Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Chương 65: Chương 65: Phỉ Thúy




Động tác của Lạc Phương đại sư cũng rất nhanh, quả không hổ là người có tay nghề cao siêu nhất ở đây. Chỉ trong thoáng chốc, khối đá này cũng đã bị gọt mất một nửa, nhưng là vẫn chưa nhìn thấy thứ gì cả. Mà những người xung quanh cũng đang căng thẳng mà nhìn thao tác suông sẻ này của ông.

“Ngươi nói xem, khối đá này của Tam thiếu gia sẽ mở ra được thứ gì?”

“Ta đoán khối đá này sẽ không mở ra được gì cả.”

“Vậy nếu Tam thiếu gia may mắn thì sao?”

Nhưng là, khi nhìn thấy mày của Lạc Phương đại sư đang chau lại cùng với biểu tình kinh hãi trên mặt ông, bọn họ cũng lập tức nhận ra không đúng mà nhao nhao nhìn về phía khối đá kia. Sau đó, tất cả đều không nhịn được mà cả kinh...

“Ta thao a, phỉ thúy a, tuyệt đối là phỉ thúy.”

“Làm sao lại có thể, ngươi chắc chắn là nhìn lầm, ta không tin...”<code>“......” </code>Mà hiện tại, Lạc Phương đại sư cũng kinh ngạc không kém những người này một chút nào. Không dám cẩu thả, ông liền vô cùng cẩn thận mà bắt đầu gọt tiếp, cuối cùng, một vật phẩm lớn liền xuất hiện trước mặt của mọi người.

“Ta...ta có phải là đang nằm mơ không a...Lớn...lớn đến như vậy...”

“Mẹ kiếp, đây nhất định là giá trị liên thành a.”

Chờ khi các thợ mài dũa đem viên đá quý này mài dũa xong, xung quanh cũng đều chỉ còn một mảnh tỉnh mịch cùng tiếng hút không khí. Chỉ thấy đó là một viên đá quý có màu xanh thẫm to gần bằng một trái bóng, có hình dáng hao hao giống với quả trứng.

Những người xung quanh có hâm mộ, có ganh ghét không thôi. Nếu bọn họ là chọn trúng khối phỉ thúy này thì liền giàu to rồi. Phải biết rằng, khối phỉ thúy lớn như thế này thì giá trị của nó ít nhất cũng được tăng lên gấp 10 lần.

- -----------------------------

Lúc này, bên trong một căn phòng khách quý ở tầng 4 đang ngồi hai người phụ nữ. Một người có làn da màu đồng khỏe mạnh, gương mặt cũng xem như ưa nhìn, một đống quần áo mặc trên người lại chẳng có thứ gì ra thứ gì, giống như một cái côn đồ cắc ké.

Mà phía đối diện với cô ta lúc này đang ngồi một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp mặc một thân hắc y gồm áo thun lửng và quần jean, bên vai cũng khoác hờ một chiếc áo vest đen.

Lúc này, cô đang lạnh nhạt mà nhìn chăm chú xuống tầng 3, một đôi mắt sắc bén dường như lại ẩn chứa sóng ngầm mảnh liệt.

“A Minh, ngươi đang nhìn gì vậy a? Ngoài kia có gì thú vị hay sao?”

Nghe thấy câu hỏi hiếu kỳ của Phan Lộ Lộ, Dạ Minh ngay cả một ánh mắt cũng không thèm quăng cho cô ta. Toàn bộ sự chú ý cũng đều đã bị một thân ảnh dưới lầu cuốn đi mất.

Hôm trước, sau khi nhìn thấy Hạ Vũ phía trên báo, Dạ Minh đã muốn trực tiếp đi đến Hạ gia để đem hắn bắt về. Nhưng là, chuyện của Dạ Ly Lạc xảy ra ngay sau đó khiến cho cô không có thời gian để đi tìm hắn. Mà hôm nay, không thể tin rằng hắn cư nhiên lại tự động xuất hiện trước mặt cô.

“Oh my god...Đây không phải là Tam thiếu gia của Hạ gia hay sao a. Không ngờ rằng người thật còn đẹp hơn trong hình gấp vài lần nữa a.”

Theo ánh mắt của Dạ Minh mà nhìn xuống, Phan Lộ Lộ liền không nhịn được mà thốt lên một tiếng. Cũng không trách cô ta làm quá lố, dù sao gương mặt kia của Hạ Vũ cũng quá có lực sát thương đối với phái nữ rồi.

“Yên phận một chút đi, nếu không ta liền nói cho Hắc Nguyệt là ngươi ra ngoài tìm nam nhân.”

Nhìn thấy bộ dạng kinh diễm kia của Phan Lộ Lộ, Dạ Minh liền có chút không vui mà lạnh nhạt nói ra, đem cô ta dọa đến chết khiếp.

Mặc dù tính ra cô cũng chưa từng cùng Hạ Vũ làm gì với nhau, nhưng là, cơ thể mà cô đang sử dụng này cũng đã từng cùng hắn có một đêm vợ chồng. Vì vậy, cô liền đã đem hắn trở thành vật sở hữu của cô, là người đàn ông của cô.

Dạ Minh vốn dĩ là một cái ma pháp sư ở ma pháp thế giới, cũng là người có chiến lực xếp thứ 3 trong Thập Giới Phân Tranh. Sau một ngày nghiên cứu để tìm kiếm ra ma pháp mới, cô liền phát hiện bản thân cư nhiên lại trở thành một người bình thường ở một thế giới khác.

Mà chủ nhân của cơ thể này lại bị người ngủ xong liền chạy, khiến cho cô tức giận muốn đem kẻ này giáo huấn một trận, đúng là một cái tiểu yêu tinh không ngoan ngoãn mà.

“A Minh a, ngươi là người tốt, là người tốt, làm ơn đừng nói cho Hắc Nguyệt biết a, hắn sẽ bóp chết ta luôn đó. Ta hứa nhất định sẽ giúp ngươi đi tìm tên nam nhân đã...”

Nghe thấy lời hâm dọa của Dạ Minh, Phan Lộ Lộ liền kinh hách mà van xin. Cô ta chính là con gái của bang chủ Huyền Vũ bang, đồng thời cũng xem như là một trong số ít bạn thân của Dạ Minh. Còn về Hắc Nguyệt trong miệng bọn họ thì chính là hôn phu của Phan Lộ Lộ, cũng là bang chủ Thanh Long bang.

“Không cần, ta đã tìm được rồi.”

Nhìn thấy một thân ảnh cũng khá là quen thuộc đang đứng bên cạnh Hạ Vũ, Dạ Minh liền khẽ chau mày mà dời đi ánh mắt. Xem ra, thế giới này cũng không được yên bình như cô từng nghĩ. Mà hiện tại cũng không phải là thời gian thích hợp để ra gặp hắn.

“Tìm được rồi sao? Hắn là... Ha hả, không có gì a. Mà chuyện của A Lạc làm sao rồi...”

Vốn dĩ Phan Lộ Lộ còn muốn biết thêm thông tin về cái nam nhân đã cả gan bỏ trốn sau khi ngủ với Dạ Minh kia. Nhưng là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của cô, cô ta liền vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

“Đã giải quyết xong.”

Nghe thấy câu trả lời của Dạ Minh, Phan Lộ Lộ liền lập tức trợn tròn mắt. Giải quyết xong? Chẳng lẽ là Dạ Minh cùng với Phong Thiên Lam cư nhiên lại đồng ý cho hai người bọn họ...

- ---------------------------

Mà Hạ Vũ hiện tại cũng đã bị viên phỉ thúy này làm cho kinh ngạc đến, trong lòng cũng không khỏi tấm tắc hiệu suất làm việc của hệ thống.

“Tặng cho ngươi, một lát về nhà ta sẽ cho ngươi một thứ.”

Dưới ánh mắt trợn trắng của những người xung quanh, Hạ Vũ liền nhanh chóng đem viên phỉ thúy này nhét vào trong lòng của Huyết Cơ, khiến nàng không thể không dùng hai tay mà ôm chặt lấy nó.

“Đa tạ a, vợ bảo bối.”

Vì vậy, những người vây xem liền vô duyên vô cớ mà bị tắc cho một họng cẩu lương, phun ra không được mà nuốt xuống cũng không xong. Khốn kiếp a, đây là phỉ thúy, là phỉ thúy đó, cũng không phải là hòn đá ven đường đâu.

Đối với việc Hạ Vũ muốn tặng quà cho mình, Huyết Cơ liền vô cùng sủng nịch mà cười gọi một tiếng. Xem ra bảo bối cũng rất là thích nàng a, nhưng là cũng đúng, một cái nữ nhân cường đại suất khí như nàng thì có nam nhân nào lại không thích được kia chứ? ( 2 zợ ck tự luyến i chag nkau zị ớ:v)

“Vị thiếu gia này, ngươi cứ ra giá đi. Viên phỉ thúy này, ta muốn.”

Nghe thấy lời này, Hạ Vũ liền nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy một đám người mặc vest đen liền nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Trong đó còn có cả tên đại hán Mạnh Hùng mà hai người họ vừa gặp ở quầy lễ tân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.