Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 60: Chương 60




Đính hôn cùng bạn học

Chương 60

Biên tập: Lẩu

Thành Nham không ngờ rằng đã về Bắc Thành lâu vậy rồi mà Giang Mộ Bình vẫn còn bám riết Hạ Tuyên không buông. Anh cứ nghĩ đến tuổi này của bọn họ nhiều thứ sẽ không được coi trọng như vậy nữa, nhưng ai biết được thì ra đàn ông ghen tuông thì không nhìn tuổi tác.

Chẳng phải chính anh cũng thế đó sao.

Thành Nham không nhịn được cười: “Sao anh lại để ý anh ấy thế?”

Giang Mộ Bình làm thinh chẳng nói.

“Em muốn tìm anh ấy xăm là vì tay nghề của ảnh tốt, nhưng mà anh ấy cũng không nhất thiết phải xăm cho em, loại hình này rất đơn giản với ảnh, nên ảnh cũng chẳng vui vẻ mà lãng phí thời gian đâu.”

Giang Mộ Bình vẫn cứ im lặng, Thành Nham gọi: “Giáo sư Giang ơi?”

Giang Mộ Bình nặng nề mà ừ một tiếng: “Tháng Ba anh ta đến Bắc Thành à?”

“Phải đó, tháng Ba bên này có một buổi giao lưu hình xăm, anh ấy sẽ tham gia.” Tuy rằng Thành Nham rất thích xem dáng vẻ ghen tuông của Giang Mộ Bình, nhưng anh thực sự không hiểu được vì sao hắn lại để ý Hạ Tuyên như vậy, anh nhắc nhở Giang Mộ Bình: “Hạ Tuyên chắc hẳn có đối tượng rồi, cái người lần trước chúng ta gặp lúc đi uống rượu ấy.”

Nói cho cùng thì mười năm đã qua của Thành Nham, Giang Mộ Bình đã không tham dự vào, thời điểm hắn và Thành Nham rẽ vào hai hướng của cuộc đời, Thành Nham thậm chí còn chưa qua kỳ vỡ giọng.

Thế nhưng trong những năm tháng thiếu vắng đó, Hạ Tuyên lại đóng một vai trò rất quan trọng trong cuộc sống của Thành Nham.

Hạ Tuyên có đối tượng hay không đối với Giang Mộ Bình mà nói không quan trọng, bởi vì thứ mà Hạ Tuyên mang đến cho hắn không phải là cảm giác nguy hiểm, mà là sự tiếc nuối của Giang Mộ Bình về quá khứ đã qua.

Mặc dù gã không khơi dậy cảm giác nguy hiểm của Giang Mộ Bình như một người đàn ông, nhưng có một chuyện Giang Mộ Bình cực kì để ý.

Giang Mộ Bình đột nhiên hỏi Thành Nham: “Lần đầu em tự xăm cho mình, Hạ Tuyên là thầy của em, vậy có cần phải ở bên cạnh hướng dẫn không?”

Thành Nham ngẩn người, một lát sau mới phản ứng được, khóe miệng không nhịn được cong lên: “Nếu anh ấy ở bên cạnh hướng dẫn, thì em đã không thể xăm ở vị trí này.”

Giang Mộ Bình chậm rãi gật đầu.

Xăm hình không cách nào tránh khỏi tứ chi tiếp xúc, trước đây Thành Nham còn xăm kín lưng cho một cô gái khoả thân, nếu như quan tâm những chi tiết này thì Giang Mộ Bình sẽ ăn không kịp đống dấm chua này mất.

Thành Nham nói: “Việc xăm ở những vị trí kín đáo là chuyện khá phổ biến đối với thợ xăm, cũng có rất nhiều người xăm ở đùi.”

Nghĩa bóng của Thành Nham rất rõ ràng —— cứ coi như Hạ Tuyên nhìn đùi em, với tư cách là một thợ xăm thì đó cũng là một chuyện rất bình thường đối với anh ấy.

Giang Mộ Bình dường như hiểu được hàm ý của Thành Nham, hắn nói: “Lúc ấy em còn nhỏ, tùy tiện cho người ta xem đùi, không tốt lắm.”

Thành Nham cố ý hỏi: “Ý của anh là bây giờ em có thể cho Hạ Tuyên xem đùi à?”

Giang Mộ Bình nghiêng đầu liếc nhìn anh. Thành Nham cúi đầu bật cười, Giang Mộ Bình không dễ bị trêu, trêu mất vui lại rất đáng yêu.

Hắn nhàn nhạt nói: “Hiện tại em là người đã kết hôn, nếu tùy tiện cho người khác xem đùi thì lại càng không hay.”

Thành Nham cười đã rồi, ngẩng đầu lên.

Sớm hay muộn cũng có ngày Thành Nham sẽ phải trả giá lớn vì cái miệng nói năng phóng đãng không biết kiêng dè của mình thôi, Giang Mộ Bình thầm nghĩ.

Hôm nay là Thiệu Viễn Đông làm chủ, Thành Nham cùng Giang Mộ Bình tới khá sớm, ngồi ghế sô pha ở đại sảnh khách sạn chờ một lúc. Sau đó Thiệu Viễn Đông đến, gã đang cầm điện thoại nói chuyện, vừa nhìn thấy bọn họ liền vẫy tay.

Gã cúp điện thoại, đi tới nói: “Đến sớm thế.”

Có người phục vụ đến dẫn bọn họ vào phòng riêng, người phục vụ cung kính đứng trước mặt Thiệu Viễn Đông, “Xin chào, tiên sinh, xin hỏi các anh có hẹn trước không ạ?”

Thiệu Viễn Đông báo tên mình.

Sau khi vào phòng riêng, trong lúc Thành Nham vào nhà vệ sinh, Thiệu Viễn Đông ngồi xuống bên cạnh Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình vừa mới cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt một chút.

Thiệu Viễn Đông phát hiện Giang Mộ Bình thật sự có chút muộn tao, gã cầm lấy cà vạt của Giang Mộ Bình, “Đi ăn cơm cùng tôi thôi mà cũng đeo cà vạt. Có phải đến lúc ngủ ông cũng đeo luôn không hả?”

Giang Mộ Bình không lên tiếng.

Ánh mắt Thiệu Viễn Đông trán đầy dò xét: “Lần này hai người đi Giang Châu, có bước tiến lớn nào không?” Tuy rằng lần trước uống nhiều rồi, nhưng gã vẫn nhớ rõ lời Giang Mộ Bình nói lúc đó.

Thiệu Viễn Đông vỗ nhẹ lên ngực hắn, giọng điệu có chút trêu chọc: “Kết hôn một phát là biết thế nào gọi là ghen tị rồi ha, Professor. Jan? Lần trước còn chưa nói xong, ông ghen tị người nào đấy? Ai có bản lãnh có thể khiến ông ghen tị vậy?”

“Cậu có thể im lặng không?”

“Không thể.”

Đang nói chuyện thì có người từ ngoài vào.

Nghiêm Thanh cất tiếng chào Giang Mộ Bình, rồi nhìn xung quanh, hỏi: “Tiên sinh của ông đâu? Không tới à?”

“Đến nhà vệ sinh rồi.”

Thành Nham bước vào cửa cùng với Mạnh Tư, sau khi đi vệ sinh xong, anh gặp Mạnh Tư vừa đến ở hành lang.

Thiệu Viễn Đông ngồi vào chỗ gọi món, ngẩng đầu lên nhìn, “Được, đến cả rồi.” Anh ta đưa thực đơn cho phục vụ rồi đứng dậy.

Nghiêm Thanh cũng từ chỗ ngồi đứng lên, bên cạnh anh là một người đàn ông tuấn tú.

“Giới thiệu, đây là Nghiêm Thanh, Nghiêm đại luật sư.” Thiệu Viễn Đông chỉ vào Nghiêm Thanh nói với Thành Nham, “Người bên cạnh là người nhà của cậu ấy, Chu Dạng, hai người bọn họ từng là bạn học, sau đó bên nhau từ lúc nào không hay. Trước kia Chu Dạng cũng là luật sư, nhưng hiện tại đổi nghề rồi, làm công chức trong cơ quan trung ương, làm quan đó.”

Chu Dạng bật cười: “Tôi mà là quan chức gì chứ.”

Thành Nham gật đầu chào, Thiệu Viễn Đông nói tiếp: “Hai người bọn họ đều là bạn học của Jan, cả người bên cạnh cậu nữa, bọn họ đều học cùng trường.”

Nghiêm Thanh nói: “Tôi và Chu Dạng nhỏ hơn Mộ Bình bọn họ một bậc.”

Thiệu Viễn Đông hất cằm về phía Mạnh Tư, nói với Thành Nham: “Bên cạnh cậu là bạn học của Jan, Mạnh Tư, giáo sư Mạnh, vẫn luôn ở nước ngoài, mới về nước dạo gần đây.”

Thiệu Viễn Đông nhìn Giang Mộ Bình, “Giới thiệu chồng mới cưới của ông với mọi người đi.”

Giang Mộ Bình ngồi trên ghế, nghe vậy thì nhìn lên, “Tụi tôi kết hôn hơn ba tháng rồi.”

“Tôi kết hôn đã hơn ba năm rồi. Ông cho rằng ba tháng là đám cưới vàng đấy à? Hơn nữa, nếu không phải tôi về nước đột xuất, bọn họ có ai biết ông đã kết hôn đâu chứ.”

Chu Dạng phụ họa nói: “Đúng đấy, sao ông chẳng để lộ phong thanh gì thế.”

“Lúc đó thời gian quá gấp.” Giang Mộ Bình nói.

Thành Nham bổ sung: “Bình thường anh ấy rất bận.”

Giang Mộ Bình đi đến bên cạnh Thành Nham, cầm tay anh, rất trịnh trọng giới thiệu với mọi người: “Đây là tiên sinh của tôi, Thành Nham.”

Mọi người ngồi vào bàn ăn, Thành Nham bên cạnh Giang Mộ Bình, hắn nhìn Nghiêm Thanh, hỏi: “Mấy ông kết hôn hồi nào?”

Nghiêm Thanh nói: “Không kết hôn.”

Giang Mộ Bình nhìn về phía Thiệu Viễn Đông, “Không phải nói là 'người nhà' sao?”

“Bạn trai cũng là người nhà mà.” Chu Dạng nở nụ cười, anh ta có đôi mắt hình trăng lưỡi liềm, khi cười mắt cong tít.

Thiệu Viễn Đông mở một chai rượu vang đỏ, nói: “Hai người bọn họ theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ yêu đương không kết hôn, cũng đâu phải ông không biết.”

Chu Dạng nhìn Giang Mộ Bình cười: “Tôi còn tưởng ông không yêu đương không kết hôn, là người theo chủ nghĩa độc thân triệt để, không ngờ lại lướt qua hẹn hò tiến thẳng tới kết hôn luôn.”

Giang Mộ Bình phản ứng nhạy bén: “Sao ông biết tụi tôi không hẹn hò?”

Chu Dạng theo bản năng liếc nhìn Thiệu Viễn Đông, Thiệu Viễn Đông híp mắt cười cười: “Kết hôn đột xuất thì kết hôn đột xuất, còn sợ người khác biết à.”

Nghiêm Thanh có chút ngạc nhiên: “Mấy ông gặp nhau thế nào?”

Giang Mộ Bình nói: “Xem mắt.”

Ngoại trừ Thiệu Viễn Đông, ba người còn lại đều có chút kinh ngạc, đến cả Mạnh Tư cũng hơi ngẩng đầu lên, khoé mặt lướt nhanh qua bên này.

“Việc kết hôn là cha mẹ sắp đặt?” Nghiêm Thanh suy đoán.

“Không phải.”

Thiệu Viễn Đông nói: “Hai người họ là tự nguyện kết hôn đột xuất, không ai ép buộc cả. Hơn nữa bọn họ đã biết nhau từ lâu rồi, là bạn học cấp ba, còn có tôi nữa, bọn tôi học cùng cấp ba.”

Nghiêm Thanh lộ vẻ kinh ngạc: “Có duyên vậy sao?”

“Thành Nham, cậu làm gì thế?” Chu Dạng hỏi Thành Nham, “Cùng nghành với Mộ Bình à?”

Thành Nham vừa bưng ly lên nhấp rượu, nghe vậy thì để ly xuống, nói: “Không cùng ngành, tôi là thợ xăm.”

“Thợ xăm?” Trong vòng bạn bè của Chu Dạng thật sự không có ai làm nghề này, anh ta tỏ ra rất kinh ngạc, “Nhìn không giống lắm.”

Thành Nham cụp mắt bật cười: “Thế nào mới coi như là giống được?”

“Dưạ vào kiến thức nông cạn của tôi để diễn tả, thì hẳn là kiểu đàn ông vạm vỡ bặm trợn ấy.”

Thành Nham bị Chu Dạng chọc cười, cầm ly rượu cười đến hơi rung cả vai. Chu Dạng rất nhiệt tình cởi mở, cũng rất biết ăn nói: “Trông cậu không giống thợ xăm, mà lại giống người mẫu hơn.”

Thiệu Viễn Đông chậc lưỡi hai tiếng, ồn ào: “Luật sư Nghiêm, người nhà của ông không được quản giáo thích đáng, khen người khác ngay trước mặt ông tính sao đây ta.”

Chu Dạng cười mắng: “Ông bớt châm dầu vào lửa đê.”

Thành Nham uống chút rượu, người hơi nóng, anh đứng dậy cởi áo khoác, phục vụ nhận lấy giúp anh treo lên móc áo.

Vào mùa đông, Thành Nham thường không mặc quần áo quá dày, anh quan tâm hình tượng, gánh nặng mỹ nam rất lớn, hôm nay vì để hợp với dây chuyền Giang Mộ Bình tặng, anh còn cố ý mặc một chiếc áo len dệt kim cổ thấp màu đỏ tía.

Mặt dây chuyền hoa hồng và rắn được đeo trên cổ Thành Nham, Thiệu Viễn Đông nhìn thoáng qua liền để ý, cười nói: “Tôi nói mà tại sao bữa đó có người đột nhiên hỏi tôi tặng dây chuyền cho con trai có thích hợp hay không.”

Thành Nham nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn gã.

“Dây chuyền này rất hợp với cậu.” Thiệu Viễn Đông nói.

Giang Mộ Bình quay đầu nhìn Thành Nham, Thành Nham cảm ơn Thiệu Viễn Đông. Anh hơi ngửa đầu, vì uống rượu nên hầu kết ưng ửng hồng, áo len cổ thấp không che được xương quai xanh nhô ra của anh, không biết có phải do màu áo hay không mà dây chuyền của Thành Nham cũng hơi đo đỏ.

Hôm nay Thành Nham ăn mặc có hơi phong phanh quá mức, Giang Mộ Bình sờ vào tay anh dưới bàn.

Rất lạnh.

Thành Nham quay sang: “Sao vậy anh?”

Giang Mộ Bình bao trọn cả tay anh lại, khẽ nói: “Anh đẹp trai, hôm nay em mặc ít quá đấy.”

“Mấy người đẹp trai tụi em thường mặc ít vậy đấy.” Giọng của Thành Nham trầm thấp, ánh mắt vừa lưu manh lại đắc ý, “Hơn nữa, không mặc ít chút thì sao mà khoe được dây chuyền của anh tặng đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.