Gương mặt của Bạch Khả Khả lúc này căn bản là không thể gọi là gương mặt của con người được nữa. Chỉ thấy da mặt của cô lúc này đã trở nên nhăn nheo như vỏ cây, nhất là hốc mắt lúc này cũng đã lõm sâu vào trong, chảy ra hai hàng huyết lệ dọc theo gò má giống như lệ quỷ.
Lúc này đây, sợi tóc trên đầu của nó cũng đã men theo sàn xe từ từ bò ra xung quanh. Có sợi còn đang bắt đầu bò lên ghế ngồi, thậm chí là chân của Tư Nguyệt. Khiến cho cậu nhóc cũng không khỏi nhắm chặt mắt lại, gương mặt nhỏ nhắn cũng đi theo trắng bệch.
[ Thanh Đồng cấp quỷ quái: Quỷ Tóc.]
Nhìn đến cấp bậc cực thấp kia của con quái vật này, Hạ Vũ liền vô cùng bình tĩnh mà mặc cho những sợi tóc kia dần dần từ lòng bàn chân của hắn bò lên trên, mang theo cảm giác lạnh ngắt khó chịu. Thế nhưng, lúc này chỉ thấy trong tay của hắn bỗng dưng lại xuất hiện một cây kiếm gỉ, từ từ giơ lên không trung.
“Xé kéo” một tiếng, chỉ thấy thanh kiếm trong tay của Hạ Vũ đã nhanh chóng đem tóc của Quỷ Tóc cắt đứt. Phát ra hào quang chói lóa bắt đầu ăn mòn dần về phía đầu lâu.
Đúng như Hạ Vũ dự đoán, Trảm Yêu kiếm không những có thể trảm yêu mà còn có thể trảm tà. Xem ra cũng không có vô dụng như hắn từng nghĩ, nó thật sự là đã làm đúng chức trách của một món Thánh khí.
Thế nhưng, lúc này đây, chỉ thấy Quỷ Tóc giống như là gặp phải thương tổn to lớn gì đó mà bắt đầu rít rào giống như là dã thú nổi điên mà nhào về phía Hạ Vũ. Cái miệng nhăn nheo biến dạng của nó cũng đi theo há to, tràn ra những sợi khí đen âm u vô cùng khủng bố.
“Chết.”
Chỉ một chữ, Hạ Vũ liền đã đem vận mệnh của Quỷ Tóc cho định sẵn mà trực tiếp nâng lên Trảm yêu kiếm chém về phía Quỷ Tóc. Một kiếm này của hắn còn mang theo cả linh khí thiên địa, khiến cho Quỷ Tóc không khỏi cảm thấy e ngại. Bản năng mách bảo khiến cho nó có xúc động muốn quay đầu chạy trốn.
Thế nhưng, tên đã lên cung thì không thể không bắn, vì thế, cho dù nó có hối hận như thế nào thì cũng đã không còn kịp nữa. Chỉ thấy lưỡi kiếm của Hạ Vũ nhanh như thu phong, một kiếm phất qua liền trực tiếp đem đầu lâu của Quỷ Tóc chém thành hai nửa. Hóa thành từng luồng âm khí tan biến ở giữa thiên địa.
Mà lúc này, Triệu Như chỉ cảm thấy cả người giống như là vừa mới được vớt từ trong nước ra. Bàn tay đang che miệng lại rốt cuộc cũng có thể thả lỏng xuống dưới, phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
“Tạ ơn trời, chúng ta được cứu...”
Cùng Triệu Như không khác biệt cho lắm, lão Chu cũng là đưa tay vỗ vỗ ngực một cái. Mồ hôi lạnh cũng đã thấm ướt hai bàn tay, thế nhưng, từ đầu tới cuối ông vẫn như cũ giữ lấy vô lăng xe, không dám sơ sẩy một chút nào.
“Tư Nguyệt, phần thưởng mà ngươi nhận được là gì?”
Thoáng suy tư, Hạ Vũ liền nói khẽ bên tai của Tư Nguyệt. Ban nãy khi sợi tóc kia bị kéo vào, hắn rõ ràng là cảm nhận được một nỗi tai ách vô cùng đáng sợ. Căn bản là xa xa không phải một con Thanh Đồng cấp quỷ quái có thể phát ra được.
Mặc dù hắn có được ký ức của 20 năm về sau, biết được vô số loại quái vật cũng như các loại phó bản khác nhau. Nhưng hắn cũng sẽ không đoán được chính xác mỗi một chiếc xe buýt có thể hay không bởi vì những nhân tố khác nhau ảnh hưởng mà sinh ra hiệu ứng bươm bướm. Khiến cho quỷ quái gặp được cũng sẽ không giống nhau.
“Ừm, là ba tấm Ngũ Lôi Phù.”
Đối với câu hỏi của Hạ Vũ, Tư Nguyệt liền không có một chút che giấu nào mà nói ra. Không những vậy, sau khi xem xét đến những người khác không có chú ý đến bản thân. Cậu liền từ trong túi quần lấy ra ba tấm Ngũ Lôi Phù nhét vào trong tay của Hạ Vũ.
“Đây a, Hạ ca ca, ngươi giúp ta giữ đi.”
Nghe thấy phần thưởng mà Tư Nguyệt nhận được cư nhiên lại là Ngũ Lôi Phù, Hạ Vũ liền không thể không cảm khái đúng là đại thần có khác a. Ngay cả vận khí cũng đều tốt như vậy. Mặc dù Ngũ Lôi Phù không có so Cửu Lôi Phù sử dụng tốt nhưng cũng đều xem như là vật phẩm trung đẳng rồi.
“Được, ta giữ hai, còn lại một tấm, ngươi tự giữ...”
Đối diện với sự chân thành của Tư Nguyệt, Hạ Vũ cũng liền không có từ chối mà vô cùng lạnh nhạt gật đầu đồng ý. Nếu nói hắn không có cảm động thì đó chính là nói dối, bởi vì ở một nơi xa lạ cùng nguy hiểm như thế này, cư nhiên vẫn như cũ có người thật lòng đối xử tốt với hắn.
Thế nhưng, cả hai cũng không có phát hiện ra được, Louis lúc này thoạt nhìn giống như là đang còn ở trong sợ hãi. Thế nhưng lỗ tai của gã lại là đang không ngừng vểnh lên, đem cuộc trò chuyện của bọn họ thu vào trong tai. Ánh mắt cũng liền đi theo lập lòe tia sáng.
Sau khi cùng Tư Nguyệt phân phó xong, Hạ Vũ liền trực tiếp đưa mắt đánh giá không gian bên trong xe buýt. Giống như là muốn tìm đến một điểm kỳ quái nào đó ở đây.
“Hửm? Bụng của tôi là làm sao vậy a?”
Vốn dĩ còn muốn vì Bạch Khả Khả khóc than một chút, Triệu Như liền lập tức bị dị dạng bên trong cơ thể của mình làm cho kinh hãi mà nói ra. Bụng của cô bỗng dưng lại rất chướng, không những vậy, còn giống như là đang từ từ to dần...
Ban đầu, những người khác ở đây cũng đều không có quan tâm đến việc này, cứ nghĩ rằng cô có lẽ là đói bụng hay gì đó.
Nhưng dần dần, bọn họ liền nhanh chóng phát hiện được không đúng. Bởi vì... Bụng của Triệu Như đang dần dần to ra, không bao lâu cũng liền đã cùng phụ nữ có thai 5 - 6 tháng không sai biệt lắm.
**Cảm ơn bạn Bacmm666 đã đẩy KP cho Nhóc nhé. Hôm nay học 2 buổi định sẽ không đăng chương rồi, nhưng vì được bạn ủng hộ. Nhóc cũng đã gõ chương rồi đây.????????????