Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 58: Chương 58




Đính hôn cùng bạn học

Chương 58

Biên tập: Lẩu

Thành Nham chặn tay Giang Mộ Bình lại, giọng điệu gần như xin tha: “Giáo sư, anh đừng ghẹo em mà.”

Không phải Thành Nham đột nhiên không còn dục vọng thế tục, chỉ là nếu Giang Mộ Bình thật sự ghẹo anh ra phản ứng thì hôm nay anh và hắn cũng làm không làm ăn được gì.

Đến lúc đó lại càng khổ hơn.

Thành Nham thấp giọng nói: “Em không thoải mái, hôm nay không làm được đâu.”

Giang Mộ Bình nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt trông thì rất tinh khiết, nhưng hành vi lại rất xấu xa. Thành Nham biết hắn cố ý —— cơ thể mỗi người đều có vị trí nhạy cảm, mà điểm yếu của Thành Nham đêm qua đã lộ rõ cả rồi.

Giang Mộ Bình chẳng nói chẳng rằng, chỉ gãi nhè nhẹ lên rốn anh, Thành Nham cảm thấy bụng vừa ngứa vừa tê, anh nghe thấy Giang Mộ Bình nói: “Bụng lõm cả rồi này, hôm nay em ăn ít quá.”

“Dạ dày hơi khó chịu, ăn không thấy ngon.”

Giang Mộ Bình không biết chắc tối qua mình có bắn vào trong hay không, hắn bèn hỏi Thành Nham: “Hôm nay có đau bụng không?”

“Không có.” Thành Nham thực sự không chịu nổi nữa, đè tay hắn lại, ngước mắt lên, ánh mắt dán chặt lên người hắn, khàn giọng nói, “Anh cố ý phải không hả...”

“Kiểm tra thân thể giúp em thôi mà.” Giang Mộ Bình nói với vẻ đạo mạo chẳng chút thuyết phục.

Thành Nham bật cười: “Cái đồ lang băm hại người.”

Giang Mộ Bình kiềm chế không chọc Thành Nham nữa, rất an phận mà ôm anh nằm trên giường. Dù có dục vọng nhưng không có kế hoạch, địa điểm và thời cơ đều không thích hợp.

Thành Nham chẳng hiểu sao mà bật cười, nói: “Vừa nãy ba dọa em sợ hết hồn.”

Giang Mộ Bình nói: “Chưa từng thấy con trai mới kết hôn hơn ba tháng đã khuyên ly hôn phải không?”

“Em nói mà, sao trước đó ông ấy tự dưng hỏi tình cảm của em với anh có tốt không.” Thành Nham quay đầu nhìn hắn, “Hoá ra trong mắt ba, quan hệ của chúng ta đã tệ đến mức sắp ly hôn luôn rồi.”

“Nói cho cùng thì ngày thường ông ấy rất ít tiếp xúc với chúng ta.” Giang Mộ Bình nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay Thành Nham, “Hơn nữa ba cũng nói, ông ấy chỉ cho em lời khuyên thôi, chắc là ông ấy cảm thấy tương kính như tân chẳng thà chia tay —— “

Giang Mộ Bình dừng một lát rồi nói: “Ông ấy không biết anh không thể sống thiếu em.”

Cùng lúc đó, ba Giang đang ngâm chân trong phòng ngủ, mẹ Giang ngồi trên ghế đeo kính xem bản vẽ, không ngẩng đầu lên nói: “Lần này làm trò cười rồi chứ gì.”

Ba Giang không lên tiếng.

“Nhờ ông cả đấy, nào có ai làm cha mà con trai mình kết hôn còn chưa đầy nửa năm đã khuyên ly hôn cơ chứ.”

“Tôi nào hay tình cảm của tụi nó tốt như vậy.” Ba Giang cúi đầu cười cười, “Còn 'tụi con rất ân ái' nữa chứ, nghe giống mấy lời con trai bà sẽ nói sao.”

“Thời gian chúng ta ở cùng tụi nó quá ít, ếch ngồi đáy giếng, lo nghĩ không đâu.” Mẹ Giang đẩy mắt kính, rồi khuyên giải, “Cho nên tình cảm này vẫn phải để dần dần rồi quen thôi.”

Mẹ Giang ngẩng đầu nhìn ba Giang, “Sau này ông cũng đừng có hở ra là sốt ruột nóng giận, hồi nó chưa kết hôn đâu có thấy ông lo lắng thế.”

Ba Giang im ru, giơ chân lên giũ giũ nước trên chân, cầm khăn khô trên tay, mẹ Giang thấy thế bèn đặt bản vẽ xuống, đi tới cầm lấy cái khăn trong tay ông.

“Để tôi tự làm được rồi.” Ba Giang nói, “Bà làm việc của bà đi.”

Mẹ Giang khom lưng lau chân giúp ông, nói: “Đứa nhỏ Thành Nham này thật sự rất tốt, hồi trước tôi thật sự lo Mộ Bình vì bốc đồng nên mới kết hôn với nó, tôi sợ tụi nó không bền lâu được.”

“Nó có thể chịu trách nhiệm với hôn nhân của mình là tốt rồi.”

Buổi chiều Giang Mộ Bình bay, lịch trình đã được trường học sắp xếp thống nhất, hắn phải tập trung ở trường, rồi ra sân bay cùng đồng nghiệp. Buổi sáng sau khi về nhà sửa soạn hành lý xong, Thành Nham lái xe đưa Giang Mộ Bình đến trường.

Xe đỗ dưới lầu, Giang Mộ Bình kéo vali hành lý đứng ngoài xe, Thành Nham nằm nhoài trên mép cửa sổ, cố ý nói: “Lần nãy chắc không đi cùng nghiên cứu sinh nữa nhỉ.”

Giang Mộ Bình suy nghĩ một chút, nói: “Có vài người.”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, trông không giống như đang nói đùa, mặt Thành Nham tái mét: “Thật sao? Mấy người? Bạn học Liêu cũng đi?”

“A Nham, hình như em rất không yên tâm về anh.”

“Không phải em không yên tâm về anh, là anh ——” Thành Nham líu lưỡi, vội nói: “Anh như vậy có thể khiến người ta yên tâm à!”

Giang Mộ Bình rũ mắt cười: “Lần này anh không dẫn học sinh theo, đều là học sinh của các thầy cô khác.”

Thành Nham không lo được lo mất như thế, anh chủ yếu vẫn là chú ý đến Liêu Phàm Kha mà thôi.

“Giáo sư, hỏi anh chuyện này, bạn học Liêu có từng bày tỏ tình cảm với anh chưa?”

“Không có.” Giang Mộ Bình nói, “Cậu ta là người rất kiêu ngạo, cũng không ngu ngốc, anh nghĩ chắc hẳn cậu ta phải biết cái nào quan trọng, cái nào không.”

Thành Nham ừ một tiếng: “Học sinh của anh chắc chắn đều rất ưu tú.”

Giang Mộ Bình bước đến trước cửa sổ xe, cúi người trao cho Thành Nham một nụ hôn, sau đó bọn họ tạm biệt nhau.

Hai ngày sau khi Giang Mộ Bình bay đến Pháp, studio của Thành Nham mở cửa trở lại. Lịch hẹn xăm đã được xếp đến tận cuối năm, nghỉ phép năm xong, Thành Nham nợ rất nhiều việc, vừa mới khai trương liền bận rộn đến mức không có thời gian liên lạc với Giang Mộ Bình đang ở nước Pháp xa xôi.

Thành Nham bận từ sáng sớm đến tối muộn, vừa về đến nhà là lăn ra ngủ, có lúc đang nằm trên giường gọi điện với Giang Mộ Bình thì ngủ quên mất. Tình huống như thế kéo dài suốt ba ngày mới giảm bớt.

Lyon, Pháp.

Trong khách sạn, Giang Mộ Bình sửa soạn xong xuôi, đang chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nhận được một cú điện thoại, hiển thị người gọi là “Mạnh Tư“.

“Alo?”

“Jan, là tôi.”

“Biết rồi, có chuyện gì thế?”

“Tụi tôi về nước rồi, cậu thì sao, từ quê tiên sinh của cậu trở về rồi chứ?”

“Về lâu rồi, giờ tôi đang ở Pháp.”

“Pháp?”

“Đi công tác.”

“Chừng nào về?”

“Hai ngày nữa, sao vậy?”

“Thứ bảy tuần sau Kars có buổi hoà nhạc cello ở Bắc Thành, về kịp không?”

Thứ bảy tuần sau đúng lúc là ngày Giang Mộ Bình về nước, vừa trở về liền đi nghe hòa nhạc có thể sẽ hơi gấp nhưng Kars là nghệ sĩ cello Giang Mộ Bình rất thích, lịch trình quá gấp rút cũng không thành vấn đề. Hắn nói: “Về kịp.”

“Tôi có ba vé, nếu như tiên sinh của cậu cũng thích nghe hòa nhạc thì có thể bảo cậu ấy đi cùng.”

“Mấy giờ bắt đầu?”

“Sáu giờ chiều.”

“Để đến lúc đó tôi hỏi em ấy xem sao.”

Thành Nham mới vừa xăm xong một hình lớn, tinh thần uể oải ngồi trong phòng làm việc hút thuốc. Anh dự định mấy ngày này sẽ tranh thủ đi massage toàn thân, cơ thể thật sự có hơi quá tải rồi.

Chu Vũ vừa thiết kế xong hình xăm cho khách, bước vào trao đổi ý kiến với Thành Nham, Thành Nham ngửa đầu dựa vào ghế, trong miệng ngậm thuốc lá, nhắm mắt nuốt mây nhả khói.

“Thầy này, em thấy gần đây anh có vẻ rất mệt.” Chu Vũ kéo ghế xoay ngồi xuống trước bàn làm việc, “Trước đây xăm cả lưng liên tục một tuần lễ cũng chẳng thấy anh uể oải như vậy.”

Thành Nham không mở mắt, nói: “Nghỉ ngơi 'quên lối về'.”

Chu Vũ nở nụ cười: “Ở Giang Châu với giáo sư Giang thoái mái quá chứ gì.” Cậu cất bức vẽ trong tay đi, thấy Thành Nham uể oải như thế, cậu thật sự không tiện quấy rầy anh thêm nữa.

Thành Nham mở mắt ra, cắn thuốc mở ngăn kéo ra, lấy ra một tấm vé đưa cho Chu Vũ, “Chiều mai hội quán Lâm Lang có một cuộc triển lãm mỹ thuật, có rảnh thì đi xem đi.”

“Anh không đi à?”

“Anh không đi được, buổi chiều có việc, cô gái hôm nay xăm được một nửa thì kêu đau không chịu được, bảo anh ngày mai xăm tiếp cho cổ.”

Chu Vũ cười nói: “Hoa tay ấy hả?”

“Ừm.”

“Ngày mai anh không còn hình nào khác sao?”

“Hẹn cổ buổi tối.” Thành Nham kẹp thuốc lá hút một hơi, liếc nhìn Chu Vũ, “Cho tiền gấp đôi.”

“Đúng là không thiếu tiền.”

Số tiền tăng thêm này tương đương với phí bồi thường vi phạm hợp đồng, vốn là khối lượng công việc của một ngày, nếu chia làm hai ngày thì kế hoạch công việc ban đầu sẽ bị phá vỡ, bản thảo trong tay Thành Nham đã sắp xếp đến cuối năm, không thể vì một khách hàng mà làm lỡ công việc khác.

“Vậy buổi tối anh phải thức khuya sao, cơ thể chịu nổi không đó?”

“Không chịu nổi cũng đành chịu.”

Chu Vũ cười: “Cúi đầu trước đồng tiền à?”

Thành Nham gật đầu, học theo câu nói đang “trend” trên mạng: “Bọn họ cho nhiều lắm cơ.”

Chuông điện thoại anh vang lên, là Giang Mộ Bình gọi. Anh ngước mắt nhìn Chu Vũ một cái, vẻ mặt Chu Vũ đầy ẩn ý, cầm vé đi ra ngoài.

Thành Nham nhấn nút nghe, đưa điện thoại đến bên tai.

“A Nham.”

Thành Nham ơi một tiếng, nhấn thuốc vào trong đồ gạt tàn để dập tắt.

Trong ngoài nước chênh lệch múi giờ, bên chỗ Giang Mộ Bình đang là sáng sớm, bên này Thành Nham đã là xế chiều.

Giang Mộ Bình đi vào thang máy, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.

“Sao gọi cho em vào giờ này... “ Thành Nham nói, “Ở chỗ anh vẫn là sáng sớm nhỉ, anh mới dậy hả?”

“Chuẩn bị xuống lầu ăn sáng. Anh sợ gọi cho em trễ quá, em mới nói chuyện được một chút đã lăn ra ngủ mất.”

Thành Nham bật cười: “Mấy ngày nay hơi bận thật, anh thông cảm cho nhá.”

“Anh có một người muốn mời chúng ta nghe hòa nhạc, thứ bảy tuần sau, em muốn đi không?”

“Thứ bảy tuần sau? Anh về kịp không?”

“Nếu như máy bay không bị hoãn thì có lẽ buổi chiều anh có thể về đến Bắc Thành.”

“Có gấp quá không?”

“Không gấp lắm đâu. Diễn tấu gia đó hiếm khi đến nước mình, anh không muốn bỏ lỡ.”

Người bạn này của Giang Mộ Bình dương như biết rất rõ sở thích của hắn, ngay cả Thành Nham cũng không biết Giang Mộ Bình còn có sở thích nghe hòa nhạc, chứ đừng nói chi đến biết diễn tấu gia hắn yêu thích là ai.

Thành Nham hỏi: “Bạn nào thế? Em có biết không?”

“Là bạn học ở nước ngoài của anh.”

“Sao cậu ta lại mời em cùng đến buổi hòa nhạc?”

“Bởi vì em tiên sinh của anh.”

Khóe miệng Thành Nham khẽ nhếch miệng, mở sổ ghi chép ra, nhìn lướt qua lịch làm việc của thứ bảy tuần sau, hỏi: “Buổi hòa nhạc khi nào bắt đầu?”

“Sáu giờ chiều.”

“Ừm, được.”

“Hôm đó không bận việc gì chứ?”

“Vẫn ổn, sáu giờ chiều không có việc gì.”

“Được.”

Chớp mắt đã đến ngày Giang Mộ Bình về nước, hôm nay Thành Nham chỉ có một khách, hình cũng không phức tạp, cái chính là vị khách này khá mẫn cảm, sợ đau, lúc đi nét vừa run cầm cập vừa rên rỉ ỉ ôi, khiến Thành Nham mệt đến ngất ngư.

Người này thân là đàn ông đàn ang cao to, bề ngoài trông có vẻ dũng mãnh, kết quả khả năng chịu đau còn thua cả một cô gái nhỏ.

Tuy nhiên, khả năng chịu đau vẫn phụ thuộc vào thể trạng của từng người, có một vài khách thoạt nhìn mong manh yếu đuối lại có thể chịu đau tốt hơn những người mập mạp.

Vị đại ca này có một chất giọng siêu trầm, đến cả tiếng rên cũng cực kỳ trầm thấp, miệng anh ta cắn thuốc, vừa rên vừa hút, như thể muốn giảm bớt cơn đau bằng cách hút thuốc.

Khi xăm cho người khác Thành Nham không hút thuốc, anh cũng không quá thích khách hút thuốc trong lúc mình xăm, khói huân vào mắt sẽ làm giảm hiệu suất của anh. Có điều, nếu như gặp phải khách hút thuốc lúc xăm thật, anh cũng sẽ không nói gì.

Vị đại ca này còn tự giác gớm, đã hút tận mấy điếu rồi, đột nhiên hỏi Thành Nham: “Ông chủ Thành, tôi hút thuốc không ảnh hưởng tới cậu chứ?”

Thành Nham nói thật: “Ảnh hưởng.”

Đại ca cắn thuốc ngẩn cả người: “A, cái này, tôi đau quá, hút vào thấy đỡ hẳn.”

“Đau thì cứ hút đi.” Anh mang khẩu trang, âm thanh bí bách.

Đại ca hạ quyết tâm, rút thuốc trong miệng ra, nhấn vào đồ gạt tàn, hùng hổ nói: “Không hút!”

Vốn định giữa trưa có thể xăm xong, nhưng bởi vì da thịt mỏng manh của đại ca mà Thành Nham buộc phải xăm đến chiều. Đại ca kia sợ đau, anh xăm một lúc là phải dừng để anh ta thả lỏng, Thành Nham vốn không phải kiểu thợ xăm chiều theo khách hàng, khách hàng có thể chịu nổi thì tốt, không chịu nổi anh cũng sẽ không tùy tiện làm chậm nhịp độ của mình. Chỉ là đại ca này kêu to kinh khủng khiến cho khách hàng ở bên ngoài cũng phải giật mình.

Xăm một hình này mệt gấp ba lần những hình khác, vừa xăm xong Thành Nham liền nhìn giờ, phát hiện đã năm giờ.

Trên điện thoại không có cuộc gọi nào của Giang Mộ Bình, Thành Nham gọi cho hắn mà hắn không bắt máy. Anh đoán có thể máy bay của Giang Mộ Bình đến muộn, có lẽ hắn vẫn chưa xuống máy bay.

Hôm qua Giang Mộ Bình đã gửi địa chỉ buổi hòa nhạc cho Thành Nham, anh sửa sang lại kiểu tóc một chút, thay một chiếc áo khoác trang trọng hơn. Thật ra hiện tại anh rất mệt mỏi, và không có hứng thú đi nghe hòa nhạc, nhưng anh không muốn lỡ hẹn, cũng không muốn bỏ qua cơ hội đi nghe hoà nhạc cùng Giang Mộ Bình.

Thành Nham ăn đại chút gì đó ở nhà hàng gần studio, sau đó lái xe đến địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc. Anh đỗ xe bên đường, rốt cục cũng gọi được cho Giang Mộ Bình, lúc này đã năm giờ rưỡi.

“Không phải anh vừa xuống máy bay đó chứ?” Thành Nham mở cửa, bước xuống xe.

“Ừ, anh đang trên taxi, đang chạy tới đây.”

“Giáo sư Giang, anh cũng liều mạng quá ha.” Thành Nham bất đắc dĩ bật cười, “Lát nữa anh mang cả vali đến luôn đấy à?”

“Ừ, em đến chưa?”

“Đến rồi.”

“Anh gửi số điện thoại của Mạnh Tư cho em, em liên hệ với cậu ta đi.”

“Bạn của anh?”

“Đúng vậy. Em liên hệ với cậu ta trước, lát nữa anh sẽ đến.”

“Em chờ anh.”

Giang Mộ Bình gửi số điện thoại của Mạnh Tư đến, thế nhưng Thành Nham không liên lạc với y, anh đợi ở cổng sân vận động một lúc. Một chiếc siêu xe dừng lại trước cửa, xe sau khi tài xế xuống mở cửa sau, một người đàn ông mặc âu phục giày da từ trong xe bước ra.

Thành Nham nhìn thấy người đàn ông ăn mặc sang trọng cầm điện thoại lên gọi, cùng lúc đó điện thoại anh vang lên.

Thật trùng hợp, người đàn ông thoạt trông dòng dõi bất phàm đó chính là bạn của Giang Mộ Bình.

Lúc Thành Nham nghe máy, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông kia đang nói chuyện.

“Thành Nham tiên sinh phải không?”

“Đúng vậy.”

“Xin chào, tôi là bạn của Giang Mộ Bình, bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Đối diện với cậu.”

Mạnh Tư nghe vậy thì ngẩng đầu, vừa vặn chạm mắt với Thành Nham, Thành Nham giơ tay với y, sau đó đi tới.

Mạnh Tư cúp điện thoại, gật đầu với anh.

“Chào cậu.” Thành Nham nói.

“Chào cậu.”

Cả hai người đều không đặc biệt hay nói, tự giới thiệu bản thân xong thì không tán gẫu gì thêm nữa. Giang Mộ Bình không bao lâu đã đến, ngay trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu.

Hắn kéo vali đi tới, quần áo chỉnh tề, phong trần mệt mỏi.

“Đã lâu không gặp.” Mạnh Tư nhìn Giang Mộ Bình nói, “Sớm biết cậu vội như thế thì tôi đã huỷ sắp xếp của hôm nay rồi.”

Giang Mộ Bình nói: “Máy bay bị muộn một chút.” Ánh mắt của hắn nhìn về phía Thành Nham, Thành Nham khẽ cười với hắn. Lúc này đáng lẽ phải có một cái ôm cửu biệt trùng phùng, nhưng có người ngoài ở đây, Thành Nham đành thôi vậy.

Mạnh Tư cúi đầu nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Mười phút nữa bắt đầu, chúng ta vào được rồi.”

Giang Mộ Bình giới thiệu Thành Nham với y: “Đây là tiên sinh của tôi, Thành Nham.”

“Đã làm quen rồi.” Mạnh Tư cong môi, “Danh bất hư truyền.”

Giang Mộ Bình gửi vali trước quầy lễ tân, ba người đi vào trong.

Ở trong không gian kín, Thành Nham mới ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người mình, đều là bị vị đại ca xăm hình hôm nay xông cho, anh vốn muốn tắm rồi mới tới, nhưng lại không kịp thời gian.

Tuy rằng Thành Nham không hiểu biết nhiều về âm nhạc, nhưng vẫn rất tận hưởng buổi hòa nhạc, chỉ là hôm nay anh thực sự quá mệt mỏi, công việc dày đặc mấy ngày qua đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của anh. Thành Nham lên dây cót tinh thần gắng gượng một lúc, được nửa chừng liền bắt đầu buồn ngủ, mí mắt mở không lên.

Giang Mộ Bình quay đầu sang nhìn thì hai mắt anh đã nhắm nghiền, đầu nghiêng sang một bên. Hắn đưa tay ôm đầu Thành Nham tựa vào vai mình.

Phát hiện động tĩnh bên này, Mạnh Tư quay sang liếc nhìn, y hơi nhíu mày lại.

Thành Nham không biết mình mất đi ý thức từ lúc nào, đến khi tỉnh lại các nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu đã chào cám ơn. Dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm, đèn bật sáng, chờ các nghệ sĩ lui vào hậu trường, khán giả lục tục giải tán.

Bọn họ đi ra ngoài, tài xế của Mạnh Tư đã chờ y bên ngoài.

“Có thời gian gặp lại.” Mạnh Tư nói với Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình nói: “Cảm ơn lời mời của cậu.”

“Đừng khách sáo.” Mạnh Tư liếc nhìn Thành Nham một cái, nói: “Về nhà sớm nghỉ ngơi.”

Mạnh Tư đi rồi, Thành Nham đi cùng Giang Mộ Bình đến quầy lễ tân lấy hành lý, anh hỏi hắn: “Có phải bạn anh giận rồi không?”

Người bạn này của Giang Mộ Bình trông rất cao lãnh, đeo kính mắt, dáng dấp tinh anh, lại có xe chuyên dùng đưa đón, vừa nhìn đã biết là cậu ấm cao quý. Việc Thành Nham ngủ trong buổi hòa nhạc đối với y mà nói hẳn là một sự xúc phạm rất lớn, chỉ là do xuất phát từ phong độ nên y mới không vạch mặt.

“Em cảm thấy cậu ta có chút không vui.”

Giang Mộ Bình nói: “Không sao.”

“Hôm nay em hơi mệt, không chịu nổi liền ngủ mất.” Thành Nham có chút xấu hổ, “Em không đến mức cả buổi hòa nhạc đều nghe không vô. Thôi để em điện thoại cho cậu ta xin lỗi với giải thích một chút.”

“Không sao mà.” Giang Mộ Bình an ủi, “Cậu ta có hơi bắt bẻ, có cơ hội gặp mặt rồi giải thích, không cần để trong lòng đâu em.”

“Ta thời điểm đó gọi điện thoại cho hắn đi, nói lời xin lỗi, giải thích một chút.”

“Hắn không nhất định hội tiếp.”

Thành Nham khe khẽ thở dài, dang tay về phía Giang Mộ Bình, “Ôm một cái đi cưng à, xoa dịu tâm hồn mệt mỏi của em.”

Giang Mộ Bình cười ôm lấy anh, nhân viên lễ tân liếc nhìn bọn họ, sau khi chạm mắt với Giang Mộ Bình liền lập tức dời mắt.

Giang Mộ Bình buông Thành Nham ra, lấy từ trong túi công văn ra một cái hộp nhung, đưa cho Thành Nham.

“Gì thế?”

“Quà.”

Thành Nham cười tít mắt: “Mỗi lần đi công tác đều có quà.”

Trên hộp in logo bằng tiếng nước ngoài, thương hiệu này anh biết, là một thương hiệu xa xỉ của Pháp, không có cửa hàng ở đại lục.

Thành Nham mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền nam, có hình dáng một con rắn quấn quanh một đoá hồng. Phong cách hoài cổ, chạm khắc tinh xảo, dường như có thể nhìn ra chủng loại của rắn thông qua hoa văn rắn.

Quá mê người, đến nỗi mà Thành Nham có thể đoán được cái giá “mê người” của nó.

Anh ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Bình, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, trêu nói: “Giáo sư, đây không phải là mức chi tiêu mà quỷ nghèo nên có nha.”

“Em có thích không?”

“Rất thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.