Trong phòng họp, mỗi người ôm một suy nghĩ khác nhau, có điều đại đa số mọi người đều hy vọng Hạ Nhược Y có thể tạo nên kỳ tích.
Chỉ có ba con Hạ Đình Kiêu không nghĩ như thế, bây giờ bọn họ chỉ mong sao Hạ Nhược Y thất bại, nếu như Hạ Nhược Y thành công, vậy chẳng phải đã chứng mình rằng ba con của họ vô năng hay sao.
Thậm chí Hạ Lạc nảy ôm ấp một hy vọng độc ác, Lâm Chí Cường có thể với Hạ Nhược Y như cái cách anh ta đã đối xử với bọn họ, đó là đánh Hạ Nhược Y nửa sống sửa chết.
Hạ Nhược Y bắt xe đến trước cửa công ty Đỉnh Phong, gương mặt cô lộ ra vẻ bất an.
Trên thực thế, cho đến tận bây giờ cô cũng không ngờ rằng bản thân mình lại đến công ty Đỉnh Phong, chỉ vì một câu nói của Trần Dật Thần.
Đến thử thách một nhiệm vụ gần như không thể thành công.
Lúc bước vào trong phòng làm việc của Lâm Chí Cường, cô gần như quyết tâm xem cái chết nhẹ tựa như lông hồng, thậm chí cô còn chuẩn bị tâm lý sẽ bị hạ nhục như ba con Đình Kiêu khi thất bại.
Mười lăm phút sau, Hạ Nhược Y bước ra, gương mặt cô toát ra vẻ bất ngờ.
Không phải vì không hoàn thành được nhiệm vụ, mà ngược lại, cô còn hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, thậm chí thuận lợi đến mức Hạ Nhược Y nghĩ mình đang nằm mơ.
Sau khi vào phòng, Lâm Chí Cường không hề đả động đến những chuyện liên quan đến ba con Đình Kiêu, mà ngược lại, thậm chí anh ta còn tỏ ra rất thân thiện, thậm chí Hạ Nhược Y còn nghĩ anh ta có ý đồ gì với mình.
Cho đến tận lúc bước ra khỏi phòng làm việc, Lâm Chí Cường cũng không làm gì cô.
Hạ Nhược Y quay về tòa nhà Thiên Hồng, cô vẫn còn chưa bình tĩnh lại nổi.
Trong phòng làm việc, mọi người nhìn thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc của Hạ Nhược Y đều không khỏi cảm thấy thất vọng, rõ ràng đàm phán đã thất bại.
Trong mắt Hạ Lạc ánh lên niềm vui, con điếm này, cứ tưởng cô giỏi đến mức nào kia chứ, kết quả vừa mới đi được mười mấy phút đã bị đuổi về rồi.
“Haiz.” Hạ Thiên Hồng nhìn Hạ Nhược Y rời thở dài, ông mệt mỏi xua tay, nói: “Về nghỉ ngơi hết đi.”
“Nghỉ ngơi?” Đến bây giờ Hạ Nhược Y mới sực tỉnh táo lại: “Sao phải nghỉ ngơi?”
“Hứ, cô đã đàm phán thất bại rồi, không nghỉ ngơi lẽ nào còn muốn nhà bác cả đưa đội công trình cho cô à?” Hạ Kiều Hân hừ lạnh, rồi giở giọng mỉa mai cô.
“Ai nói tôi thất bại?” Hạ Nhược Y lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Kiều Hân, rồi mới ném hợp đồng lên bàn.
“Ý gì đây!” Đột nhiên Hạ Kiều Hân có dự cảm không tốt.
Hạ Nhược Y nhếch môi: “Không có ý gì, Lâm Chí Cường đồng ý cho nhà họ Hạ tham dự vào dự án khu nghỉ mát núi Ngọc Tuyền rồi, đồng thời cũng chấp nhận không nhắc lại chuyện cũ nữa.”
Ầm!
Mọi người trong nhà họ Hạ đều bị hóa đá, bọn họ đứng đờ tại chỗ như tượng điêu khắc!
“Không…không thể nào.” Hạ Lạc và Hạ Kiều Hân đều thốt lên cùng lúc, trên thực tế, những người khác trong nhà họ Hạ cũng suy nghĩ như họ vậy.
“Hợp đồng ở đây, giấy trắng mực đen rõ ràng, còn có cả dấu tay, các người không qua xem à?” Hạ Nhược Y cười cười, cô chưa từng được nở mày nở mặt như thế này trong những buổi họp gia đình bao giờ.
Hạ Lạc vội vàng chạy đến trước bàn, cầm hợp đồng lên, lật xem từ đầu đến cuối, lúc ấy ba chữ Lâm Chí Cường rồng bay phượng múa ấy, trong lòng hắn không khỏi lạnh đi quá nửa.
“Là giả! Đúng rồi, chắc chắn hợp đồng này là giả!” Hạ Lạc đột nhiên thét lên như thể nhớ đến chuyện gì vậy: “Hạ Nhược Y, cô to gan thật, không ngờ lại dám cầm hợp đồng giả đến lừa gạt ông nội!”
“Ông nội, phải phái người kiểm tra ngay xem bản hợp đồng là thật hay giả, cháu cũng cảm thấy chắc chắn Nhược Y đang làm giả, sao có thể hợp tác được với công ty Đỉnh Phong trong vòng mười mấy phút kia chứ.” Hạ Kiều Hân cũng vội vàng cất tiếng nói.
Hạ Nhược Y thấy hai người giống hệt như đồ ngu đần, làm giả? Đầu óc cô úng nước mới làm như thế, những chuyện như thế này, chỉ cần một cú điện thoại là lời ra ngay.
“Im miệng hết cho ông!” Hạ Thiên Hồng lạnh lùng quát lớn một tiếng, rồi mới cầm bản hợp đồng lên kiểm tra.
Một hồi lâu sau, bàn tay cụ ta bắt đầu run lẩy bẩy, là thật…là thật!
Không những nhà họ Hạ đã được hợp tác với công ty Đỉnh Phong, hơn nữa ưu đãi trong hợp đồng lại vượt quá tưởng tượng của cụ ta! Giá cả mà công ty Đỉnh Phong đưa ra cho nhà họ Hạ còn cao gấp đôi số tiền nhà họ Hạ muốn!
“Nhược Y, cháu đã cứu nhà Hạ một mạng!” Hạ Thiên Hồng nói một cách kích động.
Nghe thấy thế, Hạ Lạc và Hạ Kiều Hân đều cảm thấy lòng mình như đã chết, gương mặt trở nên trắng bệch.
Không ngờ Hạ Nhược Y lại…lại thật sự thương lượng thành công rồi!
Trái tim Hạ Lạc như rơi xuống đáy vực. Hắn không thể hiểu nổi, tại sao Lâm Chí Cường đối xử với ba con bọn họ và đối xử với Hạ Nhược Y bằng thái độ khác nhau?”
“Cái con điếm này, có phải cô ngủ với Lâm Chí Cường không?”
“Chắc chắn là thế, chắc chắn là thế! Hạ Nhược Y! Cô là đồ đê tiện, cô làm nhà họ Hạ chúng tôi mất mặt quá!”
“Bốp!”
Hạ Thiên Hồng đứng dậy vung tay giáng vào mặt Hạ Lạc cái tát.
“Cái đồ nghiệp chướng! Mày còn có chút liêm sỉ nào hay không!” Cơ thể Hạ Thiên Hồng run lên vì tức giận! Cụ ta thật sự không ngờ, Hạ Lạc lại hẹp hòi đến mức này.
“Ông nội, sao ông lại đánh cháu? Ông hỏi cái con điếm này đi, xem nó đã ký hợp đồng với Lâm Chí Cường bằng cách nào, ngoại trừ cơ thể, nó làm gì còn tài cán khác!” Hạ Lạc quát lớn, những đả kích diễn ra liên tục trong ngày hôm nay khiến cho hắn đánh mất lý trí cuối cùng, đến Hạ Thiên Hồng mà cung dám cãi lại.
Sau khi Hạ Lạc nói dứt lời, những thành viên trong nhà họ Hạ đã nhìn Nhược Y bằng ánh mắt khác, đúng đấy, Hạ Nhược Y lấy gì để thương lượng với Lâm Chí Cường, Lâm Chí Cường đã từ chối nhiều công ty như vậy, sao lại chịu hợp tác với Nhược Y?
Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt lạ lùng, Hạ Nhược Y tủi thân vô cùng, đương nhiên cô hiểu được bọn họ đang nghĩ gì trong đầu, nhưng đúng là cô cũng không rõ tại sao Lâm Chí Cường lại chịu hợp tác với nhà họ Hạ.
Lẽ nào là vì…Trần Dật Thần!
Hạ Nhược Y chợt nghĩ đến tin nhắn zalo mà anh gửi cho cô hồi nửa tiếng trước.
Trần Dật Thần quen biết với Lâm Chí Cường!
Hạ Nhược Y chợt bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác khó hiểu vẫn dậy lên trong lòng cô, sao Trần Dật Thần lại quen biết với một người có địa vị cao như Lâm Chí Cường chứ?
Không ngờ trong lúc cô đang nghĩ ngợi, Hạ Thiên Hồng chỉ hận rèn sắt không thành thép, cụ ta tức giận đá Hạ Lạc ngã lăn ra đất, rồi gọi bảo vệ kéo hắn ra ngoài.
“Đình Kiêu, ngày mai con giao hết đội công trình trong tay mình cho Nhược Y đi!” Hạ Thiên Hồng lạnh lùng nhìn Hạ Đình Kiêu.
Hạ Đình Kiêu vội vàng gật đầu, bây giờ Hạ Nhược Y là đại công thần trong nhà họ Hạ, cho dù cô muốn hái sao trên bầu trời thì Hạ Thiên Hồng sẽ hái nó xuống cho cô.
“Ngoài ra, trước kia ông đã nói rồi, cho dù là ai, chỉ cần có thể giúp nhà họ Hạ đạt được hợp tác với công ty Đỉnh Phong thì ông sẽ giao tòa chung cư ở thành Đông cho người đó. Bây giờ, Nhược Y đã hoàn thành nhiệm vụ này, ông sẽ giao căn nhà đó cho con bé, chắc các người không có ý kiến gì đâu nhỉ.” Hạ Thiên Hồng lại đảo mắt nhìn những người nhà họ Hạ trong phòng họp, rổi hỏi với vẻ nghiêm khắc.
Mọi người đều lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Nhược Y toát ra vẻ đố kị, tòa chung cư đó phải đáng giá 90 tỷ, Hạ Nhược Y chỉ cần chạy một chuyến, còn chưa đến một tiếng đồng hồ là đã có được vào tay.
“Cảm ơn ông nội.” Hạ Nhược Y nở nụ cười ngọt ngào, cô bán tòa chung cư đó đi là có thể mua được một căn nhà to hơn một chút, rồi mua chiếc xe mới cho Trần Dật Thần.
“Cháu gái, cháu xứng đáng nhận được món quà này.” Gương mặt Hạ Thiên Hồng toát ra vẻ hiền từ, được tham gia vào dự án núi Ngọc Tuyền, cho đi một tòa chung cư cũng không đáng là gì cả. Nếu như dự án núi Ngọc Tuyền có thể phát triển tốt, ít nhất nhà họ Hạ có thể nhận được 15 ngàn tỷ.
“Xoảng!”
Trong phòng phó tổng giám đốc, đôi mắt Hạ Lạc đỏ ngầu, hắn quét hết những ly tách trên bàn xuống mặt đất.