Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Chương 17: Chương 17: Tiểu Xà Ngưu Bức




“Còn trốn sao? Qua đây...”

Đặt chung trà xuống, Hạ Vũ tựa như bâng quơ nói. Nhưng là khi lời nói của hắn vừa dứt, một lát sau liền có một người run rẩy từ dưới một cái bàn bò ra. Người này chính là vị Tam trưởng lão ban đầu đã nói chuyện cùng ông chủ Di Hồng lâu.

“Công tử tha mạng! Ta thật sự là không muốn chết...”

Tam trưởng lão hoảng sợ mà hét lên, vừa nói vừa dập đầu xuống đất khóc lóc cầu xin. Bà ta thật sự là không muốn chết a.

“Đứng lên a, nếu bản thiếu thật sự muốn giết ngươi thì sẽ để ngươi trốn hay sao?”

Nghe thấy câu này, Tam trưởng lão mới dừng dập đầu một lúc, sau khi thấy nụ cười ý vị thâm trường của Hạ Vũ thì bà ta mới câu nệ mà nói.

“Cảm ơn công tử tha mạng. Tất cả yêu thú của Tu Viên môn đều được nhốt lại bên trong cấm địa, tất cả đều chờ công tử...”

Phất tay ra hiệu cho bà ta im lặng, Hạ Vũ biểu hiện đến vô cùng thờ ơ. Hắn đến đây là để lấy tinh huyết của Yêu vương chứ không phải là xưng bá thiên hạ, đợi thời gian một tháng đến thì mọi thứ trong thiên địa này đối với hắn cũng đều trở thành sương khói mà thôi.

“Bản thiếu không cần những thứ này, ngươi cứ để lại dùng cho bản thân đi. Chỉ cần cho bản thân trở thành Thánh tử rồi đợi ngày đem đến cho Yêu vương là được rồi, còn mọi thứ khác ngươi thích thì cứ lấy.”

Nhìn thấy Tam trưởng lão vẫn im lặng đứng đó, Hạ Vũ liền có chút không vui mà nhíu mày.

“Làm sao? Ngươi không đồng ý?”

“Đương nhiên là không dám rồi, tất cả mọi chuyện đều nghe theo công tử...À không, Thánh tử...”

Tam trưởng lão hoàn hồn vội vàng giải thích, còn kém không quỳ xuống để tỏ lòng trung thành. Cho bà mười lá gan cũng không dám cãi lời vị tiểu tổ tông này, chỉ là trên trời rớt xuống bánh hoa quả khiến bà có chút không kịp trở tay.

Thấy bà ta thức thời như thế, Hạ Vũ cũng không tiếp tục làm khó dễ nữa. Bỗng dưng Hạ Vũ cảm thấy cổ tay có chút nhột, giống như là bị thứ gì đó quấn quanh.

Kéo xuống tay áo, phía trên cổ tay trái của hắn lúc này đang treo một con rắn toàn thân đen nhánh chỉ nhỏ bằng ngón tay út của Hạ Vũ, phía trên đầu nó là hai khối u lên nho nhỏ như là hai chiếc sừng. Lúc này, nó đang quấn quanh tay hắn giống như một chiếc vòng.

“Đây là thứ gì?”

Giơ lên tay trái, Hạ Vũ nhíu mày nhìn Tam trưởng lão cũng là một bộ mờ mịt không giống như đang giả vờ.

“Ặc, bẩm Thánh tử, ta cũng không biết con yêu thú này...”

Nghe thấy lời bà ta nói, Hạ Vũ cũng liền không chút do dự nắm lấy đuôi của con tiểu xà mà nhấc lên. Chỉ thấy nó dường như tức giận mà quơ thân mình, nhưng cái đuôi vẫn như cũ bị hắn nắm chặt.

“Ăn đi.”

Không chút do dự mà vứt con tiểu xà này vào chỗ Thực Tâm Ô Nha vẫn còn đang vui sướng ăn “bữa tối” kia, Hạ Vũ lạnh nhạt ra lệnh. Hiện tại hắn đối với động vật họ xà thật sự là có chút kích ứng.

Nhất là khi nhìn thấy trên tay trái của bản thân hiện lên một cái vòng màu trắng giống như vết tích bị con tiểu xà này xiết vậy, khiến hắn vô cùng ủng hộ quyết định này của bản thân.

“Quác quác” “Chúa thượng, ăn con sâu nhỏ này sao?”

Thực Tâm Ô Nha có chút khó hiểu mà kêu lên, nhưng là cũng rất nghe lời định đem tiểu xà cho nuốt. Chỉ thấy tiểu xà dường như có chút choáng váng mà quơ quơ đầu, đối diện với Thực Tâm Ô Nha, nó cũng không có chút nào hoảng sợ mà nâng đuôi hướng Thực Tâm Ô Nha quất tới, một bộ dạng lấy trứng trọi đá.

Nhưng là, chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến Hạ Vũ trợn tròn mắt nhìn. Chỉ nghe Thực Tâm Ô Nha kêu lên “Quác” một tiếng, cơ thể nó đã như một tảng đá “vèo” bay ra ngoài, biến mất nơi chân trời. Đúng vậy, thật sự là biến mất nơi chân trời.

Đây...cũng là quá ngưu bức đi. Khóe miệng Hạ Vũ có chút co quắp, nhất là khi nhìn đến tiểu xà cao ngạo nâng lên đầu nhỏ vặn vẹo thân mình.

Mà Tam trưởng lão bên cạnh đã bị dọa đến chết lặng, sáng nay bà vẫn chưa ngủ đủ giấc hay sao? Thực Tâm Ô Nha - yêu thú cấp 6 cứ như thế bị một con tiểu xà cho đánh bay. Nói vậy, con tiểu xà này sẽ là yêu thú cấp mấy? 7,8,9 hoặc là...còn hơn?

Không quan tâm đến ánh mắt sợ hãi của Tam trưởng lão, tiểu xà chỉ khẽ cong đuôi liền vụt một tiếng nhanh chóng chui vào vạt áo của Hạ Vũ.

Mặt không biểu cảm mà nắm đuôi nó lôi ra, từ khi thấy được sức mạnh của con tiểu xà này thì Hạ Vũ đã có thể chắc chắn rằng nó không có ý muốn làm hại hắn mặc dù không biết là vì lý do gì. ( Háo sắc a~~~)

Lần này tiểu xà cũng rất ngoan ngoãn cho Hạ Vũ kéo ra, sau đó liền quấn quanh cổ tay hắn yên tĩnh làm một cái đồ trang sức.

“Đem chỗ này dọn dẹp sạch sẽ đi, còn có...đem quần áo cùng phòng ở đến cho bản thiếu.”

- --------------------

Hai ngày trôi qua, Hạ Vũ lúc này đang vô cùng nhàn nhã nằm dài trên ghế quý phi đặt giữa chính điện. Cả phía đông của Tu Viên môn hiện tại đều đã được Trưởng môn - cũng tức là vị Tam trưởng lão Hồng Kha trước kia đem sắp xếp làm nơi ở cho Hạ Vũ, ngăn cấm người ngoài ra vào.

Mái tóc dài đến chấm lưng được hắn xõa ra, trên người khoác hờ một cái hắc bào thêu hình mây bay, theo Hạ Vũ nghiêng người liền lộ ra một phần của đôi chân cùng trung y màu trắng ở bên trong.

Khi nhìn thấy tạo hình cổ trang này của mình, Hạ Vũ liền nhịn không được mà tấm tắc khen ngợi hệ thống. Ngoại trừ mái tóc dài ra thì tất cả mọi thứ đều cùng cơ thể của hắn giống nhau như đúc, căn bản không thể phát hiện được đây cư nhiên là một thân thể ảo.

Hắn lúc này dường như vô cùng thích ý mà khép hờ mắt, trong miệng vừa cắn lấy một trái ớt. Từ khi đến nơi này, hắn liền tìm ra một món “ăn vặt” mới dành cho mình khiến tất cả những người nhìn thấy đều nghẹn họng trăn trối, ớt mà lại được hắn ăn như là đường vậy.

Mà tiểu xà lúc này cũng đang nằm trên tay cầm của ghế, ánh mắt nóng rực mà nhìn Hạ Vũ, nhất là khi nhìn đến đôi môi vì bị nóng mà ửng đỏ của hắn.

“Thánh tử, thần có chuyện cầu kiến.”

“Vào đi.”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hạ Vũ chỉ khẽ nâng mắt liền nói. Nhưng là tiểu xà bên cạnh lại vội vàng bò dậy đến bên chân Hạ Vũ, ngậm lấy một bên trường bào đem đôi chân lộ ra của hắn cho che lại. ( Cưng ≥3≤)

Cúi đầu cung kính tiến vào, Hồng Kha ngay cả mắt đều không dám nâng. Vô cùng nghiêm túc cùng Hạ Vũ bẩm báo.

“Thánh tử, ba ngày sau Yêu vương sẽ cho người đưa phục trang đến liền có thể xuất phát đi Yêu Khư...”

“Còn có...chuyện hôm trước Thánh tử bảo thần dò hỏi, thần cũng đã hỏi ra được...”

Nói đến đây, Hồng Kha liền bước về trước vài bước đến gần Hạ Vũ, thái độ càng thêm cung kính.

“Yêu vương hiện tại đã có 31 vị thị quân.”

“Hửm? Lấy nhiều mỹ nam như vậy làm gì? Sưu tầm cho đủ bộ sao?”

Nghe nói xong, Hạ Vũ có chút hứng thú mà cười một tiếng, đây là muốn lập một cái hậu cung hay sao.

“Thánh tử có lẽ không biết, Thánh thú và Thần thú đều yêu thích những thứ xinh đẹp, trong truyền thuyết, bọn chúng sẽ chỉ cùng những mỹ nhân xinh đẹp tuyệt thế sinh ra đời sau. Vì thế, có rất nhiều Thánh thú và Thần thú cả đời đều sẽ không có bạn lữ, bởi vì tầm mắt của chúng đều là rất cao.”

Hạ Vũ dường như thấu hiểu mà gật gật đầu, ngay khi Hồng Kha vừa im lặng đợi chấp hành mệnh lệnh thì lại nghe thấy tiếng cảm khái của hắn.

“Ồ, vị Yêu vương này cũng không sợ bị suy thận chết a. Ừm, ý của bản thiếu là tinh tẫn nhân vong.”

31 người, thêm hắn là 32, vừa lúc có thể mở 8 bàn mạc chược. Một tháng 30 ngày, mỗi ngày 1 người đều sẽ không sợ trùng lặp, đúng là tốt hưởng thụ.

**Tiểu xà nhà ta “đáng yêu” thật. ≥3≤

- Tiểu-Đáng Yêu-Xà: Ngươi nói ai đáng yêu?

**Ta là nói Hạ Vũ nha. Còn ngươi là uy vũ nhất.

- Tiểu-Uy Vũ-Xà: Ừm, Bảo bối nhà ta đúng thật là đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.