“Hạ! Nhược! Y! Con điếm này!” Ánh mắt Hạ Lạc toát ra vẻ oán hận, hàm răng nghiến ken két, đã lớn đến từng này tuổi rồi, hắn vẫn chưa bao giờ bị mất mặt như thế, trong cuộc họp gia đình, bị Hạ Thiên Hồng tát trước mặt nhiều người như thế, bây giờ Hạ Lạc chỉ mong sao có thể ăn tươi nuốt sống Hạ Nhược Y để trút cơn giận trong lòng.
“Lạc.’ Vào lúc này, Hạ Đình Kiêu đẩy cửa đi vào.
“Ba.” Hạ Lạc cúi đầu, trước kia hắn muốn cướp đội công trình của Hạ Trấn Quốc cho Hạ Đình Kiêu, nhưng cuối cùng lại bị Hạ Nhược Y quấy rối, đừng nói là đội công trình trong tay Hạ Trấn Quốc, thậm chí đến đội công trình của Hạ Đình Kiêu cũng mất, lần này lại để cho Hạ Trấn Quốc vớ bở, bọn họ tiền mất tật mang.
“Ôi…”
Hạ Đình Kiêu thở dài rồi nói: “Con có biết mình sai ở đâu không?”
“Ba, trước kia con không nên đòi đội công trình của chú ba trong buổi họp gia đình.” Hạ Lạc nói với vẻ áy náy, nếu như hắn không đòi đội công trình ấy thì Hạ Nhược Y cũng sẽ không hận hắn, sẽ không đòi đội công trình của nhà hắn.
Hạ Đình Kiêu lắc đầu rồi nói: “Không phải, chuyện đó con không làm sai gì cả, mà ba còn cảm thấy rất đúng!”
Hạ Lạc nhìn Hạ Đình Kiêu với vẻ ngạc nhiên.
Hạ Đình Kiêu nói tiếp: “Trong những gia tộc lớn như nhà chúng ta thì không có tình anh em gì cả, chỉ có lợi ích mà thôi! Bản thân chú ba vô dụng nên không giữ được đội công trình, chúng ta thay chú ấy quản lý là được, có thế mới tối ưu hóa lợi ích, con có thể ý thức được điều này thì ba rất vui.”
“Ba, vậy thì con sai ở đâu vậy?
“Con sai ở chỗ dám cãi lại ông nội con. Ông nội con là người nắm quyền trong gia tộc của chúng ta, tất thảy mọi thứ trong nhà đều phải nghe theo lời ông ấy, con dám cãi lại ông nội trước mặt đám đông người, thì bảo ông con biết để mặt mũi vào đâu?
Đến bây giờ Hạ Lạc mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, khi nãy hắn tức điên người nên cũng không nghĩ được nhiều như thế.
“Nhưng cũng không sao, đợi lát nữa nội con bớt giận, con đi xin lỗi ông đi, thái độ thành khẩn vào.”
“Dạ, con biết rồi.”
“Lạc, con phải nhớ rằng, trong nhà này, con có thể làm bất kỳ chuyện gì, nhưng không được cãi lại ông nội!” Hạ Đình Kiêu dặn dò.
“Dạ, con nhớ rồi, nhưng mà lần này con điếm Hạ Nhược Y đã cướp hết đội công trình trong tay chúng ta, sau này chúng ta phải làm sao đây?” Hạ Lạc hỏi với vẻ lo lắng, đội công trình là lực lượng nòng cốt trong nhà họ Hạ, cũng là cách để kinh doanh kiếm lời duy nhất, nếu không còn đội công trình nữa thì hai ba con hắn sẽ là tướng không binh.
Hạ Lạc lắc đầu, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Hạo, con vẫn chưa hiểu ý của ba.”
“Cho dù đưa mấy đội công trình đó cho Hạ Nhược Y thì nó có thể làm gì được, đội công trình, đội công trình, có công trình để làm mới gọi là đội công trình, chứ bằng không chỉ là đám ô hợp mà thôi.”
“Nhưng mà, ba à, không phải con điếm vừa mới ký hợp đồng hợp tác với công ty Đỉnh Bảo sao? Một công trình lớn như núi Ngọc Tuyền còn không đủ cho nó làm à?” Hạ Lạc thắc mắc.
“Hạo, con có còn nhớ ba đã dặn con rằng trong gia đình này, con có thể làm bất kỳ việc gì, nhưng không được cãi lại ông nội hay không? Hạ Đình Kiêu hỏi.
“Ba, ý của ba là…” Ánh mắt Hạ Lạc lập tức snág bừng.
Hạ Đình Kiêu gật đầu đáp: “Đúng là Hạ Nhược Y đã ký kết hợp đồng hợp tác với công ty Đỉnh Bảo, nhưng cụ thể để ai phụ trách dự án thì phải đợi ông nội con quyết định.”
“Cho dù Hạ Nhược Y có bản lĩnh đến mức nào thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, hơn nữa chồng cô ta lại là một thằng vô dụng, ông nội sẽ không giao dự án núi Ngọc Tuyền lại cho cô ta đâu.”
“Nhưng con thì khác, con là đứa cháu trai duy nhất ở đời thứ ba, sau này chắc chắn nhà họ Hạ sẽ giao lại cho con, cho dù ông nội có bất mãn với con đến mức nào đi chăng nữa thì ông vẫn sẽ để con phụ trách dự án, bởi vì con nhà người thừa kế duy nhất trong nhà chúng ta!”
“Ha ha, ba, con hiểu rồi!” Gương mặt Hạ Lạc toát ra niềm vui: “Cũng có nghĩa là con điếm Hạ Nhược Y chỉ là một đứa chạy vặt mà thôi, mặc dù cô ta đã đàm phán thành công, nhưng người được lợi lại chính là con! Bởi gì dự án đó sẽ do con phụ trách! Ha ha, có phải con nên cảm ơn con điếm đó không, không có nó thì con nào có cơ hội lớn lao nhường này.”
Hạ Đình Kiêu mỉm cười rồi nói: “Con nên cảm ơn cô ta đấy.”
“Ba, vậy để con gọi điện cho con điếm đó, kêu nó thức thời trả đội công trình lại cho con.” Hạ Lạc nói vội, bây giờ hắn chỉ mong sao có thể giành lại đội công trình mà thôi, rồi lên núi Ngọc Tuyền thi công.
Hạ Đình Kiêu lắc đầu đáp: “Đừng sốt ruột, đội công trình không thể sốt ruột được, con không thể chủ động đòi Hạ Nhược Y, dù sao mình cũng đã cược rồi.”
“Nhưng nếu không có đội công trình thì ai sẽ lên núi thi công đây.”
“Sớm muộn gì thì đội công trình cũng sẽ về ta thôi, hơn nữa còn do Hạ Nhược Y chủ động trả lại cho con nữa kìa.” Hạ Đình Kiêu nói chắc như đinh đóng cột.
“Tại sao vậy?”
“Chín đội công trình có hơn ba ngàn người bây giờ không thể làm việc, mỗi tháng phải tốn 21 tỷ để trả lương, con cảm thấy cô ta có nuôi nổi hay không?” Hạ Đình Kiêu tỏ vẻ khinh thường.
“Bây giờ dự án núi Ngọc Tuyền mới là chuyện gấp, tất cả tài nguyên trong nhà họ Hạ chúng ta đều phải phục vụ cho núi Ngọc Tuyền, Hạ Nhược Y có giữ đội công trình ấy cũng bằng không mà thôi, ông nội sẽ không cho cô ta nhận mối ngoài đâu. Đợi mấy ngày nữa đi, dự án núi Ngọc Tuyền không thể khởi động thì gia tộc sẽ gây áp lực lên Hạ Mộng Tuyền, đến khi đó, cô ta sẽ khuất phục trước con, ngoan ngoan trả đội công trình lại cho con.
Hạ Đình Kiêu đã tính toán hết thảy mọi thứ, ông ta gian xảo hệt như một con hồ ly vậy.
Hạ Lạc hớn hở siết chặt nắm tay, hắn thật sự không ngờ rằng chuyện này có nhiều khúc quanh co như thế.
Hạ Nhược Y, cái đồ ngu ngốc tự cho mình là đúng kia! Đàm phán thành công dự án núi Ngọc Tuyền thì sao, cuối cùng vẫn là bắc cầu cho người khác mà thôi.
Hạ Nhược Y ngây thơ không nghĩ nhiều như thế, vào lúc này, cô đã về đến nhà mình.
Việc đầu tiên là hỏi Trần Dật Thần, có phải anh quen biết Lâm Chí Cường hay không.
Trần Dật Thần đã chuẩn bị câu trả lời từ trước, anh bảo rằng mình và Lâm Chí Cường là bạn đại học, lúc ấy, hai người rất thân thiết với nhau.
Hạ Nhược Y không hề nghi ngờ lời anh nói, đến Lâm Như Tuệ cũng đánh giá Trần Dật Thần hơn một chút, bà ấy cũng đối xử ôn hòa với anh hơn.
Cái thằng vô dụng này đến nhà họ Hạ trong năm năm, cuối cùng cũng làm được việc tốt.
Hạ Nhược Y cũng tỏ ra ngọt ngào, Trần Dật Thần đã giúp cô trút được mối hận này ra, cô vẫn hết sức vui vẻ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi được người đàn ông bảo vệ.
Thấy Hạ Nhược Y cười tươi như một đứa trẻ, Trần Dật Thần cũng thấy rất vui, rốt cuộc anh cũng đã khiến cho Hạ Nhược Y vui vẻ một lần.
Sau khi tắm táp xong, Trần Dật Thần bèn quay về phòng ngủ của mình, anh và Hạ Nhược Y đã kết hôn ba năm, nhưng bọn họ luôn ngủ riêng.
Mặc dù Trần Dật Thần biết rõ, cho dù mình muốn ngủ chung với Hạ Nhược Y thì cô ấy cũng sẽ không từ chối, nhưng Trần Dật Thần lại không muốn làm như vậy.
Không phải vì anh quân tử đến mức nào, mà là vì anh thật lòng thật dạ yêu thương Hạ Nhược Y, bởi thế cho dù có làm chuyện này, cũng phải đợi đến khi Hạ Nhược Y yêu anh mới được.
Hạ Nhược Y có yêu anh không?
Thật ra Trần Dật Thần cũng không hiểu được điểm này, có lẽ Hạ Nhược Y có cảm động, cũng có thể có yêu anh, nhưng Trần Dật Thần lại cảm thấy cô cảm động nhiều hơn, chứ không phải là tình yêu thật sự.
Đây cũng là lý do vì sao Trần Dật Thần không vượt quá giới hạn.
Anh hy vọng một ngày nào đó, Hạ Nhược Y sẽ yêu mình.
Đến lúc đó ngủ chung với nhau thì mới có ý nghĩa.
“Cốc cốc cốc!”
Vào lúc này, Trần Dật Thần nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.