Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 59: Chương 59




Biên tập: Lẩu

Mặc dù Giang Mộ Bình vừa xuống máy bay đã đi nghe hoà nhạc, nhưng vẫn tràn đầy tinh lực, ngược lại là Thành Nham vừa về nhà, tắm rửa sạch sẽ xong liền ngồi phịch trên giường.

Tiểu biệt thắng tân hôn, hồi còn ở Pháp, Giang Mộ Bình đã lên kế hoạch ngày về nước phải làm tình cùng Thành Nham, thế nhưng trước mắt thấy anh uể oải như vậy, hắn chỉ có thể tạm thời huỷ bỏ kế hoạch này.

Thành Nham nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cả người mỏi nhừ. Anh cảm giác được đệm chùng xuống, Giang Mộ Bình ngồi xuống bên cạnh, bèn mở mắt ra nhìn hắn.

“Mấy ngày nay công việc nhiều lắm hả?” Hắn hỏi Thành Nham.

Cơ bắp toàn thân anh ê ẩm, đặc biệt là vai và cổ, anh ừ một tiếng: “Mấy ngày ở Giang Châu nghỉ ngơi thả ga quá, vẫn chưa điều chỉnh lại trạng thái được, em đây coi như là vui chơi quên đường về nhỉ.”

Giang Mộ Bình cười: “Chẳng phải em không thích ở Giang Châu sao?”

“Chỗ nào có anh thì em vui đến quên đường về cả.” Thành Nham hừ hừ hai tiếng, nâng vai lên, “Cục cưng, xoa bóp cho em với, vai mỏi quá.”

Giang Mộ Bình ấn tay lên.

Lực tay của hắn rất lớn, với cả tìm huyệt vị rất chuẩn, kỹ thuật không hề kém cạnh ông chú chủ tiệm massage, nơi được hắn ấn vào vừa mỏi vừa căng, Thành Nham không kìm được, trong miệng phát ra âm thanh rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

“A Nham...” Giang Mộ Bình không nhịn được nhắc nhở, “Em nhỏ tiếng thôi.”

Thành Nham ngẩng đầu, quay lại nhìn hắn. Anh nhất thời không biết liệu rằng Giang Mộ Bình đang khiêu khích anh, hay đang thật sự nhắc nhở anh nhỏ tiếng lại.

Hán nghiêng người đè xuống, kề sát bên tai anh thấp giọng nói: “Nếu như hôm nay em không còn dư sức để làm chút gì đó cùng anh thì em đừng rên nữa.”

Thành Nham cười khúc khích, quay đầu hôn chụt lên môi hắn một cái, khàn giọng hỏi: “Giáo sư, anh như vậy là tư tưởng không đoan chính đó nha?”

Giang Mộ Bình nheo mắt nhìn anh: “Chó chê mèo lắm lông(*).”

(*) Gốc là “ngũ thập bộ tiếu bách bộ”: người chạy 50 bước cười người chạy 100 bước; ngày nay, được dùng để phê bình những người có khuyết điểm giống người khác nhưng lại cười nhạo người khác.

Hắn còn nhớ lúc trước Thành Nham nói mình da mặt mỏng, nhưng sau khi kết hôn mới biết tất cả đều là giả dối.

Thành Nham hồi cấp ba đã không phải là một học sinh ngoan, bây giờ càng không phải là một người lớn ngoan. Làm thế nào mà một thiếu niên ngây thơ từng trưởng thành muộn, qua tuổi ba mươi lại trở nên tình sắc như thế.

Bầu không khí đã được nhấn nhá đến mức này rồi, sau đấy hai người vẫn thuận thế quấn lấy nhau.

Thành Nham mệt tê liệt, trên người dính một tầng mồ hôi mỏng, tóc hai bên thái dương cũng có chút ẩm ướt.

“Đi tắm nào.” Giang Mộ Bình nặn nặn vành tai anh, “Để anh thay ga giường.”

Thành Nham ỉu xìu nói: “Nghỉ một lát.” Anh ngước mắt liếc nhìn Giang Mộ Bình, không thể không thừa nhận: “Người nên chịu già chắc phải là em mới đúng.”

Giang Mộ Bình mỉm cười, không nói gì.

Hắn vén mớ tóc trước trán của Thành Nham: “Tóc dài rồi này.”

Thành Nham ừ: “Muốn đi làm kiểu tóc mới.”

“Tóc xoăn hồi trước rất đẹp.”

“Anh thích à?”

“Thích cả.”

“Anh ôm em đi tắm.” Giang Mộ Bình nói.

“Đừng.” Thành Nham lắc đầu, hiện tại từng tấc da trên người anh đều rất nhạy cảm, “Giờ anh đừng chạm vào em, để em bình tĩnh lại đã.”

Giang Mộ Bình hết cách với anh, nói: “Gần đây khi nào em rảnh, chúng ta đi xem nhà.”

Thành Nham quay đầu lại: “Nhanh vậy sao?”

“Đi xem trước một chút.”

Căn nhà Giang Mộ Bình rao bán trên mạng kia rất hút hàng, bởi vì vị trí tốt, phòng đẹp, hơn nữa lại đầy đủ trang thiết bị, mới vừa đăng lên đã thu hút không ít người mua. Nếu như muốn bán ra, chắc chỉ mất chừng vài phút.

Trước đó Thành Nham cũng đã liên lạc qua với môi giới, ước tính hai căn nhà dưới tay anh, nhà của và Giang Mộ Bình đều ở trung tâm thành phố, giữ lại căn hiện giờ đang ở, bán ba căn còn lại chắc cũng đủ để mua một căn biệt thự sân vườn. Chỉ có điều để mua được một căn ở trung tâm thành phố thì vẫn hơi khó, Thành Nham không có dự trù việc này. Anh không có ý định vừa mới kết hôn với giáo sư Giang đã phải cùng nhau 'cạp đất mà ăn', nếu vậy thì so với cưới ngầm cũng chẳng khác gì mấy.

Anh hỏi Giang Mộ Bình: “Anh đã xem vị trí chưa?”

Hắn nói tên của một khu biệt thự.

Thành Nham gật đầu: “Cũng được, chắc là có thể chịu được. Chúng ta đừng mua ở trung tâm thành phố, có thể chọn một cái hơi xa trung tâm một chút.”

“Ừ, anh cũng nghĩ như vậy, đến lúc đó có thể đi xem thử.” Giang Mộ Bình nói, “A Nham, còn một việc.”

“Gì thế?”

“Vài ngày nữa em có muốn đi ăn một bữa với bạn bè của anh không?”

Thật ra thì Thành Nham vẫn chưa quen với việc tiếp xúc qua lại với những người khác ngoài Giang Mộ Bình, anh và Thành Nham trước đây chẳng khác gì nhau, không thích nơi đông người, ngại xã giao.

Thế nhưng Thành Nham vẫn đồng ý: “Ò, khi nào?”

“Vẫn chưa xác định.” Giang Mộ Bình nói, “Thật ra năm rồi bọn họ đã muốn gặp em rồi, nhưng lúc đó chúng ta đã đi Giang Châu rồi.”

“Người tên Mạnh Tư, có phải là cũng đi không?”

“Ừ, còn có Thiệu Viễn Đông.”

“Mấy anh quen nhau cả sao?”

“Ừ, quen nhau hồi đi du học.”

Vào ngày hẹn, Thành Nham cố tình đeo sợi dây chuyền mà Giang Mộ Bình cho anh. Tuy anh có hơi đỏm dáng, nhưng lúc thường rất ít khi đeo phụ kiện, có đôi lúc quần áo quá đơn điệu mới đeo cài ngực làm điểm nhấn. Đây là lần đầu Thành Nham đeo dây chuyền, nhìn thế nào cũng thấy thích, Giang Mộ Bình chọn sơi dây chuyền này hoàn toàn đánh trúng thần kinh thẩm mỹ của anh.

Sau đó, Giang Mộ Bình nói với Thành Nham, có một quyển sách tên là “Madame de Sade”, trong quyển sách này nói hoa hồng và rắn là bạn bè thân thiết, khi màn đêm buông xuống, chúng chuyển hóa lẫn nhau, gò má rắn đỏ tươi, hoa hồng sáng lấp lánh. Những đêm giông bão, chúng chảy máu, chúng yêu nhau.

Thành Nham không đọc nhiều sách, vốn dĩ chỉ cảm thấy mặt dây chuyền rất nghệ thuật, sau khi giáo sư Giang giải thích thì càng cảm thấy thật lãng mạn.

Lúc ngồi trên xe Giang Mộ Bình, Thành Nham nghiêng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trên cổ.

Giang Mộ Bình nhìn lướt qua bên cạnh, khóe miệng hơi cong lên.

“Giáo sư Giang.” Thành Nham gọi.

“Ơi.”

“Về rồi cho em mượn quyển sách mà anh nói được không?”

“Được.”

Thành Nham quay đầu lại: “Không phải là tiếng Anh đó chứ?”

Giang Mộ Bình nghe vậy thì bật cười: “Không phải, bản gốc là tiếng Nhật, anh cũng xem không hiểu, đọc bản tiếng Trung. Anh đọc lâu lắm, có lẽ phải tìm hơi lâu, chắc là ở chỗ ba mẹ anh rồi.”

Thành Nham mân mê mặt dây chuyền, nhìn gương chiếu hậu lẩm bẩm: “Xăm cái này chắc cũng rất đẹp.”

Sau nhiều năm, lần đầu tiên anh nảy ra ý nghĩ xăm lên người mình.

“Em muốn xăm mặt dây chuyền này lên vai.” Thành Nham nói.

Giang Mộ Bình nghiêng đầu liếc nhìn anh, “Anh nhớ em nói không thích có hình xăm trên người.”

“Suy nghĩ thì luôn thay đổi mà, hơn nữa còn phải xem là xăm cái gì.” Thành Nham nói, “Những hình xăm không có ý nghĩa thực ra không cần xăm.”

Anh xăm nhiều năm rồi, gặp phải quá nhiều khách hàng đầu nóng lên liền đến xăm, có thể chỉ đơn giản là thấy đẹp, chạy theo phong trào, tìm đại một hình nào đó đẹp trên mạng, liền muốn xăm lên người.

Hồi trẻ Thành Nham còn xăm theo những hình ảnh khách đưa, sau này dần dần đi theo hướng tự thiết kế, bởi vì tự thiết kế thường sẽ bao hàm ý tưởng của khách hàng, những hình xăm như vậy có ý nghĩa, có câu chuyện, anh cũng khá thích xăm kiểu hình xăm như thế.

Vì vậy, về cơ bản hiện tại anh không nhận làm việc với những bản vẽ có sẵn, tuy rằng thiết kế cần nhiếu chất xám, nhưng quá trình suy nghĩ lại sảng khoái. tràn trề

Giang Mộ Bình đáp ừ, tỏ vẻ tán thành: “Được.”

Hắn vẫn luôn cảm thấy hình xăm mang đầy tính nghệ thuật, đặc biệt là sau gặp được Thành Nham, những định kiến cứng nhắc về hình xăm trước đây đã phá vỡ hoàn toàn, những hình xăm trình độ cao quả thực đẹp khôn tả.

Hình mà Thành Nham xăm chắc hẳn rất gợi cảm, hoặc là xăm ở trên vai hay gì đó.

Giang Mộ Bình hỏi: “Muốn xăm thật sao?”

“Vẫn đang suy nghĩ.” Thành Nham cười cười, một câu nói giẫm lên ngay bãi mìn của giáo sư Giang: “Nếu xăm thật có lẽ em phải đi tìm Hạ Tuyên, vừa hay tháng Ba anh ấy sẽ đến Bắc Thành.”

Anh quay đầu hỏi Giang Mộ Bình: “Anh nói xem em xăm trước vai, hay sau vai đây?”

Giang Mộ Bình khẽ cau mày: “Bắc Thành nhiều thợ xăm như vậy không đủ cho em chọ sao?”

Thành Nham sững sờ, sau đó quay đầu đi nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.