giả của giới võ học của nước H sẽ theo dõi trận đấu này, tên súc sinh Trần Dật Thần chết là cái chắc.”
“Tốt nhất là như vậy.”
… Ngoài Thần Ẩn ở Nước N xa xôi đang theo dõi tin tức của Trần Dật Thần, Sở Thanh Từ ở Trung Hải nước H cũng rất lo lắng cho anh.
“Ông Chu, cháu nghe nói truyền nhân hiện tại của nhà họ Cảnh đã khiêu chiến một trận sinh tử cho Trần Dật Thần. Ông có biết chuyện này không?” Sở Thanh Từ hỏi thẳng một ông lão ngồi bên cạnh. Người đàn ông lớn tuổi này là Chu Vũ Sinh, một trong ít những võ giả Hóa Kình của nhà họ Sở.
“Chuyện này thì ông biết.” Chu Vũ Sinh khẽ gật đầu, thái độ có vẻ nghiêm trọng.
“Ông Chu, ông có hiểu về nhà họ Cảnh không? Trận chiến này liệu Trần Dật Thần có nguy hiểm không?” Sở Thanh Từ lo lắng hỏi.
Chu Vũ Sinh liếc nhìn Sở Thanh Từ rồi thở dài: “Nhà họ Cảnh là một trong những thế gia võ học giấu mặt trong giới võ học của nước H, lịch sử rất lâu đời và tiếng tăm lừng lẫy. Các đời gia chủ họ Cảnh đều là một trong những người mạnh nhất trong giới võ học của nước H và tương tự như vậy, truyền nhân các đời của nhà họ Cảnh cũng là một trong số những thiên tài mạnh nhất của giới võ học nước H.”
“Nếu truyền nhân mạnh nhất của các môn phái như Thiếu Lâm hay Võ Đang thách đấu với Trần Dật Thần thì Trần Dật Thần sẽ không gặp nguy hiểm nhưng nếu là truyền nhân của nhà họ Cảnh thì hơi khó nói. Nhà họ Cảnh đã ở ẩn từ lâu, hiện giờ Cảnh Đằng khiêu chiến với Trần Dật Thần để bước ra lại thế giới, hẳn là cũng phải nắm chắc sẽ chiến thắng được trần Dật Thần, có khả năng anh ta cũng đã qua được cảnh giới Hóa Kình sơ kỳ rồi.”
“Là sao ạ?”
Hai mặt Sở Thanh Từ nhíu chặt vào nhau, trong lòng cô ta rất lo lắng – cô ta đã biết lý do tại sao truyền nhân của nhà họ Cảnh muốn thách đấu với Trần Dật Thần và theo những hiểu biết của cô ta về Trần Dật Thần, Sở Thanh Từ tin rằng 100% khả năng Trần Dật Thần sẽ nhận lời khiêu chiến.
Lúc này, cô ta còn lo lắng hơn cả khi biết tin Trần Dật Thần sẽ đến Nước N để cứu Lâm Ngọc Nhi.
Bởi vì… lúc ở N, Trần Dật Thần có thể bỏ qua quy tắc, sử dụng vũ khí hiện đại để chiến đấu.
Nhưng lần này, Trần Dật Thần chỉ có thể chiến đấu tay không, so sánh công phu thực sự.
Vốn dĩ, cô ta còn cảm thấy Cảnh Đằng chắc chắn sẽ không dám khiêu chiến Trần Dật Thần sau khi Trần Dật Thần đã làm đủ chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Nhưng không ngờ Cảnh Đằng vẫn khiêu chiến với anh.
Điều này cho thấy Cảnh Đằng có tự tin giành được chiến thắng.
“Ông Chu, chúng ta có cách nào để ngăn trận chiến này không?” Sở Thanh Từ không kìm được hỏi.
Chu Vũ Sinh lắc đầu: “Không có cách nào ngăn cản được. Cảnh Đằng hẳn đã hạ quyết tâm rõ ràng, còn Trần Dật Thần… trừ khi cháu có thể khuyên nó không nhận lời thách đấu.”
“Thuyết phục anh không nhận lời thách đấu?” Sở Thanh Từ sửng sốt, cô biết rất rõ tính cách của Trần Dật Thần, Trần Dật Thần nhất định sẽ không chịu thua.
Để thuyết phục Trần Dật Thần không nhận lời thách đấu e rằng còn khó hơn lên trời.
“Cháu thử đi tìm Trần Dật Thần. Cho dù thế nào, cháu cũng phải thử.” Sở Thanh Từ nhanh chóng đưa ra quyết định. Cho dù không thuyết phục được Trần Dật Thần không nhận lời khiêu chiến thì cô ta cũng kề vai sát cánh cùng anh vượt qua khó khăn lần này.
Khi Sở Thanh Từ đến Yến Kinh thì Vũ Văn Thiến và Vương Kiền cũng ra khỏi Kiếm Tông đi tới Yến Kinh.
Vừa tới Yến Kinh bọn họ đã gọi điện thoại cho Trần Dật Thần.
Nhưng sau đó bọn họ phát hiện ra người nghe điện thoại lại là Vũ Văn Bác.
Sau khi nghe thấy giọng của Vũ Văn Bác, Vũ Văn Thiến hỏi thẳng: “Trần Dật Thần đâu? Sao anh ấy không nghe điện thoại?”
“Chị, anh Thần bế quan rồi.” Vũ Văn Bác cười khổ.
Vũ Văn Thiến hơi sửng sốt: “Bế quan sao? Có chuyện gì vậy? Sao lại bế quan vào lúc này?”
“Làm sao em biết được? Mấy ngày trước, sau khi anh Thần tiễn công chúa Anne đi, anh ấy đã tự nhốt mình trong nhà, nói tự nhiên hiểu ra chuyện gì đó nên nói muốn bế quan mấy ngày.”
“Trước khi bế quan, anh ấy đưa điện thoại cho em và nói nếu có chuyện lớn có thể tìm anh ấy.”
“Em đang nghĩ không biết có nên nói cho anh ấy biết chuyện Cảnh Đằng khiêu chiến hay không?” Vũ Văn Bác nói.