“Ặc, thật ra thần cũng có nghe nói rất nhiều loại truyện về Yêu vương, có người nói nàng một đêm ngự cùng lúc 31 người, có người nói nàng nhất kiến chung tình với một vị cầm sĩ, cũng có nói...nàng là thích nữ nhân...”
Tinh thần bát quái ( nhiều chuyện) trong Hồng Kha trỗi dậy, vô cùng hào hứng kể ra mọi chuyện mà bản thân nghe ngóng được. Mà một bên, Hạ Vũ cũng nghe được mùi ngon, vừa nghe vừa cắn lấy mấy trái ớt bên cạnh.
“Ồ, vậy ngươi nghĩ sự thật sẽ là như thế nào?”
“Theo thần thì lời đồn đãi thứ nhất có lẽ sẽ đúng hơn, xà vốn tính dâm, vả lại Yêu vương lại có sức mạnh khủng bố như vậy thì một đêm ngự 31 người cũng không phải không thể...”
Tiểu xà nghe đến trừng mắt nhìn Hồng Kha, nhưng là lúc này căn bản không có ai quan tâm đến nó. Mà cho dù có quan tâm đi nữa thì cũng chắc chắn sẽ không hiểu nó đang nghĩ gì. Tỷ như...
“Tiểu Hắc, muốn ăn sao?”
Tiểu Hắc là cái tên mà Hạ Vũ đặt cho con Tiểu xà này. Cũng không biết vì lý do gì, hắn không thể dùng yêu thức để giao lưu với nó được, cũng như chưa từng nghe nó mở miệng nói chuyện.
Có lẽ nó chỉ là có linh tính nhưng chưa có linh trí. Còn nhớ lúc hắn vừa đặt cho nó cái tên này, nó cư nhiên còn vui vẻ đến nhảy cẩng lên. ( Cừ ia? lần 2, cẩn thận sau này “Tiểu Hắc” nhai đầu ngươi ↖(^ω^)↗)
Thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào miệng mình, Hạ Vũ liền nghĩ có phải hay không nó cũng muốn ăn ớt giống hắn? Chưa đợi Tiểu xà kịp phản ứng thì Hạ Vũ đã trực tiếp từ trong chiếc đĩa bên cạnh lấy ra một trái ớt mà nhét vào miệng nó.
Chỉ thấy đôi đồng tử dựng ngược của Tiểu xà liền trợn tròn, điên cuồng lay đầu rồi há miệng phun ra một ngọn lửa.
Cư nhiên còn sẽ phun lửa. Hạ Vũ vô cùng hứng thú mà nhìn một màn này, nhất là bộ dạng nhảy nhót kia của nó thì chắc chắn là rất thích rồi ( -_-||). Vì thế, hắn liền lấy thêm một trái ớt đưa đến bên miệng của Tiểu xà. ( Tên này là ai, Nhóc không quen biết °Д°)
“Tiểu Hắc, nếu thích thì cứ ăn thêm đi...”
Vừa nghe thấy lời Hạ Vũ nói, nhất là nhìn thấy bàn tay tinh xảo thon dài trước mắt, Tiểu xà vô cùng tức giận mà trừng Hạ Vũ, há miệng liền cắn lên ngón tay trỏ của hắn.
“Tiểu Hắc, ngươi là muốn cắn chết bản thiếu sao?”
Nhìn lấy hai dấu răng nho nhỏ trên đầu ngón tay còn có một vệt màu đen đang lấy tốc độ nhanh chóng mà lan ra khắp bàn tay hắn, Hạ Vũ liền có chút trêu tức cười nhìn Tiểu xà, hoàn toàn không có một tia lo sợ.
Đúng như Hạ Vũ dự đoán, Tiểu xà liền có chút cuống quýt lên mà cắn lại vào hai cái lỗ nhỏ trên tay hắn, chỉ thấy vệt đen kia trong chớp mắt lại thu dần về nơi Tiểu xà đang cắn rồi hoàn toàn biến mất.
“Được rồi, mau bỏ ra...”
Tiểu xà rút ra hai chiếc răng nanh nhỏ xíu, dường như có chút tiếc nuối mà dùng lưỡi liếm lên miệng vết thương của hắn, miệng vết thương cũng cứ như vậy mà biến mất.
“Chuẩn bị một chút đi, ngày mai ta muốn ra ngoài chơi một lát.”
“Vâng vâng, thần sẽ lập tức cho người chuẩn bị.”
Nghe thấy lời phân phó của Hạ Vũ, Hồng Kha liền không dám cãi lời mà cung kính đi xuống. Trước khi đi còn không quên giúp hắn đóng cửa lại.
“Hoạt động giải trí ở thế giới này thật sự là quá ít. Cũng không biết đến bao giờ mới có thể lấy được nó...”
Hạ Vũ dường như rơi vào một trạng thái không tên mà lẩm bẩm, giọng nói đều chứa một loại thì thào mờ mịt.
Nhưng là, khi nghe thấy lời này của Hạ Vũ, trong mắt Tiểu xà lại lướt qua một tia nghiền ngẫm suy tư.
- --------------------------
Nhột, nóng, ngứa.
Đây chính là cảm giác hiện tại của Hạ Vũ, cơ thể hắn dường như đang bị thứ gì đó quấn lấy, trên mặt cũng ngưa ngứa có chút khó chịu.
Mặc dù lý trí của hắn vẫn còn chứa đựng một phần nhưng là mặc dù cố gắng thế nào thì mí mắt hắn vẫn như cũ nặng trĩu, cơ thể cũng không thể nhúc nhích mảy may, khướu giác, thị giác, thính giác đều bị phong bế, chỉ có xúc giác là còn tồn tại.
Mà nếu như hiện tại Hạ Vũ mở mắt ra thì nhất định cũng sẽ bị dọa cho trợn trắng mắt. Chỉ thấy phía trên chiếc giường gỗ đàn hương to lớn, cả người Hạ Vũ đều bị một con cự xà màu đỏ rực quấn lấy, trên đỉnh đầu nó còn có một cặp sừng màu đen cùng với một đôi đồng tử dựng ngược màu tím sẫm.
Lúc này, nó đang dùng lưỡi liếm láp gò má của Hạ Vũ, chọc cho hắn liên tục nhíu mày.
Dưới ánh nến lập lòe, chỉ thấy cự xà màu đỏ lại chậm rãi biến mất. Thay vào đó là hình dáng của một cái nữ nhân mặc hồng bào, những ngọn lửa được viền theo mép áo đều giống như có sinh mệnh mà nhảy nhót.
“Bảo bối...ngươi là của bổn vương...”
“Bảo bối, ngươi thật sự rất hư, cư nhiên còn sẽ trêu đùa bổn vương...”
“Ngươi không phải là người của thế giới này sao? Ngươi đến từ đâu...”
“Thứ ngươi muốn lấy rốt cục là gì...”
Huyết Cơ nằm dài trên người Hạ Vũ, vừa bá đạo lại vừa như tình nhân nỉ non. Bàn tay của nàng cũng đang chậm rãi vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của hắn.
Nắm lấy tay trái của Hạ Vũ, Huyết Cơ liền đặt lên vết ngân màu trắng trên tay hắn một nụ hôn. Đây là khế ước đạo lữ đặc biệt của loài rắn, có thế ước này thì hầu hết yêu thú đều sẽ không dám đến gần hắn bởi vì trên người hắn có khí tràng của nàng.
Hôn dọc theo cổ của Hạ Vũ, trong lòng của Huyết Cơ liền tràn ra một cổ táo bạo. Tức giận mà cắn lấy hắn một ngụm để lại một dấu răng mờ mờ, trong mắt nàng chợt lóe lên hung quang.
“Trên người của ngươi có mùi của nữ nhân khác...”
Âm trầm thì thào, Huyết Cơ lại lần nữa nắm lấy tay trái của Hạ Vũ giơ lên trước mặt mình. Một luồng hồng quang thoáng hiện mà qua, nhanh chóng chui vào cổ tay của hắn, nhưng một lúc lâu cũng liền không có phản ứng.
“Là kẻ nào....là kẻ nào...thủ cung sa của ngươi...”
Ánh mắt Huyết Cơ lúc này trở nên vô cùng đáng sợ, một đôi tử mâu lúc này lại dựng ngược như đồng tử của loài rắn, gương mặt bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo.
Là ả tiện nữ nhân nào cư nhiên dám chạm vào nam nhân của nàng, khốn kiếp...khốn kiếp đến cực điểm. Nếu để nàng biết được kẻ đó là ai, nàng nhất định sẽ xé xác ả ra.
Nếu để Hạ Vũ biết rõ chuyện nam nhân ở thế giới này từ lúc sinh ra đều sẽ có thủ cung sa để chứng minh “trinh tiết” thì hắn nhất định sẽ hộc máu tại chỗ mà mắng: Mẹ kiếp, cư nhiên còn có loại thao tác hố cha như vậy...
Đương nhiên, những việc này Hạ Vũ là hoàn toàn không biết, đến cả việc Tiểu xà nhỏ xinh của hắn lúc này đã biến thành một tôn Yêu vương muốn đem hắn “nuốt vào bụng” cũng chẳng hay biết mảy may.
“Bảo bối, ngươi là của ta, mọi thứ đều là của ta...”
Huyết Cơ dường như có chút điên cuồng mà lẩm nhẩm bên tai Hạ Vũ, đưa tay bóp cằm hắn liền hôn lên.
**Mặc niệm vì Hạ Vũ một phút a, ai kêu chọc phải Yêu vương bá đạo nhà ta làm chi.
**Chương sau có H nha.
*Gửi lời cảm ơn của Nhóc đến tình iu #Haothien vì đã ủng hộ cho truyện của mình.