Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 32: Chương 32




Biên tập: Lẩu

Sau khi Lâm Vi Kính đi, Giang Mộ Bình trực tiếp nhận được cuộc gọi từ phó viện trưởng.

“Viện trưởng Từ.”

“Giáo sư Giang, nhận được thông báo mới trong hộp thư giáo viên chưa?”

“Nhận được rồi.”

“Như thầy thấy đó, nghiên cứu sinh tiến sĩ đi cùng chọn Liêu Phàm Kha, có được không?”

Giang Mộ Bình không tỏ rõ ý kiến, chỉ có thể thuật lại sự thật: “Liêu Phàm Kha quả thực điều kiện mọi mặt đều rất ưu tú.”

“Vậy chọn trò ấy, chắc thầy không phản đối chứ?”

Phó viện trưởng đã đích thân gọi cú điện thoại này để thông báo thì Giang Mộ Bình nào có quyền phản đối, huống chi hắn cũng không có lý do để từ chối.

“Không có.”

“Ừ, vậy cứ quyết định như thế nhé, lúc đó còn phiền thầy báo tin đúng giờ, vất vả cho thầy rồi.”

“Không có gì.”

Cúp điện thoại, việc dẫn Liêu Phàm Kha cùng đến nơi khác tham gia hội thảo đã thành ván đã đóng thuyền.

Cha Liêu Phàm Kha là Viện trưởng của Pháp viện Đại học Bắc Thành, chuyện nhỏ như việc dẫn sinh viên đi công tác mà có thể làm phiền phó viện trưởng tự mình gọi điện thoại cho Giang Mộ Bình, tất nhiên viện trưởng đã có chỉ thị, chỉ vì tránh hiềm nghi cho nên bản thân viện trưởng không trực tiếp trao đổi với Giang Mộ Bình.

Có thể hiểu được, suy cho cùng việc tham gia những hoạt động hội thảo trong quá trình học tập có thể làm phong phú thêm lý lịch sau này của sinh viên, hơn nữa Liêu Phàm Kha thành tích nổi bật, biểu hiện về mọi mặt đều rất xuất sắc, không có gì để bắt bẻ khi chọn cậu ta cùng đi tham gia hội thảo.

Song Giang Mộ Bình vẫn còn có chút phản kháng đối với việc này, không phải hắn không muốn dẫn Liêu Phàm Kha đi, chỉ là hắn luôn phản cảm loại hành vi dựa vào quan hệ mà đi đường tắt thế này.

Giang Mộ Bình dẫn dắt tổng cộng hai nghiên cứu sinh, Liêu Phàm Kha đúng thực là người ưu tú hơn, về tình về lý Giang Mộ Bình đều sẽ chọn cậu ta, miễn là phó viện trưởng không đích thân đề cập chuyện này với hắn, thì hắn cũng sẽ không phản cảm như bây giờ.

Ngoài ra, còn vài lý do khác ——

Mặc dù Liêu Phàm Kha chưa từng bày tỏ rõ ràng với Giang Mộ Bình, nhưng mà Giang Mộ Bình có thể nhìn ra tình cảm của cậu ta dành cho mình vượt mức thầy trò.

Có rất nhiều người như vậy, hàng năm Giang Mộ Bình đều gặp phải vài người. Không tính là phiền nhiễu bởi vì trong hầu hết các trường hợp, Giang Mộ Bình đều sẽ chọn thẳng thừng bỏ qua.

Sinh viên có lòng tự trọng cao, cũng biết tự ái, nếu không được đáp lại thì lâu dần tự nhiên sẽ lặng lẽ từ bỏ.

Giang Mộ Bình đã hơn ba mươi, nào phải đứa nhỏ lơ ngơ chưa trải sự đời, ai có ý với mình hay không nhẽ nào hắn không nhìn ra được.

Liêu Phàm Kha là nghiên cứu sinh tiến sĩ của hắn, lúc thường có rất nhiều cơ hội tiếp xúc thế nên luôn có thể nhận ra được.

Trước đây Giang Mộ Bình không có bất kì cảm giác đặc biệt nào về việc này, cùng lắm đôi khi Liêu Phàm Kha hỏi tới tấp quá nhiều vấn đề sẽ khiến hắn cảm thấy hơi cáu kỉnh. Nhưng bây giờ hắn đã kết hôn với Thành Nham, là một người đã có gia đình, tâm tình tự nhiên cũng trở nên khác hẳn lúc trước.

Hắn có sự tự giác của một người đã có gia đình, bất kể là ý thức hay là hành vi.

Trước khi Giang Mộ Bình tan tầm về nhà, nhận được tin nhắn của Thành Nham nói anh không có ở nhà mà đã đến chỗ ba mẹ hắn rồi. Vì vậy sau khi tan làm, Giang Mộ Bình về thẳng nhà ba mẹ mình.

Lý Tư Tri đã về nước, Thành Nham đang tán gẫu với cô ở sảnh chính thì Giang Mộ Bình bước vào.

“Tan làm muộn thế.” Lý Tư Tri nhìn Giang Mộ Bình từ cửa bước vào.

Thành Nham thuận theo ánh mắt của Lý Tư Tri, quay đầu lại chạm mắt với Giang Mộ Bình. Giang Mộ Bình cầm bình giữ nhiệt trên tay.

Lý Tư Tri nhìn xuống cái bình kia, hỏi: “Gì đấy?”

“Bữa tối tình yêu.” Giang Mộ Bình thuật lại lời của Lâm Vi Kính.

Huyệt thái dương của Thành Nham giật nảy.

“Bữa tối tình yêu?” Khóe miệng Lý Tư Tri đầy ý cười, dùng ánh mắt ám muội nhìn thoáng qua Thành Nham, “Thiệt hay giả? Không phải là em làm đó chứ, Thành Nham à?”

Thành Nham không có cách nào phủ nhận: “... Vâng.”

“Đảm đang ghê nơi, tình cảm quá đỗi.” Ánh mắt Lý Tư Tri trêu ghẹo, nhưng lời khen dành cho Thành Nham là thật lòng, “Giang Mộ Bình với kết hôn em là nhặt được một món hời lớn đó.”

Thành Nham nhìn về phía Giang Mộ Bình.

Anh đã làm ít đồ cho Giang Mộ Bình, nhưng đó chỉ là canh sườn nấu hạt ngô thôi, trở thành bữa tối tình yêu hồi nào vậy?

Tám mươi phần trăm lại là Lâm Vi Kính bô bô cái mồm.

“Ba mẹ đâu?” Giang Mộ Bình cầm bình giữ nhiệt đi vào nhà bếp.

“Ra ngoài tản bộ.” Thành Nham đi theo sau hắn.

“Trời lạnh thế này mà còn tản bộ.”

“Ba nói gần đây ông ấy tăng cân.”

Giang Mộ Bình nói ngắn gọn: “Tích mỡ mùa đông.”

Thành Nham cúi đầu cười.

Thành Nham không hỏi Giang Mộ Bình có uống canh sườn hay chưa, cũng không hỏi hắn mùi vị như thế nào, chỉ nhân lúc Giang Mộ Bình mở nắp ra lặng lẽ liếc nhìn vào trong bình, thấy bên trong trống không thì mới vui vẻ mà nhếch khóe miệng lên.

“Giáo sư Giang.”

Giang Mộ Bình đưa lưng về phía Thành Nham ừ một tiếng.

“Canh sườn là tôi cho cậu để thêm vào bữa ăn, chứ không phải bữa tối tình yêu.”

Lời này thật chả lãng mạn gì cả, suýt nữa thì Giang Mộ Bình đã phật lòng.

Vậy mà nốt nửa câu sau Thành Nham lại lấy lòng không trượt phát nào.

“Tôi sẽ không làm một bữa tối tình yêu thường như thế.” Thành Nham đính chính, “Cậu đừng nghe A Kính nói bậy.”

Giang Mộ Bình lặng lẽ mỉm cười, Thành Nham nhìn từ đằng sau không thấy hắn đang cười, chỉ nhìn thấy vai hắn khẽ nhún.

“Tôi nói thật đó.” Thành Nham đến gần, thò đầu ra từ bên cạnh hắn, “Nào có bữa tối tình yêu khó coi như vậy.”

Giang Mộ Bình nghiêng đầu, chậm rãi chớp mắt, lông mi hắn dày đen nhánh, bị ánh đèn rọi vào đổ ra một cái bóng nhàn nhạt trên tròng kính.

Thành Nham cùng hắn đối mắt nhìn nhau, rồi vì mặt mũi anh tuấn của hắn mà ngơ ngẩn hồi lâu, anh im lặng quá lâu, cũng nhìn chằm chằm Giang Mộ Bình quá lâu, giống như muốn che giấu điều gì, anh vụng về mà gợi chuyện: “Cậu nghỉ đông rồi à?”

Giang Mộ Bình quay đầu đi, tiếp tục rửa bình giữ nhiệt.

“Không tính là nghỉ đông, cùng lắm sẽ nghỉ chừng mười ngày.” Giang Mộ Bình vẩy nước trong bình, lấy khăn sạch lau khô thân bình.

Cũng phải, Giang Mộ Bình là thầy giáo chứ không phải học sinh, huống chi còn là giáo sư, chắc chắn sẽ không nhàn nhã như vậy.

Giang Mộ Bình đặt chiếc bình đã rửa sạch sang một bên, nói với Thành Nham: “Canh sườn ngon lắm, cảm ơn.”

Lời khen Giang Mộ Bình cũng không khiến Thành Nham vui vẻ được bao nhiêu. Đặc biệt là hai chữ “cảm ơn”, có lẽ đây chỉ là xuất phát từ thói quen dùng từ khách sáo của Giang Mộ Bình, nhưng trong lòng Thành Nham vẫn có chút khó chịu.

Quá rạch ròi.

Như Thiệu Viễn Đông nói, trạng thái của bọn họ rất kỳ lạ.

Giang Mộ Bình thử thay đổi trạng thái này, nhưng trước đây kì thật Thành Nham cũng không để ý, anh chỉ đi theo bước chân của Giang Mộ Bình, hưởng thụ sự mập mờ không rõ mà Giang Mộ Bình mang lại cho mình.

“Làm sao vậy?” Giang Mộ Bình cảm nhận được anh có tâm sự.

Thành Nham lắc đầu.

Anh muốn cố gắng bắt kịp nhịp độ của Giang Mộ Bình, thay vì tiếp tục nhắm mắt theo đuôi hắn.

“Chừng nào cậu nghỉ? Ngày mai hả?” Thành Nham hỏi.

“Ừm.”

“Nếu mai được nghỉ vậy thì hôm nay có muốn ở lại đây không?”

Giang Mộ Bình sửng sốt: “Hôm nay cậu muốn ở đây á?”

“Có thể cùng ba mẹ bồi dưỡng chút tình cảm.” Thành Nham có chút ngượng ngùng.

Anh muốn gần gũi hơn với cuộc sống của Giang Mộ Bình, thì trước hết phải gần gũi hơn với gia đình của hắn.

Giang Mộ Bình nhìn anh, nói: “Cậu bồi dưỡng tình cảm với tôi là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.