Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 33: Chương 33




Biên tập: Lẩu

Thành Nham thường hay cảm khái, Giang Mộ Bình không hổ là giáo sư dạy luật, thật quá biết cách nói chuyện mà.

Đây có lẽ là ưu thế của người làm công tác giáo dục.

“Hai loại tình cảm không giống nhau.” Thành Nham nói.

“Không giống chỗ nào?” Giang Mộ Bình hỏi.

Thành Nham không biết Giang Mộ Bình biết mà còn hỏi là muốn gợi ra vài lời ám muội, hay vốn cho rằng tình cảm của bọn họ giống như giữa người nhà với nhau.

Thành Nham đoán là cái trước, bởi vì cách nói 'người tới tôi đi' này là sở trường của Giang Mộ Bình.

Vì lẽ đó, Thành Nham chủ động rơi vào bẫy của hắn: “Chúng ta nắm tay, ôm, thậm chí chạm môi nhau, tình cảm giữa chúng ta là có dục vọng, mà tình cảm đối với cha mẹ thì không.”

“Lúc tôi nắm tay cậu, cậu sẽ có dục vọng sao?”

Sự thẳng thắn của Giang Mộ Bình khiến Thành Nham không đỡ nổi, quả nhiên anh hoàn toàn không phải là đối thủ của giáo sư Giang.

Thành Nham vô thức sờ gáy, liếc nhìn vào sảnh chính, sợ rằng Lý Tư Tri sẽ nghe thấy cuộc đối thoại không phù hợp với trẻ em của bọn họ.

“Tôi chỉ đang ví dụ thôi, sao cậu lại ——” Thành Nham không nói nên lời, ngắt ngứ, “Cậu cố tình.”

Giang Mộ Bình hơi nhếch khoé miệng.

Thành Nham tức cười: “Sao cậu lại đáng ghét thế?”

“Cổ lại đỏ rồi à?”

“Cậu xem giúp tôi đi...” Thành Nham xoay cổ qua cho hắn xem, “Đỏ không?”

“Hơi hơi.”

“Tôi chưa từng gặp tình huống này bao giờ, cậu nghĩ tôi có nên đến bệnh viện khám không?”

“Cậu cũng đâu phải dị ứng.” Giang Mộ Bình nói, “Cho dù là vậy, thì nguyên nhân dị ứng tra ra được cũng là tôi.”

Đệt.

Thành Nham không nhịn được mà văng tục trong bụng.

Giang Mộ Bình như người ngoài cuộc, vẻ mặt chẳng mảy may thay đổi, hắn hỏi Thành Nham: “Hôm nay cậu muốn ở lại đây thật hả?”

Thật ra không muốn cho lắm, từ khi còn rất nhỏ Thành Nham đã quen tránh né ánh mắt của người khác, anh không thích ở trong một hoàn cảnh bị quá nhiều người chú ý. Anh hưởng thụ sự tự tại độc lập.

“Tụi mình ngày thường rất ít khi đến đây.” Thành Nham nói, “Dành nhiều thời gian cho người lớn cũng tốt mà.”

Giang Mộ Bình nở nụ cười: “Ba mẹ tôi không giống người ta, cậu xem bọn họ đến nhà chúng ta được mấy lần?”

Thành Nham nghĩ rồi lại nghĩ, hình như đúng thực là chẳng đến được mấy lần, ba Giang thậm chí còn chưa đến lần nào.

Một người oách như ba Giang, chắc chắn không hiếm lạ việc bọn họ ở lại đây.

Cuối cùng cả hai quyết định về nhà, lúc đi tình cờ gặp được ba Giang và mẹ Giang vừa đi dạo về trước cửa nhà.

“Chuẩn bị về à?” Mẹ Giang dừng bước, trách cứ Giang Mộ Bình, “Dù sao cũng phải đợi bọn ta về chứ. Nghỉ rồi à?”

“Nghỉ rồi.”

“Nghỉ rồi thì về chơi, dắt Tiểu Nham theo nha.”

“Có cái gì hay ho đâu mà chơi...” Ba Giang bên cạnh nói, “Hai ta đều bận như thế, đến cũng không có ai tiếp chuyện tụi nó.”

“Tôi còn chưa có bận rộn đến vậy, ngược lại là ông kia kìa, sắp nghỉ hưu đến nơi mà vẫn không yên ổn.” Mẹ Giang nhìn hai người bọn họ, “Đừng nghe ba con, cứ đến nhiều vào cho vui nhà vui cửa.”

Thành Nham dạ một tiếng: “Vâng ạ, mẹ.”

Bọn họ đang định đi thì ba Giang gọi Giang Mộ Bình lại: “Con đợi đã, có việc cần nói với con. Tiểu Nham, con lên xe chờ lát đi.”

“Dạ.”

Thành Nham đi ra đầu hẻm lên xe, người vừa đi, ba Giang liền hỏi Giang Mộ Bình: “Sống chung với Tiểu Nham thế nào?”

Giang Mộ Bình theo tình hình thực tế mà trả lời: “Cũng được ạ.”

“Thật à...” Ba Giang cảm thấy ngờ vực, “Ba trông hai đứa bây giờ không khác gì lúc mới bắt đầu cả.”

“Ba chỉ mới gặp tụi con được vài lần.”

“Sao đây, chê ba vô tâm à?” Ánh mắt ba Giang nghiêm túc, “Ngày thường ba rất bận, nào có thì giờ đến thăm hai đứa.”

“Không có chê ba vô tâm.”

Ba Giang nhớ tới chuyện mẹ Giang từng nói hai đứa con chia giường ngủ, ngữ khí có chút bi quan, lạnh lùng nói: “Tự lo lấy đi.”

Trước khi Giang Mộ Bình đi, ba Giang vẫn không tìm được manh mối.

Về đến nhà, tắm xong, Giang Mộ Bình ở phòng khách đọc sách, Thành Nham lau khô tóc, đi ra khỏi phòng tắm.

Thành Nham đứng sau Giang Mộ Bình một hồi, anh đứng hơi lâu, Giang Mộ Bình thu lại ánh mắt khỏi trang sách, quay đầu lại.

“Vẫn là cuốn sách tiếng Latinh đó hả?” Thành Nham nhìn cuốn sách trên tay hắn.

“Ừ, mang về đọc.”

Lần trước bởi vì có Thành Nham nằm bên cạnh, Giang Mộ Bình liên tục thất thần, kết quả cuốn sách này chỉ lật được ba trang. Đây là trải nghiệm thất bại trước nay chưa từng có, vì thế, hắn mang cuốn sách này về, muốn rửa nhục.

Song Giang Mộ Bình không có lòng tin với bản thân, hắn cảm thấy có lẽ mình vẫn sẽ vì Thành Nham mà không thể tập trung được, cho nên quyết định không đọc sách ở phòng ngủ.

Giang Mộ Bình quay đầu lại, tiếp tục lật xem.

“Không vào phòng ngủ đọc sao?” Thành Nham hỏi.

Đợi Giang Mộ Bình đọc sách xong, có lẽ anh đã ngủ mất rồi còn đâu, làm sao bồi dưỡng tình cảm được đây? Vốn dĩ thời gian cả hai ở cùng nhau buổi sáng đã rất ít, chỉ đến buổi tối mới chút thời gian.

Giang Mộ Bình lắc đầu: “Tôi đọc ở đây.”

Thành Nham ò một tiếng, nghĩ thầm hồi trước ở nhà ba mẹ đều đọc sách ở phòng ngủ mà, sao mà về đến nhà liền không muốn đọc sách ở phòng ngủ nữa?

“Vậy tôi đi ngủ trước.”

“Ừm.” Ánh mắt Giang Mộ Bình dừng trên sách, đưa gáy về phía Thành Nham.

Tóc mới vừa gọi tản ra mùi hương nhàn nhạt, màu tóc Giang Mộ Bình rất đen, sợi tóc nom cũng rất mềm mại.

Thành Nham không nhịn được xoa tóc hắn, Giang Mộ Bình sững người, quay đầu lại lần nữa.

“Sờ được chứ?” Tay Thành Nham xoa nhẹ sau đầu hắn, “Tóc của cậu mềm thật.”

“Cậu cũng đã sờ rồi còn gì.”

Thành Nham rút tay về.

Giang Mộ Bình phì cười, còn chưa mở miệng đã nghe Thành Nham nói: “Tôi về phòng ngủ trước đây.”

Thành Nham đi rất nhanh, lời Giang Mộ Bình muốn nói nghẹn ở cổ họng.

Không có ai kế bên, đặc biệt là không có Thành Nham bên cạnh, cuốn sách được đọc xong rất nhanh. Cuốn sách này không dài, không đến hai tiếng Giang Mộ Bình đã đọc được hơn một nửa, hắn liếc nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện đã không còn sớm thì không đọc nữa.

Hắn gỡ kính ra, kẹp giữa trang sách, nhẹ nhàng đóng bìa sách lại.

Đèn trong phòng ngủ không bật, Giang Mộ Bình tưởng Thành Nham ngủ rồi, bèn thả nhẹ động tác, lần mò trong bóng tối bước đến bên giường, rón ra rón rén vén một góc chăn lên.

Người trên giường nhúc nhích, trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng hít thở của anh rất rõ ràng, là rối loạn.

Thành Nham chưa ngủ.

Giang Mộ Bình ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vuốt lưng Thành Nham qua lớp chăn.

“Từ nãy cậu đã rất kỳ lạ, sao thế?”

Giọng của Giang Mộ Bình rất thấp, dù biết rõ Thành Nham đang tỉnh nhưng vẫn như thể sợ đánh thức anh.

Thành Nham lại nhúc nhích, từ từ trở mình.

Giang Mộ Bình không có đeo kính nên tầm mắt mơ hồ, không thấy rõ người trước mặt.

“Giang Mộ Bình.” Thành Nham gọi tên Giang Mộ Bình bằng chất giọng khàn đặc biệt của mình.

“Ơi.”

“Chẳng phải cậu nói muốn bồi dưỡng tình cảm với tôi sao...” Giọng Thành Nham buồn buồn, âm sắc trầm khàn, “Có thể thực hiện tí hành động cụ thể không?”

Bóng tối giấu đi ý cười nơi khóe miệng Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình chẳng nói chẳng rằng hồi lâu, Thành Nham tưởng rằng hắn không hiểu ý mình, giận mình quá hàm súc, đã không nói thẳng với Giang Mộ Bình rằng: Anh trằn trọc trở mình trên giường suốt hai tiếng bởi vì chút chuyện vặt vãnh là Giang Mộ Bình không chịu đọc sách trong phòng ngủ.

Ngay khi Thành Nham vừa định lên tiếng, chợt nghe thấy Giang Mộ Bình nói: “A Nham, cậu lại gần tôi chút đi.”

“Tôi không đeo kính, không nhìn rõ cậu.”

Thành Nham nghe thế thì ngồi dậy, đến gần Giang Mộ Bình thêm chút.

“Cậu muốn tôi làm gì nào?” Hơi thở của Giang Mộ Bình va vào môi Thành Nham.

“Lần này để cho tôi chủ động được không?” Thành Nham nhìn vào mắt hắn.

Sau khi thích ứng với bóng tối, Thành Nham nhìn thấy rất rõ đôi mắt của Giang Mộ Bình, không có tròng kính che chắn, đôi mắt của Giang Mộ Bình đẹp hút hồn.

“Nếu cậu chủ động, tại sao còn phải hỏi ý tôi?” Giang Mộ Bình cười chỉ dẫn Thành Nham, “Cậu nên trực tiếp hành động.”

“Biết rồi.” Thành Nham khẽ nói, quay mặt sang hôn chụt lên má Giang Mộ Bình.

Thành Nham vểnh môi, có chút nghịch ngợm nói: “Hành động kết thúc.”

Hành động đơn giản thật, Giang Mộ Bình thầm nghĩ.

Tâm trạng Thành Nham trở nên phơi phới, anh lại chui vào chăn lần nữa.

Giang Mộ Bình vén chăn lên rồi cũng nằm vào.

“Sau này vẫn đọc sách trong phòng ngủ đi nhé.” Âm thanh của Thành Nham vang lên bên tai Giang Mộ Bình, “Tôi không dám quấy rầy lúc cậu đọc sách đâu, đọc ở phòng ngủ thì tôi có thể ở cùng cậu nhiều thêm chút.”

Ít nhất vào lúc đó, Giang Mộ Bình sẽ ở bên cạnh anh.

Không phải lúc nào anh cũng quanh quẩn trong phòng khách hoặc thư phòng.

Thành Nham nghe thấy Giang Mộ Bình nặng nề thở ra, giọng nói trở nên khản đặc: “Đừng sợ quấy rầy tôi, cậu cứ ở bên cạnh tôi thôi.”

Thật ra dù cho Thành Nham có phát ra âm thanh hay không, thì độ tồn tại đều rất mạnh.

Dẫu anh ở đâu đều sẽ “quấy rầy” đến Giang Mộ Bình.

Mười giờ sáng hôm sau, Giang Mộ Bình còn đang ngủ, Thành Nham đã dậy rồi. Nhân viên giao hàng sáng sớm đã tới giao một kiện hàng thật lớn, là một cái lò hấp mới Thành Nham mua trên mạng mấy hôm trước.

Hai nhân viên giao hàng cùng nhau rinh lò hấp vào, đoán chừng có hơi nặng, hai người họ đặt thẳng lò hấp lên bàn trà.

“Lắp đặt liền cho anh luôn ạ?”

Thành Nham bước tới, “Ừ.”

Thành Nham cầm hai chia nước đưa cho hai người giao hàng, lúc đưa cho họ, thoáng nhìn thấy góc sách dưới đáy thùng, lông mày khẽ nhíu lại, “Cậu gì ơi, dưới đây có sách này, sao mấy cậu không nhìn mà đã đè lên rồi?”

“Ấy, thật xin lỗi, không để ý mà đã đặt lên.” Người giao hàng cười ngượng ngùng, “Giờ tôi dời đi ngay.”

“Phiền cậu chuyển vào phòng ăn.”

Trong lúc nói chuyện, Giang Mộ Bình từ trong phòng đi ra, đầu tóc có chút rối, mắt hơi híp lại.

“Cậu dậy rồi?” Thành Nham nhìn hắn.

“Ừm.” Giang Mộ Bình liếc nhìn hai người giao hàng.

“Bọn họ...” Thành Nham nói, “Giao đồ tôi mua đến.”

Giang Mộ Bình đi tới phòng khách, híp mắt nhìn bàn trà chốc lát, giọng nói khàn khàn vừa ngủ dậy: “A Nham, cậu có thấy mắt kính của tôi không?”

“Mắt kính?”

“Tôi kẹp trong sách.”

Thành Nham trợn mắt lên, chợt liếc nhìn cuốn sách dưới đáy thùng.

“Cậu gì ơi, phiền cậu dời cái thùng ra.” Thành Nham hơi sốt ruột.

Người giao hàng vội dịch cái thùng ra, cuốn sách tối qua Giang Mộ Bình đọc bị đè bên dưới, mắt kính thì kẹp trong sách, lúc Thành Nham cầm sách lên, trong khe sách rơi ra mấy mảnh kính vỡ.

Thành Nham mở sách ra, phát hiện cặp kính bên trong đã vỡ nát tan tành, ngay cả gọng kính cũng bị biến dạng.

Người giao hàng tái xanh mặt mày: “Trời ơi! Thật xin lỗi thật xin lỗi ạ!”

Giang Mộ Bình trút mảnh vỡ vào thùng rác.

“Thật sự xin lỗi ạ, là chúng tôi không cẩn thận.” Người giao hàng dè dặt hỏi, “Mắt kính của anh bao nhiêu tiền ạ?”

Cặp kính này của Giang Mộ Bình giá không thấp, nếu người giao hàng muốn đền thật, ước chừng cũng đáng mấy tháng lương của họ.

Người giao hàng đòi bồi thường, Giang Mộ Bình thuận miệng nói một mức giá ba chữ số.

Thành Nham dọn hết những mảnh kính vỡ dưới sàn, hỏi Giang Mộ Bình: “Cậu không đeo kính thì có nhìn rõ không đấy? Có kính dự phòng không?

“Có.”

“Ở đâu, tôi lấy cho cậu.”

“Không sao đâu, tôi tự đi lấy.” Giang Mộ Bình dừng lại, “Nhưng mà thứ Hai tuần sau tôi phải đi họp ở nơi khác.”

“Họp? Đi công tác sao?”

“Ừ.”

“Sao mới vừa nghỉ đã phải đi công tác, hơn nữa thứ Hai tuần sau không phải là ngày mai à?”

Giang Mộ Bình ừ một tiếng: “Vẫn phải đi mua cái mới.”

Nhân viên giao hàng nhanh chóng lắp đặt xong lò hấp và đền mấy trăm tệ tiền kính mắt.

Giang Mộ Bình rửa mặt xong đi vào thư phòng lục ra cặp kính dự phòng đã bị cất vào kho từ rất lâu, lúc hắn từ trong thư phòng đi ra, Thành Nham đang loay hoay với cái lò hấp, quay đầu lại nhìn, ngẩn cả người ——

Giang Mộ Bình đổi sang một cặp kính gọng đen, lộ ra chút hơi thở học sinh, nhất là trẻ hẳn ra.

Khí chất của hắn trở nên khác biệt, khiến cho trong lòng Thành Nham ngập tràn cảm giác mới lạ.

Thành Nham cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Mộ Bình phải đi mua một cặp kính mới để đi tham gia hội thảo, cặp kính gọng đen này thực sự không thích hợp cho những dịp trang trọng như vậy.

“A Nham, chiều có rảnh không?” Giang Mộ Bình đi vào phòng ăn.

“Có, hôm nay tôi không đến tiệm.” Thành Nham đặt quyển sách hướng dẫn trên tay xuống, “Sao thế?”

“Chiều nay đi đổi kính cùng tôi được không?”

“Tất nhiên là được rồi.”

Thành Nham bưng bữa sáng lên bàn ăn, ánh mắt vẫn luôn vô thức liếc về phía kính mắt của Giang Mộ Bình.

“Tôi đổi kính bộ lạ lắm hả?” Giang Mộ Bình bắt được ánh mắt của anh, “Cậu cứ nhìn tôi mãi.”

Thành Nham gật đầu: “Lạ.” Lại nói thêm: “Nhưng cũng đẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.