Biên tập: Lẩu
Tình cảnh lúc này của Tiêu Vũ Phi có chút xấu hổ, mặc dù cậu ta dũng cảm theo đuổi tình yêu, thích thì thản nhiên bày tỏ, nhưng mà vẫn chưa đến mức mất hết mặt mũi.
Cậu ta thực sự không ngờ rằng Thành Nham kết hôn rồi thật, càng không ngờ rằng chồng của anh lại chính là anh “quản lý” đẹp trai kia.
Thực ra lúc Tiêu Vũ Phi bày tỏ tâm tư, ngay cả xu hướng tính dục của Thành Nham còn chưa xác định được, song cậu ta cá tính như thế đó, đã động lòng thì chắc chắn sẽ không do dự. Lâu lắm rồi cậu ta chưa từng gặp được người đúng gu như Thành Nham, nào ngờ là hoa đã có chủ.
Gặp gỡ muộn màng.
Đáng tiếc.
Trên eo Tiêu Vũ Phi được Chu Vũ quấn một vòng màng bọc, cậu ta vẫn cởi trần, thái độ lúc vung tay nhấc chân phóng khoáng không hề câu nệ, cậu ta đưa tay về phía Thành Nham: “Thật ngại quá, thực sự không ngờ thầy Thành là người đã có gia đình, là tôi mạo phạm rồi.”
Mặc dù Giang Mộ Bình vừa chỉ dạy Thành Nham có một số việc không cần tự mình làm, Thành Nham cũng miễn cưỡng hiểu câu này thành không được tiếp xúc thân thể với đàn ông không liên quan, thế nhưng đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, đối phương đã chủ động xin lỗi, mà lại ra vẻ ta đây không tha thứ thì có hơi hẹp hòi.
Hơn nữa Thành Nham rất thích sự phóng khoáng của Tiêu Vũ Phi.
Thành Nham bắt tay với Tiêu Vũ Phi dưới cái nhìn lom lom của Giang Mộ Bình.
Tiêu Vũ Phi tỏ ra áy náy: “Xin lỗi, thầy Thành, vừa nãy là tôi mạo phạm. Cảm ơn anh đã xăm cho tôi, hiệu quả rất tốt, tôi thích lắm.”
“Không có chi.”
Lông mày của Giang Mộ Bình khẽ cau lại một cách khó nhận thấy, thu hồi lại ánh mắt từ trên tay Thành Nham. Phút chốc, một luồng khí ấm rót vào tai, Thành Nham đột nhiên quay đầu kề sát tai hắn, thầm thì: “Cái này không tính là tiếp xúc thân thể không cần thiết.”
Giang Mộ Bình nhìn thẳng vào Tiêu Vũ Phi, nghe Thành Nham nói tiếp: “Em sẽ chỉ phát triển tình cảm với anh thôi, bất kể hôn nhân của chúng ta có hữu hiệu hay không.”
Thành Nham không biết bày tỏ như vậy có được coi là rõ ràng hay không, chắc hẳn đây được tính là lần tỏ tình đầu tiên trong đời của anh, dù rằng ngôn từ hàm súc.
Giang Mộ Bình nghiêng đầu nhìn Thành Nham, anh vén sợi dây kính kim loại treo dưới gọng kính của hắn, nói: “Kính này đeo vào rất hại người.”
Tiêu Vũ Phi không nhìn nổi, quay lưng lại, hỏi Chu Vũ: “Anh đẹp trai ơi, có thể đưa quần áo cho tôi không?”
“Quần áo của anh?” Chu Vũ nhìn xung quanh.
“Bị em gái tóc ngắn cầm đi rồi.”
“Chắc là để ở tủ đồ bên ngoài giúp anh rồi, để tôi đi tìm chị ấy.”
“Phiền cậu rồi.”
Không thể nói thêm lời ve vãn trước mặt Tiêu Vũ Phi nữa, Thành Nham và Giang Mộ Bình đi ra khỏi phòng làm việc.
“Giờ em tan làm chưa?” Giang Mộ Bình hỏi.
“Vẫn chưa.” Thành Nham rót ly nước, “Còn một hình nhỏ nữa.”
“Vậy em lại không thể ăn tối cùng anh rồi.”
“Không sao, hình nhỏ thôi, vẽ chẳng mất bao lâu, em có thể tan làm như thường.”
Giang Mộ Bình ừ: “Vậy anh về nhà làm cơm.”
Thành Nham sặc nước, cười nói: “Giáo sư Giang, anh chắc chưa?”
“Vậy em muốn đi ăn ngoài à? Bây giờ anh đặt chỗ nhé.”
“Không cần đâu, vẫn là ăn ở nhà đi.” Thành Nham nói, “Muốn ăn đồ anh nấu.”
Giang Mộ Bình bật cười: “Được.”
Mao Mao cầm quần áo của Tiêu Vũ Phi vào phòng, không nhịn được nói: “Anh trai ơi, anh xem vừa rồi anh có xấu hổ không chứ hả, em đã nháy mắt với anh biết bao nhiều lần rồi.”
Tiêu Vũ Phi mặc đồ vào, cười nói: “Anh có biết tiên sinh của thầy Thành ở ngay trước mặt đâu, em đừng nói nữa, anh mất mặt muốn chết, chết queo luôn.”
Mao Mao thấy người này thật thú vị, cười nói: “Nhưng mà anh vẫn phóng khoáng lắm mà.”
“Biết làm sao được, ông chủ của mấy em đã có đối tượng đẹp trai như thế, anh mặt dày mày dạn thế nào được, có bẽ mặt anh hay không chứ? Có điều ông chủ của mấy đứa đẹp trai thật, anh thích tướng mạo của cậu ấy, tiếc là kết hôn sớm quá.”
Mao Mao mím môi cười: “Anh cho rằng ông chủ của tụi em còn nhỏ à?”
Tiêu Vũ Phi nheo mắt lại: “Em nói thế, vậy chắc chắn không nhỏ. Ba mươi?”
“Ba mươi lăm.”
Tiêu Vũ Phi ngơ ra, không khỏi cảm thán: “Trông trẻ quá. Anh còn tưởng anh ấy nhỏ hơn anh đấy.”
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.”
“Vậy thì trông anh già hơn ông chủ của tụi em.”
Tiêu Vũ Phi khoác áo khoác lên, cười lên án: “Em gái, em sao thế, nói chuyện thật chẳng xuôi tai gì cả.”
“Chị hai mươi sáu rồi, mà còn gọi nhầm cậu, không phải gọi cậu là anh trai, mà chắc cậu còn phải gọi chị một tiếng chị gái đó.”
“Trông chị cũng trẻ phết luôn đó, chị gái ơi.”
Mao Mao cười tít cả mắt.
Sau khi Giang Mộ Bình rời studio, Thành Nham nhận được một cuộc gọi từ quê nhà Giang Châu của anh.
Là người dì ở quê của Thành Nham gọi đến, anh hiếm khi về quê, nhưng hàng năm đều sẽ gửi tiền cho dì. Vào thời điểm này hàng năm, dì đều sẽ gọi điện bảo Thành Nham về nhà ăn tết, mà số lần Thành Nham trở về chẳng có bao nhiêu.
Thành Nham không có sự lưu luyến sâu nặng với mảnh đất đó, cũng không muốn bị một đám người xa lạ vây quanh trong thời khắc náo nhiệt nhất năm.
Anh cô độc quen rồi, quen ăn tết một mình.
Dì là người rất tốt, nhưng không phải là người Thành Nham sẵn lòng gần gũi nhất.
Thành Nham nhận điện thoại: “Dì.”
“Tiểu Nham à, đang làm gì thế con?”
“Không làm gì cả, nghỉ ngơi thôi ạ.” Thành Nham không muốn nghe những lời hỏi han vòng vo của dì, trực tiếp đảo khách thành chủ: “Có phải dì lại kêu con đến chỗ dì ăn tết không?”
Dì nở nụ cười: “Con biết dì muốn nói gì rồi, vậy thì dì sẽ không lải nhải nữa.”
“Dì à, năm nay không được.”
“Năm nào con cũng không được cả.”
Năm nay Thành Nham có lý do chính đáng, anh thấp giọng nói: “Dì, con kết hôn rồi.”
Đầu bên kia điện thoại bỗng chốc lặng thinh. Một lúc lâu sau, dì mới hỏi bằng giọng điệu khó tin: “... Con nói cái gì?”
“Con kết hôn rồi, dì, năm nay phải ăn tết ở nhà tiên sinh của con.”
Dì biết xu hướng tính dục của Thành Nham, cũng biết anh đã độc thân rất nhiều năm.
“Kết hôn hồi nào? Sao con không nói cho dì hay?” Dì quở trách, dường như đang cố nén giận, “Chuyện lớn như thế mà con cũng không nói với dì ư?”
“Chưa được bao lâu, hơn hai tháng. Con —— “
“Thành Nham, có phải con muốn tức chết dì không? Mỗi năm kêu con đến chỗ dì ăn tết con không đến, không đến thì không đến đi, bây giờ đến cả chuyện con kết hôn cũng không nói cho dì biết?”
Thành Nham mím môi, hơi chột dạ: “Con còn chưa kịp nói với dì.”
“Con nói láo, hai tháng, phải sớm nói từ lâu rồi, con tưởng dì là đồ ngu hả?” Dì nổi cáu thật, tiếng nói vang dội mang theo một tia sa sút, “Đến cả lễ cưới cũng không gọi dì.”
Thành Nham cuối cùng cũng tìm được chỗ để vỗ về dì, anh lập tức nói: “Con không làm lễ cưới.”
“Không làm lễ cưới? Chuyện này là sao? Sao đến cả lễ cưới cũng không làm?” Dì lập tức chuyển dời trọng tâm, “Con cưới ai? Người đó làm gì? Điều kiện ra sao? Ba mẹ làm gì? Bao nhiêu tuổi?”
Dì hỏi cả đống vấn đề như liên hoàn pháo, Thành Nham nghe đến choáng đầu, nói: “Là bạn học cấp ba của con.”
“Sao không làm lễ cưới? Con đừng có chọn một người nghèo kiết xác chỉ được mỗi cái mặt chớ chẳng có tiền đấy, đến cả lễ cưới cũng chẳng lo liệu nổi.” Dì là người ở quê, tính tình xởi lởi, lại hơi nóng nảy.
Thành Nham nặn nặn ấn đường, nói trọng điểm: “Không phải nghèo kiết xác, có công việc đàng hoàng.”
“Làm gì?”
“Giáo viên.” Thành Nham lo dì tiếp tục truy hỏi, nói thêm: “Giáo sư đại học.”
“Giáo sư?” Dì đột nhiên kinh hỉ, âm cuối cũng giương lên, “Là giáo sư á?”
“Vâng.”
“Trông thế nào? Bao lớn?”
“Bằng con, bạn học cấp ba của con.”
Dì cằn nhằn không ngừng, Thành Nham không chịu nổi nữa, anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nói: “Dì ơi, con phải về nhà ăn cơm.”
“Tiểu Nham, năm nay con nhất định phải đến chỗ dì ăn tết. Dì phải nhìn người đó ra sao để kiểm định giúp con chứ.”
“Dì à, con với anh ấy cũng đã lãnh chứng nhận rồi.” Thành Nham bật cười khanh khách, “Dì còn kiểm định cái chi nữa.”
Dì buột miệng nói: “Không phải còn có thể ly hôn sao?”
“...”
“Ế, dì không có ý đó, con biết ý của dì mà.” Dì nói rồi cũng không nhịn được cười, vui mừng và xúc động, “Bên nhà nó chắc là cũng phải ăn tết.”
“Vậy sang năm rồi con hẵng đến, đến chỗ dì ở vài ngày nhé.”
Thành Nham suy nghĩ rồi nói: “Được ạ.”
Sáu giờ Thành Nham về đến nhà, khi mở cửa bước vào nhà, nhìn thấy một người anh không quen đứng ở phòng khách, đeo cặp sách, ra dáng học sinh.
Giang Mộ Bình ngồi trên ghế sô pha, máy tính xách tay đặt trên bàn trà.
Nghe thấy động tĩnh, hai người trong phòng khách ngẩng đầu lên nhìn ra cửa. Thanh niên đeo cặp sách trông có vẻ ngỡ ngàng, nhưng vẫn lễ phép mà khom người với Thành Nham.
Thành Nham gật đầu đáp lại rồi đi tới.
Giang Mộ Bình nói Thành Nham: “Trò ấy là nghiên cứu sinh anh dẫn dắt.”
Giang Mộ Bình lại giới thiệu Thành Nham với học sinh của hắn, nói: “Đây là tiên sinh của tôi.”
Nam sinh sững sờ, không chút nghĩ ngợi đã gọi: “Chào sư mẫu.”
Mí mắt Thành Nham giật giật, Giang Mộ Bình xoay đầu liếc nhìn học sinh của mình.
“Ấy ấy, không phải...” Nam sinh đỏ bừng lỗ tai, cười ngượng ngùng, nhìn Giang Mộ Bình bằng ánh mắt cầu cứu, “Giáo sư, em không biết nên xưng hô thế nào, cứ gọi theo bản năng thôi ạ.”
Quả thực không có xưng hô thích hợp, gọi “anh” thì rất kỳ, gọi “chú” cũng không thích hợp, hơn nữa Thành Nham vốn là bạn đời của Giang Mộ Bình, được học sinh Giang Mộ Bình xưng là “sư mẫu” cũng không thể chỉ trích.
“Chào cậu.” Thành Nham đáp lại học sinh của Giang Mộ Bình một cách rất tự nhiên.
Giang Mộ Bình nói anh: “Bữa tối ở trong lò hấp trong bếp, anh phải xem bài giúp trò ấy, em ăn trước đi.”
Thành Nham hỏi nam sinh kia: “Cậu ăn chưa?”
“Ăn rồi ăn rồi, em cơm nước xong xuôi rồi mới đến, làm phiền thầy quá, giáo sư.”
Giang Mộ Bình nhìn máy tính không lên tiếng, lắc đầu.
Thành Nham đi vào bếp.
Thành Nham bưng bữa tối của Giang Mộ Bình làm từ trong lò hấp ra, ngồi trước bàn ăn, xuyên qua cửa kính nhìn vào phòng khách. Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TгЦмtгu уen.мE ~
Giang Mộ Bình là thầy của Lâm Vi Kính, trước khi kết hôn, xét theo quan hệ thầy trò của hắn và Lâm Vi Kính, Thành Nham và Giang Mộ Bình coi như có chút liên quan.
Nếu như ngay từ đầu anh không kết hôn chớp nhoáng với Giang Mộ Bình, mà kết hôn với hắn sau khi hẹn hò yêu đương bình thường, thì trong thời gian này có lẽ Thành Nham sẽ thông qua Lâm Vi Kính để tìm hiểu Giang Mộ Bình.
Chẳng hạn như khi lên lớp Giang Mộ Bình sẽ ra sao, đối xử với học sinh như thế nào.
Thành Nham chưa từng nhìn thấy trạng thái của Giang Mộ Bình khi lên lớp, đột nhiên cảm thấy có chút hiếu kỳ.
Giang Mộ Bình cũng đối xử điềm đạm và rộng lượng với học sinh như vậy sao, hay sẽ nghiêm khắc hơn?
Giang Mộ Bình tập trung nhìn màn hình máy tính, ngón tay lướt trên bàn di chuột, đôi môi khẽ đóng mở, nói gì đó với học sinh của mình.
Hắn đeo cặp kính có dây, dây kim loại nhẹ nhàng lay động theo chuyển động cơ thể của hắn, phát ra ánh sáng vàng nhạt dưới ánh đèn.
Thành Nham không có bắt đầu, anh muốn chờ Giang Mộ Bình cùng ăn. Cũng may Giang Mộ Bình chẳng mất bao lâu đã kết thúc, nam sinh cất tập vở, rồi vẫy vẫy tay về phía phòng ăn, tỏ ý tạm biệt.
Thành Nham cũng vẫy tay lại.
Giang Mộ Bình thu dọn tài liệu trên bàn trà trong phòng khách, Thành Nham đi ra ngoài, nói: “Nghỉ đông rồi mà vẫn có học sinh tới tìm anh, chăm chỉ thật đấy.”
“Nhà trò ấy gần nên đến đây cũng tiện hơn.”
“Chắc nhà Liêu Phàm Kha không gần nhỉ?” Thành Nham ra vẻ vô ý, lại giống như rất cố tình hỏi.
Giang Mộ Bình khẽ cười: “Anh không biết cậu ta ở đâu.”
Giang Mộ Bình khom người, dây đeo dưới kính lay động, không biết có phải do cặp kính này thật sự có hơi nặng hay không mà lúc Giang Mộ Bình cúi đầu, kính mắt đột nhiên trượt xuống khỏi sống mũi, sau đó treo lủng lẳng trước ngực.
Thành Nham cười trêu, Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên.
Thành Nham bước tới trước mặt Giang Mộ Bình, cầm lấy kính mắt treo trước ngực, giúp hắn đeo lên lại.
Qua tròng kính sáng choang, Thành Nham chăm chú nhìn vào mắt Giang Mộ Bình.
“Cảm giác kính này có hơi vô bổ, đẹp mã mà chẳng hữu dụng.”
Thành Nham nói rồi vô tình cố ý dùng ngón tay móc vào dây kính của Giang Mộ Bình, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hơi thở của Giang Mộ Bình dần dần đến gần, dường như sắp hôn qua.
Một tiếng “cành cạch” khẽ vang lên, giọng của mẹ Giang từ huyền quan truyền đến phòng khách: “Bức tranh ở cửa ai mua thế, đẹp quá.”
Thành Nham và Giang Mộ Bình hơi ngừng lại, cùng lùi về sau một bước.
“Hiếm thấy nha, hai đứa đều có nhà luôn.” Mẹ Giang nhìn bọn họ cười, “Tiểu Nham, con sao vậy, sao cổ đỏ thế này?”
Thành Nham ho khan một tiếng: “Dị ứng ạ.”