Đính hôn cùng bạn học
Chương 39
Biên tập: Lẩu
Bản thảo của khách là hình vẽ có màu, khối lượng công việc tương đối phức tạp, cho nên Mao Mao cũng ở lại trong phòng làm việc phụ giúp. Thành Nham đồ nét bản thiết kế ra giấy chuyển, Mao Mao chuẩn bị thiết bị và dụng cụ ở bên cạnh.
Máy sưởi trong phòng rất đủ, đồ nét xong, Thành Nham nói với Tiêu Vũ Phi: “Cởi áo đi.”
“Vâng.” Tiêu Vũ Phi cởi áo ra, cánh tay để trần đứng tại chỗ. Cậu ta cao lớn, vóc dáng cũng rất rắn chắc, làn da màu lúa mạch, cơ bụng đều tăm tắp, đến nỗi Mao Mao không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Thành Nham đeo găng tay cao su vào, bảo Tiêu Vũ Phi nằm sấp lên chiếc giường nhỏ. Anh phun một lượng lớn cồn lên eo cậu ta, dùng khăn bông sạch lau mạnh, sau khi bôi một lớp mực chuyển, thì dán giấy chuyển vào.
Thành Nham dùng sức rất lớn, eo của Tiêu Vũ Phi bị chà đến đỏ lên, cậu ta nằm sấp cười nói: “Thầy Thành, anh khoẻ ghê á.”
“Đau?”
“Không có, anh cứ châm thoải mái, tôi khoẻ mà.”
Thành Nham ừ một tiếng: “Chỉ mới bắt đầu thôi.”
Thành Nham không thích nói chuyện với khách khi xăm, dù là hình đơn giản hay phức tạp, không phải anh sợ phân tâm, mà chủ yếu là do anh không thích nói chuyện, nhất là với những người không quen biết. Trên thực tế, đại đa số các thợ xăm có tay nghề cao đều sẽ nói chuyện phiếm với khách khi xăm, nhằm đánh lạc hướng để bọn họ không khẩn trương.
Trừ phi là xăm hoa văn đặc biệt phức tạp, thợ xăm cần phải tập trung cao độ, trong trường hợp này thì bọn họ đều ít nói như nhau.
Thành Nham xăm hình bao nhiêu năm rồi, đã gặp qua đủ loại khách hàng, có người im lìm từ đầu tới cuối không nói một lời, cũng có người đau đến rên rỉ mà vẫn còn tinh thần để cằn nhằn.
Tiêu Vũ Phi thuộc loại nói nhiều nhưng sức chịu đựng rất mạnh, Thành Nham châm từng kim xuống, vậy mà cậu ta không hề nhíu mày lấy một cái.
Cậu ta luôn nói chuyện với Thành Nham, anh thỉnh thoảng đáp lại, nhưng phần lớn thời gian đều là im lặng.
Khách nói chuyện, ông chủ chẳng nói năng, là trợ lý, Mao Mao có nghĩa vụ chăm sóc cảm xúc của khách hàng. Mặc dù Thành Nham im lặng, nhưng mà Mao Mao sẽ tán gẫu với Tiêu Vũ Phi.
Tiêu Vũ Phi xăm một con sư tử cái màu trắng trên eo, con sư tử cái này có nguyên mẫu, bản thiết kế Thành Nham vẽ là dựa vào bức ảnh do Tiêu Vũ Phi cung cấp. Mặc dù là sư tử trắng, nhưng màu lông thật của nó thực ra có hơi thiên về màu trà sữa, màu này không dễ pha cho lắm.
Mao Mao hỏi Tiêu Vũ Phi: “Anh trai, hình xăm của anh là sư tử cái hả?”
“Phải đó, đẹp không?”
Mao Mao cười: “Thầy chỉ mới đi nét thôi chứ chưa lên màu, không nhìn ra đẹp hay không. Sao lại muốn xăm sư tử cái thế?”
“Thích ý. Anh nuôi, con gái rượu của anh đó.”
Mao Mao trợn tròn mắt: “Anh nuôi sư tử á?”
Tiêu Vũ Phi cong môi cười: “Anh ở nước ngoài, ở đó cho nuôi sư tử. Anh còn nuôi một con sói nữa cơ.”
Mặt Mao Mao đầy vẻ khiếp sợ, nuốt nước bọt: “Nước nào thế...”
Ban đầu Thành Nham không hề hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ, nghe Tiêu Vũ Phi nói con sư tử này là cậu ta nuôi thì hơi nhướng mày, có chút hứng thú tán gẫu.
“Cậu nuôi sư tử à?”
Thành Nham không lên tiếng quá lâu, giọng nói khản đặc.
Thấy anh cuối cùng cũng phản ứng mình, lông mày Tiêu Vũ Phi giương hết cả lên: “Phải đó, thầy Thành xem hình của nó đi.”
“Ừ, rất đẹp.”
“Tôi còn có hình khác...” Tiêu Vũ Phi cầm điện thoại mở album ra, “Để cho anh xem.”
Thành Nham ngước lên, liếc nhìn màn hình điện thoại của Tiêu Vũ Phi.
“Cho em xem với.” Mao Mao lại gần, “Quào, đẹp quá đi mất.”
Thành Nham thu hồi ánh mắt, tiếp tục động tác trên tay.
Đầu kim mảnh hạ xuống da Tiêu Vũ Phi, vẻ mặt cậu ta không thay đổi, vẫn cứ chuyện trò vui vẻ với Mao Mao.
Giang Mộ Bình cuốn theo một thân hơi lạnh đi vào studio.
Chu Vũ vừa xăm cho người ta xong, đeo khẩu trang bước ra khỏi phòng, cậu gỡ khẩu trang xuống, cất tiếng chào Giang Mộ Bình: “Thầy Giang.”
Giang Mộ Bình gật đầu với cậu.
Chu Vũ ném khẩu trang vào thùng rác, ánh mắt bị cặp kính của Giang Mộ Bình hấp dẫn.
Cảm giác mà ngày hôm nay Giang Mộ Bình mang đến cho người ta rất khác.
“Thầy Giang, anh đổi kính à?”
“Ừ. Thành Nham đâu?”
“Thầy ở bên trong, hình như đang có khách.” Chu Vũ dẫn Giang Mộ Bình đi vào phòng làm việc.
Còn chưa đi đến cửa mà bọn họ đã nghe thấy tiếng cười trong phòng.
“Vui vậy luôn à?” Chu Vũ quay đầu liếc nhìn Giang Mộ Bình, khẽ lẩm bẩm.
“Thầy Thành, tôi cười có hơi lớn, có ảnh hưởng đến anh đi nét không?”
Một giọng nam vang dội từ trong phòng truyền ra, cùng lúc đó, Giang Mộ Bình và Chu Vũ bước vào phòng.
Tiêu Vũ Phi và Mao Mao đồng thời im bặt, nhìn ra cửa. Thành Nham nhấc mí mắt lên, lơ đễnh liếc nhìn cửa.
“Nói cái chi mà cười vui vẻ thế?” Chu Vũ cười hỏi Mao Mao.
“Không nói cho cưng biết.” Mao Mao tinh nghịch nháy mắt, ánh măt dán chặt vào mặt Giang Mộ Bình, “Giáo sư, hôm nay đẹp trai quá nha.”
Giang Mộ Bình nói tiếng cảm ơn, chạm mắt với Thành Nham.
Tiếng máy xăm vang vọng trong phòng làm việc, Thành Nham đeo khẩu trang, một tay tì trên vùng eo trần của khách, một tay cầm máy xăm.
Ánh mắt Giang Mộ Bình rơi lên mặt vị khách, đúng lúc đối phương cũng đang quan sát hắn.
Sự xuất hiện của Giang Mộ Bình khiến Thành Nham thoáng phân tâm——
Hôm nay hắn đeo cặp kính có dây, khí chất nho nhã pha chút đa tình kín đáo, rõ ràng ánh mắt vẫn thanh lãnh, nhưng lại khiến Thành Nham cảm thấy gợi cảm lạ thường.
Chu Vũ kéo ghế cho Giang Mộ Bình, “Thầy Giang, anh ngồi đi.”
Tiêu Vũ Phi xoay đầu nhìn về phía Giang Mộ Bình: “Ái chà, anh đẹp trai này là quản lí hả?”
Chu Vũ cười: “Phải đó.”
Giang Mộ Bình ngồi một bên xem Thành Nham làm việc, về cơ bản khi xăm Thành Nham không nói chuyện, hắn cũng không làm phiền anh. Chỉ có điều vị khách này rất hay nói, luôn miệng nói chuyện với Thành Nham.
Vừa nãy lúc Giang Mộ Bình bước vào, đúng lúc vị khách này đang cho Thành Nham xem điện thoại của cậu ta, lúc đó Thành Nham cúi đầu nhìn xuống, mặt mày mang theo ý cười nhạt.
“Thầy Thành, có thể hỏi anh một câu không?” Tiêu Vũ Phi đột nhiên nói.
Thành Nham ừ.
“Anh có đối tượng chưa?”
Thành Nham không lên tiếng, Mao Mao liếc nhìn về phía Giang Mộ Bình, nghĩ thầm: Cái đà này là muốn cạy góc tường đây mà, còn ở trước mắt chính chủ luôn mới ghê.
“Thầy Thành?” Tiêu Vũ Phi lại gọi, “Nếu anh chưa có đối tượng, lát nữa xăm xong có thể cho tôi thêm WeChat không?”
Lời bày tỏ này rất thẳng thắn, người tinh tường đều có thể nghe ra ý tứ trong lời của Tiêu Vũ Phi, Mao Mao không phải người trong cuộc, nhưng tình cảnh còn xấu hổ hơn cả người trong cuộc, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh trai...”
Tiêu Vũ Phi không nhận ra có gì không ổn, Thành Nham đẹp trai, ban nãy cậu ta mới nhìn lần đầu đã thấy thích, hàn huyên vài câu lại phát hiện người đàn ông này khác xa những gì mình đã tưởng tượng.
Tiêu Vũ Phi đã yêu Thành Nham ngay từ cái nhìn đầu tiên, có ý định tìm cơ hội để tiếp xúc với anh. Cậu ta là người thẳng thắn, không thích vòng vo.
“Tôi kết hôn rồi.” Thành Nham nói.
Tiêu Vũ Phi ngớ ra một cách rất rõ ràng.
Thành Nham bỗng nhiên tắt máy, nói với Tiêu Vũ Phi: “Nghỉ một lát.”
Anh đứng dậy uống nước, cầm ly nước đi tới trước mặt Giang Mộ Bình, hỏi: “Hết sốt chưa?”
“Hết rồi.”
“Có ăn bữa sáng trong lò hấp không?”
“Ăn rồi.”
“Sao đến đây thế?”
“Tìm cậu cùng ăn trưa.”
“Hôm nay vẽ màu, thời gian sẽ khá lâu, chắc tôi không đi được rồi.”
“Bao lâu?”
“Chừng năm, sáu tiếng.”
Hơi lâu thật.
Giang Mộ Bình liếc nhìn về phía Tiêu Vũ Phi.
Năm, sáu tiếng.
Thành Nham còn phải tiếp xúc thân thể với vị khách có cảm tình với anh năm, sáu tiếng.
Mặc dù vẫn cách một lớp bao tay.
Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình, phát hiện ánh mắt hắn dừng lại trên tay mình.
“Sao thế?” Thành Nham nhìn tay mình.
“Không có gì.” Giang Mộ Bình đứng lên, “Vậy tôi đi trước, lát nữa quay lại.”
Thành Nham có chút sững sờ: “Cậu đi đâu?”
“Vừa nãy đứa bạn lâu rồi không gặp gọi tôi đi ăn, mà tôi từ chối.”
“Ò.”
“Trưa cậu ăn gì?”
“Ăn đại thôi.”
“Ừ, vậy tôi đi đây.”
Giang Mộ Bình đến vội đi cũng vội, Thành Nham còn chưa nhìn đủ dáng vẻ đeo kính có dây, mà hắn đã đi mất.
Theo lý mà nói, vừa nãy nghe thấy Tiêu Vũ Phi hỏi câu đó đáng lẽ Giang Mộ Bình nên khó chịu mới phải, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc khác lạ nào.
Giang Mộ Bình vẫn luôn lý trí như vậy, lý trí đến mức Thành Nham không thể nhìn thấu trái tim hắn.
Giang Mộ Bình đợi ở sảnh trước một lúc, mấy phút sau, một chiếc SUV chạy đến trước cửa studio.
“Không phải nói không rảnh sao?”
Vừa lên xe, Thiệu Viễn Đông liền hỏi Giang Mộ Bình.
Hẹn Giang Mộ Bình ăn cơm là một người bạn luật sư của hắn, người bạn này và Thiệu Viễn Đông cũng quen biết nhau, trước đây ba người bọn họ du học cùng nhau, chỉ có điều không học cùng trường.
“Lại rảnh rồi.” Giang Mộ Bình không có biểu cảm gì nói.
“Kính này của ông nổi quá nha, đổi hồi nào vậy? Không giống phong cách của ông chút nào.”
Kính này vốn dĩ đeo để lấy lòng Thành Nham, bản thân Giang Mộ Bình không thích, hắn cảm thấy vừa sặc sỡ vừa rườm rà, bây giờ không có Thành Nham trước mặt, hắn cũng hết có tâm trạng để đeo.
Giang Mộ Bình gỡ kính xuống, dây kính đeo trên cổ, kính rơi xuống ngực.
“Sao lại gỡ xuống? Gợi cảm lắm đó...” Thiệu Viễn Đông trêu chọc hắn, “Nhã nhặn bại hoại phết.”
“Nặng quá.”
Thiệu Viễn Đông ngồi ở ghế phụ, nhận ra sự khác lạ của Giang Mộ Bình qua gương chiếu hậu, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Giang Mộ Bình nhìn gương chiếu hậu: “Sao vậy cái gì cơ?”
“Ông nhìn mặt ông xem xị thành cái gì rồi kìa.” Thiệu Viễn Đông quay đầu hỏi người bạn luật sư, “Luật sư Nghiêm, ông nhìn kìa.”
Nghiêm Thanh liếc nhìn gương chiếu hậu, nở nụ cười: “Quá xị.”
“Không có gì.” Giang Mộ Bình nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tết năm nay đi nước ngoài không?” Nghiêm Thanh hỏi Giang Mộ Bình, “Đợt trước Viễn Đông gọi ông đi Hokkaido trượt tuyết mà ông không đi.”
“Không đi, tôi ở nhà ăn tết.”
Thiệu Viễn Đông sâu xa nói: “Cậu ấy phải ở với vợ.”
Nghiêm Thanh ngớ ra: “V... Vợ?”
“Thì ra ông cũng không biết cậu ấy kết hôn rồi.” Thiệu Viễn Đông 'chậc' một tiếng.
“Kết hôn rồi?!” Nghiêm Thanh đột nhiên cao giọng, “Hồi nào thế?”
Giang Mộ Bình liếc nhìn khuôn mặt có chút mơ hồ của Nghiêm Thanh trong gương chiếu hậu, nhắc nhở: “Tập trung lái xe.”
“Tôi rất tập trung mà. Ông kết hôn khi nào? Sao tôi chẳng nghe phong thanh gì hết vậy?”
“Hai tháng trước.”
“Nam hay nữ?”
Thiệu Viễn Đông cười lớn giọng: “Năm đó lúc cậu ấy come out thiếu chút nữa đã bị cha đuổi ra khỏi nhà, chuyện này nháo lớn như vậy mà ông không biết cậu ấy thích nam hay nữ à?”
Nghiêm Thanh dừng một chốc, rồi nói với Giang Mộ Bình: “Có thể dẫn theo người nhà mà, thỉnh thoảng ra nước ngoài ăn tết cũng không tồi, coi như hưởng tuần trăng mật. Mà này, hai người các ông hưởng tuần trăng mật chưa?”
Thiệu Viễn Đông bật cười: “Cậu ấy còn chả tổ chức hôn lễ nữa là, ông nghĩ cậu ấy có thể hưởng tuần trăng mật sao?”
“Không tổ chức hôn lễ?” Nghiêm Thanh nghĩ, rồi nói: “Giờ nhiều người không tổ chức hôn lễ lắm, tôi cũng thấy tổ chức hôn lễ phiền phức, đặc biệt là hôn lễ kiểu Trung Quốc, bị an bài rõ rõ ràng ràng như đứa ngốc ấy.”
“Kiểu Tây cũng chẳng khá hơn.” Thiệu Viễn Đông khẽ cười.
Giang Mộ Bình hỏi Nghiêm Thanh: “Đi đâu?”
“Dự kiến New Zealand.”
“Ừ, để tôi về hỏi em ấy.”
Ba giờ chiều, công việc của Thành Nham cuối cùng cũng kết thúc, từ sau khi anh nói mình đã kết hôn, Tiêu Vũ Phi không nói thêm lời nào bày tỏ cảm tình với anh nữa, nửa sau quá trình xăm có hơi ủ rũ, yên lặng hơn rất nhiều.
Nhưng sau khi xăm xong, cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Thầy Thành, anh nói anh kết hôn rồi, đó có phải là cái cớ để từ chối tôi không?”
“Không phải.”
Tiêu Vũ Phi ở trần đứng trước mặt Thành Nham, Thành Nham đang bôi cao xăm hình lên eo cậu ta.
“Trở về trong ngày không được tắm, nhớ bôi cao mỗi ngày.”
Tiêu Vũ Phi không để ý lời dặn của Thành Nham, tay Thành Nham tì lên eo cậu ta —— mỗi động tác chẳng lẫn lấy một tia cảm xúc, mà lại làm cho cậu ta nóng hết cả đầu.
Tiêu Vũ Phi quỷ thần xui khiến mà đè lại tay Thành Nham.
Tay Thành Nham dừng lại, nhanh chóng rút ra, lạnh lùng nói: “Làm gì vậy?”
“Thầy Thành anh —— “
“A Nham.”
Thành Nham nghe thấy tiếng thì quay đầu lại.
Giang Mộ Bình từ cửa đi vào, trên tay cầm một hộp quà tinh xảo.
Khi đi Giang Mộ Bình nói lát nữa hắn sẽ quay lại, Thành Nham đã đợi rất lâu, từ lúc bắt đầu xăm đợi đến lúc xăm xong. Anh tưởng Giang Mộ Bình sẽ không quay lại nữa.
Giang Mộ Bình kéo Thành Nham đến bên cạnh mình, gọi ra ngoài cửa: “Tiểu Vũ.”
“Ới!” Chu Vũ lên tiếng trả lời và bước vào, “Sao thế? Thầy Giang, anh vừa gọi em hả?”
“Tôi gọi đó.” Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Mộ Bình nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Vũ Phi, nói với Chu Vũ: “Phiền cậu giúp vị tiên sinh này bôi thuốc, có được không?”
“Không thành vấn đề.” Chu Vũ cầm lấy cao xăm trong tay Thành Nham, “Thầy, để em làm cho.”
Giang Mộ Bình từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn, là chiếc mà Thành Nham để quên bên cạnh bồn rửa.
“A Nham, cậu quên đeo nhẫn.” Giang Mộ Bình cầm nhẫn của Thành Nham, không chút biểu cảm mà nhìn anh.
Thành Nham không khỏi liếm môi một cái.
Có lẽ lúc Giang Mộ Bình không vui thì sẽ thế này, sẽ không biểu hiện cảm xúc ra mặt.
Nếu như tỏ ra tức giận một chút là được rồi, chắc Thành Nham sẽ vì việc này mà vui đến quên trời quên đất cực kỳ cực kỳ lâu.
Tiêu Vũ Phi sốc, mắt thấy người đàn ông đeo kính nắm tay Thành Nham, đeo nhẫn vào ngón áp út của anh.
“A Nham.” Giang Mộ Bình dùng giọng không cao không thấp gọi Thành Nham.
Thành Nham ừ một tiếng.
“Còn nhớ những lời anh đã nói với em khi vừa bắt đầu không?”
Thành Nham mờ mịt nhìn hắn.
“Chúng ta không phải hôn nhân hình thức, trong thời gian quan hệ hôn nhân của chúng ta còn hiệu lực, em không thể phát triển tình cảm với người khác.”
“Em không có.” Thành Nham vui vẻ trong lòng, ngoài miệng lại lên án: “Anh vu oan giá hoạ.” . Bạn đang đọc truyện tại == TRÙ Mtruуện.м E ==
“Phát triển tình cảm bao gồm tiếp xúc thân thể không cần thiết.” Giang Mộ Bình có lý có cứ.
“Đó là yêu cầu công việc mà.”
“Có một số việc có thể không cần tự mình làm.”
Giang Mộ Bình đưa hộp quà trong tay cho anh, nói: “Mang đồ ăn nhẹ về cho em nè.”
===
Lẩu: trễ quá nhưng mà vẫn chúc mọi người năm mới vui vẻ nha nha nha ♡